Chương 191: Nguy cơ tới gần
Sưu tầm: tunghoanh.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
"Lôi, bảo vệ Phong Nhã." Vũ Lang triệu hồi ra chủ sủng của mình liền ra lệnh cho nó đi qua bảo vệ Phong Nhã. Còn phần hắn hoàn toàn bại lộ dưới trảo của hai con Phố Lang hung tàn.
"Rống !" Lôi Đình Kiếm Sí Sư tức giận gầm thét rung trời, một cái cánh sắc bén mở rộng ra chém về phía Tử Uyển Lôi Ma, đồng thời buông thả kỹ năng lôi trảo đánh văng Tử Uyển Lôi Ma ra ngoài mười mấy thước.
Sau khi được giải trừ nguy cơ từ Tử Uyển Lôi Ma, Phong Nhã có được cơ hội thở dốc vội vàng niệm chú ngữ triệu hồi ra hai con chủ sủng.
Trên mặt Thanh Lực nở nụ cười tàn nhẫn, triệu hồi Hồn sủng đầu tiên hiển nhiên chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Tám đoạn Kim Cương Liệt Yêu cấp thống lĩnh và tám đoạn Phong Bạo Tinh Linh cấp chiến tướng đồng thời niệm chú ngữ.
"Không chịu nổi đâu, hôm nay các ngươi nhất định phải táng thân ở nơi này."
Thanh Lực thấy Vũ Lang đang cố gắng bảo vệ Phong Nhã, lạnh lùng cười nhạt.
Thanh Lực có ba con chủ sủng, lực chiến đấu mạnh nhất chính là tám đoạn Kim Cương Liệt Yêu, chỉ cần đến gần địch nhân sẽ bộc phát ra sức mạnh kinh khủng chí cực. Mặc dù Vũ Lang đã triệu hồi ra chủ sủng nhưng đã bị rơi vào hoàn cảnh xấu ngay từ đầu, trong lúc nhất thời hoàn toàn bị động phòng ngự, nguy cơ mất mạng sẽ ập đến trong sớm tối.
"Ầm !"
Kim Cương Liệt Yêu tùy tiện tung ra một quyền lực cũng có uy lực cấp bảy, quả đấm khổng lồ hạ xuống là toàn bộ động quật run rẩy kịch liệt.
Vũ Lang tuy đã gọi ra chủ sủng nhưng không còn thời gian thi triển hồn kỹ bảo vệ mình. Một quyền của Kim Cương hạ xuống lập tức đánh hắn bay ra xa, thân thể đụng nát mấy cây thạch nhũ rồi mới nặng nề rớt xuống đất.
Phong Nhã mới vừa triệu hoán một con Trùng hệ quân chủ tỏa ra ánh sáng hoàng kim nhưng lại bị hai con Hồn sủng khác quấn lấy.
"Không giãy dụa ta sẽ cho ngươi chết bớt đau đớn một chút." Thanh Lực cười nói, khuôn mặt tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
Lúc này hắn đã triệu hồi ra Hồn sủng thứ tư là Sí Lăng Hổ, thoáng cái đã lao tới gần Vũ Lang đánh tới một trảo ngập vào trong bả vai Vũ Lang. Lực xung kích lại đánh Vũ Lang bay thẳng vào bức tường nham thạch ở đằng sau.
"Thanh Lực, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, tại sao ngươi lại ám toán ta, hừ hừ. Nếu giết ta, ngươi cho rằng mình có thể sống được sao?"
Lúc này trên người Vũ Lang đã dính đầy máu tươi, y phục tan nát không chịu nổi.
Nếu như không đánh lén thì Vũ Lang tuyệt đối có lòng tin đánh bại mấy người này, nhưng mà hắn không nghĩ tới Thanh Lực lại tàn nhẫn hạ độc thủ như thế, dù sao hai bên cũng có giao tình không cạn.
