Sất Trá Phong Vân
Tác giả: Cao Lâu Đại Hạ
Chương 902: Dùng Tính Mạng Soạn Khúc Nhạc Trấn Hồn (Hạ)
Ads
Từng khối băng trong suốt trong nháy mắt đã khiến bọn họ hoàn toàn đóng băng!
Đấu ma song tu! Chiến sĩhuyết mạch Tinh Linh Vương thức tỉnh thiên cực, ma pháp lực đấu ma song tu xa mạnh mẽ hơn Hoàng Tuyền quá nhiều. Ma pháp ngủ đông vĩnh hằng trong nháy mắt cấm giam cầm đám người Càn Kình.
Đoạn Phong Bất Nhịtiêu hao lực lượng rất lớn cũng chỉcó thểkhiến tròng mắt hoạt động, nhưng không làm thế nào đểphá vỡ được lớp băng lạnh giá kia.
Huyết mạch thiên sứĐọa Lạc trong cơ thểThiết Khắc, giờphút này cũng thật giống như hoàn toàn bịđóng băng, rơi vào trong giấc ngủ say, bất kểlàm như thế nào cũng không thểtỉnh lại, phá vỡ lớp băng phiền phức này.
- Ta nói rồi, ngày hôm nay ai cũng không thểnghĩtới chuyện rời khỏi nơi này.
Càn Chiến Huyền tự tin nhìn lướt qua đám người Càn Kình:
- Các ngươi đều phải chết. Về phần Lôi Địch, ngươi...
Trong ánh mắt Càn Chiến Huyền thoáng lộ vẻ tán thưởng:
- Ngươi rất được! Đây là đấu kỹ mạnh nhất do bản thân ngươi tự sáng tạo ra sao?
- Càn Kình, ta tin tưởng ngươi có thểsống tiếp. Ngươi cũng phải tin tưởng ta, ta có thểđánh hắn trọng thương, đến mức không còn lực lượng gây ra công kích tổn thương tới các ngươi.
Khuôn mặt Lôi Địch hoàn toàn bình tĩnh, không hề bối rối khi thấy đám người Càn Kình không thểrời khỏi:
- Nếu ngươi lưu lại, v
ậy hãy mở mắt to ra mà nhìn. Đây là điều cuối cùng ta có thểdạy cho ngươi, là khúc trấn hồn của riêng Lôi Địch ta!
Đấu Hồn sói lửa lại bay lên, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào giống như đang phối hợp với khúc trấn hồn của thanh kiếm Thiên Lô. Từng tiếng rít gào của chấn động linh hồn kia lại tăng them thực lực nh
ập thánh cho Lôi Địch.
Gấp đôi... Gấp năm... Gấp mười lần... gấp hai mươi lần.. gấp ba mươi lần..
- Càn Kình! Nhìn đi, đây là cuộc chiến đấu của ta, xem ta làm sao chiến thắng được tr
ận chiến tr
ận này.
- Các tiểu tử, nhìn cho kỹ! Cái gì là cuộc chiến vinh quang của các thế hệ chiến sĩđi trước! Đểcác ngươi xem một chút, ta chiến đấu thế nào.
Khối băng! Khối băng bao trùm ở trên người Càn Kình, vào giờphút này bắt đầu có vết nứt...
- Càn Kình! Ngươi cho rằng lão tử rất ngây ngô sao! Đứng ở nơi đó nhìn đi! Một tr
ận chiến này, nó chỉthuộc về Lôi Địch ta! Tất cảđấu kỹ đều vỡ nát cho ta! Ngọc Oánh ngủ say ở trên cao, hãy nghe ta dùng tính mạng soạn cho nàng một bài ca trấn hồn này.
Lôi Địch ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Trong bầu trời đã xuất hiện vô vàng những vì sao, dường như th
ật sự hiện ra một khuôn mặt tuyệt mỹ. Chí ít nàng xuất hiện ở trong mắt Lôi Địch.
Lôi Địch thỏa mãn mỉm cười, khóe môi ch
ậm rãi nhếch lên:
- Càn Kình, nhi tử của ta. Nữnhi của ta, nhờngươi chiếu cố. Nhớ nói cho nàng biết, ba ba của nàng vĩnh viễn yêu nàng.
Trong nháy mắt toàn bộ lực lượng mạnh mẽ thu vào trong cơ thểLôi Địch, khí tức bi thương lại tràn ng
ập sự yêu thương. Cỏ xanh xung quanh còn sót lại từ từ nằm rạp ở trên mặt đất.
Mũi thanh kiếm Thiên Lô hơi hạxuống, bỗng nhiên dựng thẳng lên. Thân hình Lôi Địch theo kiếm hướng lên trên. Trường kiếm giống như cầu vồng xuyên qua bầu trời, bắn thẳng đến chỗ Càn Chiến Huyền, tràn ng
ập khí thế một đi không trở lại.
Hai tay Càn Chiến Huyền chắp ở sau lưng, trong ánh mắt lại dần hiện ra sự yêu thương tán thưởng. Lần đầu tiên từ lúc tới đây, trên mặt hắn lộ ra sự ngưng trọng:
- Không hổ danh là chiến sĩđược ta coi trọng!
