Sát Vương
Chương 564: Thị nữ người cá.
Nhóm dịch: Black
Hắn do vẫn một mực dùng thân thể vệ mãng đi về phía trước, bị Đông Hải Long Vương phát hiện được Khôi Lỗi Chi Thuật, cảm thấy rất có hứng thú nên cản lại. Nếu nói như vậy thì dùng thân thể vệ mãng để hành tẩu, làm như vậy để tránh họa nhưng ngược lại lại biến khéo thành vụng.
- Lão phu muốn nhờ khôi lỗi của tiểu hữu để hoàn thành một chuyện rất quan trọng. Sự tình có liên quan đến toàn bộ tương lai vận mệnh của Đông Hải. Cho nên tiểu hữu ngươi không thể chối từ, nhất định phải giúp lão phu.
Đông Hải Long Vương ngược lại nghiêm túc vài phần.
Đường Tiêu trong lòng thầm mắng cái lão Đông Hải Long Vương này một trăm lần. Lão già này biểu hiện khách khí, nhưng trên thực tế lại không cho Đường Tiêu bất cứ một sự lựa chọn nào. Nếu như không làm theo lời ông ta nói thì hậu quả có thể nghĩ.
- Đường Tiêu ta chỉ là đi ngang qua đây mà thôi. Tương lai vận mệnh của Đông Hải Long Vương lão thì có liên quan gì đến ta?
- Long Vương ông muốn giữ tôi lại chỗ này trong bao lâu? Ta đang còn có chuyện phải làm.
Đường Tiêu hướng Đông Hải Long Vương hỏi một tiếng.
- Không vội, ta còn mấy vị bằng hữu muốn tới. Đến lúc mọi người tề tựu rồi thì sẽ thương lượng đại sự với nhau.
Đông Hải Long Vương uống trà, khôi phục lại thần sắc hòa hoãn của mình.
- Rốt cuộc là trong bao lâu?
Đường Tiêu có chút buồn bực nói.
- Tiểu hữu không muốn giúp lão phu giải quyết cái đống bề bộn này sao?
Đông Hải Long Vương sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Nếu như tiểu hữu không chịu hỗ trợ, lão phu cũng không ép. Nhưng lão phu ngược lại biết rõ có một số tôm yêu cua quái sống ngàn vạn năm, đặc biệt rất thích dùng người để làm thức ăn.
- Ta nào có ý tứ đó!
Đường Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ phải đáp ứng.
Đường Tiêu sở dĩ sốt ruột, vì hắn biết chuyện lặt vặt sẽ tốn rất nhiều thời gian. Lão già kia tuy không nói là bao nhiêu lâu, nhưng nếu là chuyện không tốt thì phải tốn đến vài năm. Nói rất nhanh thì vài năm, chậm thì vài chục năm.
Nếu nói như vậy, việc trở về Áo Bỉ Đảo xem như là vô nghĩa. Lúc trước, khi rời khỏi Bình Đông Thành, vì sự an toàn của Dực Thai công chúa, Đường Tiêu nhờ Thất hoàng tử nói với nàng rằng hắn đến Thai Kinh Thành chỉ có vài ngày. Nhiều lắm là mười ngày nửa tháng, tuyệt đối không vượt quá một tháng.
Không nghĩ tới chính là hắn lại bị nhốt dưới đáy biển Đông Hải này. Hắn còn nhớ rõ trước kia đã từng nghe người trong phủ nói qua, nguyên gia gia lúc trước phiêu du qua biển, muốn đến Cửu Châu đại lục du lịch, kết quả bị nhốt trên biển, không biết tin tức sinh tử. Nếu gây chuyện không tốt sẽ bị gặp chuyện tương tự. Chẳng lẽ mình về sau sẽ có kết quả như vậy sao?
- Chà, ta tin tưởng tiểu hữu ngươi là người thông minh, biết rõ nên làm thế nào.
Đông Hải Long Vương thu hồi thần sắc lạnh lùng của mình, trở lại hòa hoãn như cũ.
Đông Hải Long Vương sau khi đánh vài ván cờ với Đường Tiêu, thì gọi thị nữ người cá người mà rót trà cho Đường Tiêu đến. Về sau nàng sẽ hầu hạ cuộc sống của Đường Tiêu.
Thị nữ người cá hướng Đường Tiêu thi lễ một cái, rồi cùng với Đường Tiêu cáo biệt Đông Hải Long Vương, hướng đến một thiên điện, trải qua một thông đạo giống như mê cung đi tới một căn phòng.
