Sát Vương
Chương 156: Gây rối tửu lâu.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vipvandan
Đúng lúc này, ở dưới lầu truyền đến tiếng bước chân ầm ầm, còn có tiếng vũ khí va chạm nhau. Một đội hai mươi binh sĩ mặc chiến giáp Bách Luyện Thần Minh từ phía dưới vọt lên. Bọn hắn người nào ánh mắt cũng sắc bén, quanh người bao phủ một khí thế rất cường đại. Vừa mới lên lầu đã khiến không khí trên lầu trở nên ngưng trọng.
- Tất cả những căn phòng trên lầu ba này đều được quan phủ trưng dụng. Những người không có phận sự thì lập tức lui ra ngoài. Nếu không thì đừng trách đao kiếm không có mắt.
Một gã thống lĩnh quát to một tiếng, khí chất cao ngạo, khiến tất cả mọi người đều run rẩy.
- Bọn gà qué này ở đâu vậy nhỉ? Ta đang ăn cơm, tự dưng nói trưng dụng là trưng dụng sao?
Đường Tiêu hỏi tên tiểu nhị đứng bên cạnh.
Tiểu nhị nhìn ra ngoài thăm dò, rồi lại vội vàng rụt trở về:
- Khách quan, bọn họ trên mũ giáp đều có kim long chi hình. Có thể là từ kinh thành đến. Quần chúng như chúng ta nên tránh đi thì hơn.
Ồ! Đường Tiêu nhíu mày. Nghe tiểu nhị nói như vậy, chẳng lẽ là Ngự Lâm quân ở Tử Cấm Thành?
Đường Tiêu nhìn qua kẽ hở của tấm vách, thấy được một số tên binh sĩ mặc chiến giáp Bách Luyện Thần Minh, bên hông còn vác theo cây đao Bách Luyện Thần Minh của binh sĩ Ngự Lâm quân. Từ khí thế trên người bọn họ, Đường Tiêu thoáng nhìn cũng cảm giác được đây không phải là những binh sĩ Ngự Lâm quân bình thường, rất có thể là thân binh của Hoàng tử nào đó. Tất cả đều là cao thủ Nhân Nguyên cấp năm, cấp sáu.
- Tại sao ở đây vẫn còn có người? Không nghe nói chỗ này quan phủ sẽ trưng dụng sao? Để chút nữa Tôn Tướng quân tới, nếu các người vẫn chưa biến mất thì coi chừng đầu của các người đấy.
Một giọng nói như vịt the thé vang lên. Đường Tiêu nghe xong cũng biết là thái giám trong nội cung.
Không biết vị Tôn Tướng quân kia là người nào, cũng không biết thái giám nội cung cùng thân binh Hoàng tử vì sao lại đến đây. Nhưng không thèm quan tâm bọn họ là ai, quầy rầy Đường Tiêu đang ăn cơm thì thật là mất lịch sự.
- Vị đại gia này, ngài có cần đi xuống trước tránh mặt không? Những người này không dễ chọc đâu. Còn có tướng quân gì nữa sẽ tới. Toàn bộ lầu ba đều được bao hết rồi.
Gã tiểu nhị vội vàng thấp giọng khuyên Đường Tiêu vài câu.
- Hắn nói trưng dụng thì trưng dụng sao? Ngược lại ta còn muốn xem xem ai dám đụng đến cái đầu của ta?
Đường Tiêu hướng tiểu nhị khoát tay, bảo y không cần khuyên can nữa.
Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào. Sau đó là thanh âm của Thần Minh chiến đao được rút ra khỏi vỏ. Rầm, rầm! Một bàn ăn bị lật tung trên mặt đất. Không bao lâu sau, ngoại trừ Đường Tiêu còn ở trên lầu, những người khác đều bị hai mươi tên giáp sĩ này đuổi đi hết.
Ầm! Tấm vách phòng ăn của Đường Tiêu cũng bị đẩy ngã, đập vào bàn thức ăn, khiến một số món ăn bắn tung tóe ra ngoài, dính lên trên áo Đường Tiêu một thân dầu cải ô.
Đường Tiêu đã thật sự nổi giận.
- Lỗ tai ngươi điếc hay sao vậy? Sao còn chưa chịu cút đi? Bộ muốn tìm cái chết sao?
Một gã Ngự Lâm quân hùng hổ hướng Đường Tiêu rống lên một tiếng, cũng giơ cao chiến đao Thần Minh trong tay.