"Ha ha, yên tâm đi, sự tình tử vong của ngươi thì thiếu gia đã sớm an bài thỏa đáng rồi. Ngươi cứ an tâm chết đi là được." Thanh Lực cười phá lên, bộ dạng đắc ý như mới vừa hoàn thành một kế hoạch hoàn mỹ.
Vũ Lang cắn chặt hàm răng dính đầy máu tươi, ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. Thân là cường giả trong nhóm thanh niên đồng lứa, danh tiếng của hắn đã lan xa bốn phương từ rất lâu rồi. Nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới mình lại bị đám người Nguyên Tố môn ám toán, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồn sủng của mình chật vật chống cự.
"A..."
Một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên, nữ Hồn sủng sư Phong Nhã đang bị vây công cuối cùng vẫn không thể nào bảo vệ tốt mình, phần bụng bị lôi trảo Tử Uyển Lôi Ma đâm xuyên thấu, thân thể lập tức mềm nhũn ngã xuống trong vũng máu.
"Phong Nhã !"
Vũ Lang nổi giận trên mặt hiện đầy gân xanh, trơ mắt nhìn nữ nhân của mình chết thảm dưới trảo của Hồn sủng đối phương làn cho hắn triệt để nổi điên rồi.
Bất kể Vũ Lang giãy dụa như thế nào, Phong Nhã vẫn không có tránh thoát kiếp nạn này. Sau khi nàng ngã gục xuống đất thì Tà Diễm Yêu liền phóng tới một luồng hỏa diễm bao trùm thân thể nàng, một nữ nhân xinh đẹp cứ thế biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Vũ Lang nhìn thấy một màn đó mà tim gan co rút lại đau đớn tê tâm liệt phế, tức giận đến cùng cực làm cho tròng mắt hắn giăng đầy tia máu.
"Ầm !"
Lúc này hai tròng mắt Vũ Lang bỗng nhiên nổ tung, dòng máu đỏ lòm từ trong hốc mắt phun trào ra ngoài.
Cùng lúc đó thân thể của hắn giống như được một lực lượng kỳ lạ nào đó bao phủ, cổ lực lượng mạnh mẽ này oanh kích lên trên người Sí Lăng Hổ đánh nó bay ra ngoài xa.
"Mau, công kích hắn." Thanh Lực không ngờ rằng Vũ Lang còn có một loại hồn kỹ tự mình hại mình này, vội vàng rống giận ba người kia.
"Gào ~!"
Cấp quân chủ Trùng hệ Hồn sủng đột nhiên bộc phát một luồng quang mang hoàng kim chói mắt, nhanh chóng giải khai vây công chạy tới chỗ chủ nhân của mình.
Vũ Lang mất đi hai mắt đã không còn phân biệt được phương hướng, nhưng dựa vào cảm giác biết Hồn sủng của mình đến gần lập tức nhảy lên trên người nó.
"Rống rống !"
Lôi Đình Kiếm Sí Sư cũng biết chủ nhân đang ở trong vòng nguy hiểm, bất chấp tất cả sử dụng thân thể của mình ngăn cản hết thảy công kích của đám Hồn sủng đối phương.
Kiếm Sí Sử đột nhiên nhảy lên thật cao nhưng lại bị hàng loạt năng lượng đủ màu sắc thôn phệ. Trải qua một loạt tiếng nổ ầm ầm vang dội, tám đoạn Lôi Đình Kiếm Sí Sư cường đại như thế trực tiếp tử vong, thân thể tan nát thành từng mảnh vụn, cảnh tượng máu thịt bay ngang vô cùng ghê rợn.
Vũ Lang đang núp trên người Trùng hệ Hồn sủng lập tức tái mặt, hai tròng mắt không ngừng trào ra huyết lệ thê thảm vô cùng.