Sau khi dẫn Đường Tiêu vào trong căn phòng này, thị nữ người cá cũng không rời khỏi, mà khoanh tay đứng một bên tường động thất, cười dịu dàng nhìn Đường Tiêu, không nói câu nào. Đường Tiêu đi đến chỗ nào, ánh mắt của nàng lại hướng đến chỗ đấy, giống như một con rối.
- Nàng có thể không đứng ở đây được không? Quay trở lại chỗ nàng đó. Nên làm việc gì thì làm đi.
Đường Tiêu bị người khác nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác có chút không được tự nhiên. Vì vậy hắn liền đuổi khéo thị nữ người cá một câu.
- Nô tài có chỗ nào làm sai? Chủ nhân cứ nói!
Thị nữ người cá vẻ mặt kinh sợ mà nhìn Đường Tiêu.
- Ta chỉ nói là nàng nên trở về phòng của mình. Nên làm gì thì cứ làm. Chừng nào ta cần thì ta sẽ kêu, một mực đứng ở đây không cảm thấy phiền à?
Đường Tiêu lắc đầu.
- Nô tài không phải thuộc về chủ nhân rồi sao? Nơi này là nơi nô tài cần đứng. Nếu như chủ nhân đối với nô tài có sự bất mãn, nô tài rất có thể giống như những người bạn khác của mình, bị Long Vương ném vào nồi sắc thuốc, hoặc làm thành Ngư Hoàn Tử.
Thị nữ người cá càng thêm lo sợ nghi hoặc, bất an.
- Cá hấp, cá chiên và cá viên? Cái lão Long Vương này thật là bạo ngược.
Đường Tiêu nhíu mày. Trong nước biển có nhiều loài cá chưa khai hóa. Đem đi sắc thuốc hoặc làm Cá Viên tử không phải tốt hơn sao? Còn loại người cá đã khai hóa này mà đem đi làm như vậy thì có chút quá đáng.
- Đừng nói như vậy? Bị Long Vương nghe thấy thì phiền toái lắm.
Thị nữ người cá khẩn trương mà nhìn ra ngoài động phủ.
- Ta đối với lão ta vẫn còn hữu dụng nên tạm thời lão ta sẽ không gây phiền toái cho ta đâu. Nếu ta đối với lão ta vô dụng thì lão ta sớm muộn gì cũng đem ta ra làm viên thuốc thịt người.
Đường Tiêu thở dài. Hắn hiện tại chẳng khác gì phạm nhân bị bắt nhốt.
- Vậy….chủ nhân còn đuổi nô tài đi nữa không?
Thị nữ người cá cẩn thận hỏi Đường Tiêu một câu.
- Đã biết bị đuổi đi thì sẽ bị đem ra làm thuốc cá viên. Ta không đuổi ngươi đi nữa. Nhưng ngươi đừng có đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào ta. Nếu như ta có việc tìm ngươi, tự nhiên sẽ gọi ngươi.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Thị nữ người cá tuy nói như vậy, nhưng vẫn đứng ở nơi đó mà nhìn Đường Tiêu, cũng không dám nói năng lộn xộn. Xem ra bình thường Đông Hải Long Vương đã tạo áp lực thật sự quá lớn đối với các nàng.
Ngẫm lại cũng đúng. Mỗi ngày lo lắng mình sẽ bị sắc thuốc hoặc làm thuốc cá viên, mặc cho ai trong nội tâm cũng cảm thấy không tốt.
Bỏi vì nhàm chán, không có ai để nói chuyện, Đường Tiêu ngược lại lại càng cảm thấy quen thuộc với thị nữ người cá. Vì để thuận tiện xưng hô, Đường Tiêu gọi nàng là Khiếu Ngư Nhi. Ngày hai bữa, thị nữ người cá lại mang cho Đường Tiêu ba món ăn bao gồm cá chiên, cá hấp và cá viên. Đường Tiêu nhìn thấy nó có chút dở khóc dở cười.
- Những món ăn này không phải là những người bạn của nàng bị đem ra làm cá chiên, cá hấp và cá viên chứ?
Đường Tiêu hỏi thị nữ người cá một câu.
- Rất có thể như vậy, chủ nhân!
Thị nữ người cá thành thật trả lời Đường Tiêu.
Nghe xong, Đường Tiêu cảm thấy có chút mất khẩu vị. Tuy rằng hắn đã từng luyện qua nhân đan, ăn người sống cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng nhìn thấy loại sinh linh hình người này bị chế thành đồ ăn thì hắn cảm thấy có chút không thể nuốt nổi.