Gã Ngự Lâm quân này sắc mặt thô bạo, ánh mắt hung tàn, vênh váo tự đắc, hẳn là trường kỳ đi theo bên cạnh nhân vật quan trọng nên quen thói ương ngạnh, hoành hành kia.
- Các người tự xưng là quan phủ, vậy là quan phủ nào? Một quán cơm bình dân, các người nói trưng dụng thì trưng dụng ngay, ai cho các người quyền lực lớn như vậy?
Đường Tiêu lạnh nhạt chất vấn lại tên Ngự Lâm quân vài câu.
- Đây là cơ mật quốc gia, ngươi không có tư cách để biết. Bữa cơm này của ngươi chúng ta sẽ thanh toán. Mau đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây. Nếu không đừng trách sao đao không có mắt.
Một binh sĩ Ngự Lâm quân đi tới, thái độ có phần khách khí hơn so với tên binh sĩ lúc nãy.
- Đập phá đồ ăn, làm văng đầy quần áo của người khác, khiến người khác mất hứng khi đang ăn cơm, ngươi cảm thấy bổn đại gia sẽ chịu để yên chuyện này sao?
Đường Tiêu cười tủm tỉm, nhìn về đám binh sĩ Ngự Lâm quân.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Đập phá đồ ăn của ngươi? Đập cái đầu ngươi đấy. Đừng chọc giận bổn quan. Một đao sẽ khiến cho đầu của ngươi bị bổ ra như quả dưa. Đến lúc đó để ta xem ngươi còn chịu để yên nữa hay không?
Tên vừa rồi đạp gẫy vách phòng Đường Tiêu gào thét lên, nhìn bộ dạng giống như muốn động thủ.
- Thần Vũ đại tướng quân đến rồi. Đừng để cho cái loại không biết sống chết, nhà giàu mới nổi này làm mất nhã hứng của Thần Vũ đại tướng quân. Mau một đao chém xuống đi, xem nó còn nói nhảm cái gì được nữa hay không?
Một binh sĩ Ngự Lâm quân khác thúc giục một tiếng.
- Mấy người các người còn không mau cút xuống dưới?
Một binh sĩ khác rất phối hợp mà đuổi mấy tên tiểu nhị xuống dưới lầu. Rất hiển nhiên là muốn giết người nhưng không muốn người khác chứng kiến.
Một số tên tiểu nhị, kể cả cái tên đứng bên cạnh Đường Tiêu cũng sợ đến mức té đái trong quần, vội vã chạy xuống. Một gã binh sĩ Ngự Lâm quân cũng đi theo, khóa chặt cái cửa gỗ đi lên lầu.
- Trên người của ngươi đang mặc là chiến giáp Bách Luyện Thần Minh à?
Đường Tiêu nhìn đám binh sĩ Ngự Lâm quân hùng hổ xông lên, rất nhẹ nhàng hỏi một câu.
- Và ngươi cũng biết chiến đao trên tay ta cũng là chiến đao Bách Luyện Thần Minh, chém sắt như chém bùn, chuyên uống máu người không?
Một gã Ngự Lâm quân cắm cây đao xuống dưới bàn trước mặt Đường Tiêu, giống như một lưỡi dao sắc bén cắm vào miếng đậu hũ, khiến cho cái bàn vốn đã rệu rã lập tức cùng với đồ ăn đổ ào vào ngực Đường Tiêu. Chiến đao Bách Luyện Thần Minh quả thật chém sắt như chém bùn. Chỗ vết chém vẫn còn sáng như mới.
- A, không biết cái thanh đao mỏng manh này của ta có thể xuyên thấu chiến giáp Bách Luyện Thần Minh của ngươi không?
Đường Tiêu cho tay vào trong áo, một bóng đen trên tay run lên, đem hàn thiết đoản đao lần lượt bắn ra ngoài, sau đó lại nhanh chóng thu tay về.
Một tia máu phóng ra từ ngực của một binh sĩ Ngự Lâm quân. Tên binh sĩ này có chút không thể tin nổi nhìn xuống ngực, vừa muốn nói với Đường Tiêu cái gì đó thì thân thể đã mềm nhũn mất đi sức lực, sau đó cùng với bộ áo giáp nặng mấy trăm cân ngã ầm xuống mặt đất. Đến chết gã cũng không biết chiến giáp Bách Luyện Thần Minh của mình như thế nào lại bị người trước mặt này cắt như cắt miếng đậu hũ, đâm thẳng vào trong tim của gã.