Ở một hướng khác lưng chừng núi, Sở Mộ ngồi nghỉ ngơi ở vị trí cách cửa động không xa, hắn đang rơi vào trạng thái tĩnh tu đã nhận ra đại địa dưới chân bỗng nhiên chấn động khác thường.
"Xảy ra chuyện gì?" Sở Mộ quay đầu lại nhìn vào trong hang động, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
"À, có thể là bọn họ gặp phải một vài Hồn sủng cản đường mới xảy ra chiến đấu, hang động này có không ít ngã rẽ, khẳng định còn có chút ít Hồn sủng hoang dã chưa bị thu dọn sạch sẽ." Tùng Lâm Sơn lập tức giải thích.
Sở Mộ cũng chỉ tùy ý gật đầu, rõ ràng là không tin lời Tùng Lâm Sơn nói.
"Các ngươi ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, ta vào trong đó xem sao. Nói không chừng rất có thể là bọn họ đi sai hướng rồi." Tùng Lâm Sơn cười nói.
"Ừ." Sở Mộ vẫn gật đầu như thường.
"Các ngươi cứ ở chỗ này chờ đợi là được rồi, ngàn vạn lần đừng có đi loạn, lỡ may đi nhầm phương hướng sẽ không tốt lắm !"
Tùng Lâm Sơn cố ý dặn dò kỹ lưỡng rồi mới cất bước đi ngược vào trong động.
Nhìn thân ảnh Tùng Lâm Sơn dần dần biến mất ở trong hang động, sắc mặt Sở Mộ dần dần biến hóa.
"Tại sao?" Diệp Khuynh Tư thấy ánh mắt Sở Mộ lạnh lẽo như băng liền nhẹ giọng hỏi.
"Khả năng thứ ba có thể xảy ra." Sở Mộ nhàn nhạt nói.
Diệp Khuynh Tư không biết lúc trước Sở Mộ nói đến khả năng thứ ba là gì, vì thế nàng nghi ngờ nhìn vào Sở Mộ, chờ hắn giải thích.
"Năm người Nguyên Tố môn có âm mưu, dựa theo tình huống bây giờ thì bọn họ rất có thể đang muốn đối phó Vũ Lang và Phong Nhã." Sở Mộ nói.
Diệp Khuynh Tư lập tức lộ vẻ kinh ngạc, cố ý nhìn thoáng qua cửa động rộng lớn không biết nói gì cho tốt. Vốn là trước đó nàng chỉ suy nghĩ được hai loại tình huống, nhưng quả thật không bao giờ ngờ tới năm người Nguyên Tố môn này lại có ý định xuất thủ với Vũ Lang và Phong Nhã.
Hai người Vũ Lang và Phong Nhã được mời tới Thiên Tinh Phong trợ giúp làm nhiệm vụ, hiển nhiên thành viên Hồn Điện khẳng định biết bọn họ lần này đi tới Nguyên Tố môn. Nếu như hai người bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu thì đám người Hồn Điện trước tiên sẽ nghĩ tới Nguyên Tố môn có vấn đề. Tại sao Nguyên Tố môn lại hành động lỗ mãng như vậy chứ?
Trừ phi là mấy tên kia đã sớm sắp xếp hậu sự, hoặc là đám người Nguyên Tố môn đã có kế hoạch bố trí bằng chứng giả tạo sau khi giết chết Vũ Lang và Phong Nhã. Hơn nữa, bọn họ còn tin chắc là thành viên Hồn Điện không thể nào tìm ra dấu vết, tuyệt đối không bao giờ hoài nghi lên trên đầu bọn họ.
"Vậy thì bây giờ chúng ta làm gì?"
Dựa theo tình hình hiện tại thì Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cũng vô cùng nguy hiểm. Bởi vì hai người bọn họ là người ngoài cuộc, vì muốn che dấu sự thật đích thực nên đám người Nguyên Tố môn nhất định sẽ tiếp tục chạy tới giết bọn họ để phòng ngừa tiết lộ tin tức.