Càn Chiến Huyền đối mặt với trường kiếm, tay phải đột nhiên đưa ra. Lực lượng vô t
ận của Khôn đấu kỹ bao phủ ở trong lòng bàn tay. Trong nháy mắt bàn tay hắn thoạt nhìn giống như mở rộng ra vô hạn, khiến người ta không nhìn ra được một trảo này là nặng hay nhẹ. Đấu kỹ đạt tới một mức độ khó có thểnói rõ. Nếu không phải chính mắt thấy được, tuyệt đối không ai có thểtin được một trảo tùy tiện rat ay lại, không ngờlại có thểđạt đến cảnh giới như v
ậy!
Chỉchớp mắt, trường kiếm trong tay Lôi Địch đã tiến vào trong chưởng ảnh của Càn Chiến Huyền. Khi mắt thấy một kiếm có thểđâm thủng lòng bàn tay của hắn, bàn tay của hắn lại nhẹ nhàng di chuyển. Khúc trấn hồn của thanh kiếm Thiên Lô không ngờđâm vào lòng bàn tay, chớp mắt thân kiếm nhanh chóng uốn cong lại.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com- Phá nát cho ta!
Càn Chiến Huyền hét lên một tiếng đầy bá đạo tự tin. Thanh trường kiếm kia bịkhống chế, nổ tung. Tiếng đấu khí va chạm, chưởng phá trường kiếm trong khoảnh khắc lao tới trước ngực Lôi Địch. Thân thểLôi Địch giống như lưu tinh bay vọt đi, ầm một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Trên khuôn mặt bá đạo của Càn Chiến Huyền thoáng ửng đỏ. Lỗ chân lông bên tay phải mở ra, phun trào ra hỏa diễm vô t
ận, khiến toàn bộ bầu trời tối đen bỗng chống bịnhuộm đỏ.
- Không sai, có thểxâm nh
ập vào cánh tay phải của ta đã là rất khá.
Ầm!
Thân thểLôi Địch đ
ập xuống mặt đất, khiến bụi bay mù mịt. Sau khi bụi tản ra, chỉthấy Lôi Địch v
ẫn đứng. Hắng đang ngẩng cao đầu ưỡn ngực đứng! Chỉcó điều trong ánh mắt đã mất đi tất cảsức sống... Khóe miệng hắn v
ẫn tươi cười giống như đang nói cho tất cảbiết:
Lão tử là Lôi Địch! Cho dù chết, ta v
ẫn sẽ đứng! Ta... cũng phải... Đứng...
Không giãy dụa đứng d
ậy, không đểlại lời di ngôn hùng tráng, hắn cứyên lặng đứng trên mặt đất như v
ậy.
Chết, có đôi khi tới nhanh như v
ậy.
Đây là chiến sĩ, một giây trước có thểv
ẫn sống rất khỏe mạnh, nhưng một giây kế tiếp...
Càn Kình dựa vào trên vai Đoạn Phong Bất Nhị, kinh ngạc nhìn Lôi Địch từ trên không trung rơi xuống. Cuối cùng tầm mắt của đại thúc không nhìn kẻ tử địch là Càn Chiến Huyền, mà lại nhìn về phía mình.
Cái nhìn kia.. bao hàm rất nhiều điều.
Cái nhìn kia, trong đầu Càn Kình dâng lên lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng của đại thúc lúc trước.
Cái nhìn kia, khiến trong đầu Càn Kình thoáng hiện lại cảnh tượng mỗi lần đại thúc gặp mình.
Mỗi lần gặp mặt đều vội vội vàng vàng như v
ậy.
Mỗi lần, đại thúc bao giờcũng hiền hoà như v
ậy.
Tình yêu của trưởng giả, bao giờcũng phải tới thời điểm mất đi, mới có thểchân chính cảm nh
ận được, mới có thểth
ật sự hối h
ận. Khi trưởng giảcòn sống, vì sao không đối xử với bọn họ tốt hơn một chút.
Gió… th
ật là lạnh.
Giờphút này, gió ở tái ngoại gió tràn ng
ập bi thương.
Đau thương dâng lên trong lòng Càn Kình. Giờphút này, tất cảđấu khí giờhoàn toàn dừng v
ận chuyển. Ba đấu tâm cũng dừng chuyển động.
Đau! Chưa bao giờCàn Kình cảm thấy đau long như v
ậy! Vịđại thúc này đã đối xử với mình như con trai ruột. Đại thúc đã ra đi...
Càn Kình kinh ngạc nhìn Lỗ Địch rơi xuống. Nếu như không phải vì mình... Đại thúc có thểsẽ không chết... Nếu như không phải vì mình khiến đại thúc nh
ập thánh, đại thúc càng không thểnào điều tra ra chân tướng cái chết của Cổ Nguyệt Ngọc Oánh. Nếu như không phải vì mình đang ở đây, đại thúc có thểsẽ không xuất hiện, cũng sẽ không liều mạng đểkhiến Càn Chiến Huyền bịtrọng thương.
- Càn Kình, hiện tại tới phiên ngươi.
Càn Chiến Huyền xoay người nhìn về phía mọi người đang bịđóng băng trên mặt đất.
- Th
ật là vô dụng...
Trong khối băng, mọi người đều bịđóng băng chỉcó thểdi chuyển ánh mắt nhìn. Càn Kình thở dài, trong giọng nói đầy đau thương.