Chương 759: Ly biệt - Một bước thành ma (thượng,hạ)
Nguồn : vipvandan.
Sưu tầm: tunghoanh.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
<< Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ >>
"Nhất quyết phân cao thấp."
Giọng nói Bán Ma Bạch Ngữ vô cùng dứt khoát.
Thân ảnh hắn từ từ trượt về phía sau, Dị Đồng không ngừng chớp lóe, một luồng tà khí lạnh như băng từ trong người hắn tràn ra điên cuồng.
"Rống !"
Thiên Thương Thanh Chập Long nhắc nhở Sở Mộ phải phá lệ cẩn thận, bởi vì nó cảm giác được Bán Ma Bạch Ngữ đang chuẩn bị thi triển kỹ năng tối cường.
Sở Mộ hiển nhiên không dám khinh thường, mặc dù thực lực hắn đã là vô địch đế hoàng cũng không thể đỡ nổi một đòn chính diện của Bán Ma Bạch Ngữ.
Thiên Thương Thanh Chập Long buông thả Thanh quang từ từ lưu chuyển dung nhập vào trong Long giác.
Vũ khí mạnh nhất của Thiên Thương Thanh Chập Long chính là Long giác. Dựa vào lực lượng hai cánh gia tốc, cộng thêm Long lực hỗ trợ sẽ bộc phát ra sức mạnh không gì không phá.
Dĩ nhiên, Long lực tích lũy càng lâu sẽ bộc phát ra lực lượng càng lớn.
Lúc này Thiên Thương Thanh Chập Long và Bán Ma Bạch Ngữ đang ở trạng thái tụ lực, không bên nào nguyện ý thi triển kỹ năng ra trước.
Long khí xanh thẫm và tà khí trắng bạc lần lượt va chạm, trên trời cao vạn thước chia ra làm hai khu vực năng lượng đối lập nhau. Vị trí trung tâm không ngừng phát sinh năng lượng ma sát, không gian nứt vỡ chằng chịt như lưới nhện.
Quỷ dị nhất chính là bất kể hai loại năng lượng ma sát dữ dội cỡ nào, điên cuồng chiếm lấy lĩnh vực đối phương ra sao. Nhưng bầu trời vẫn yên tĩnh dị thường, một làn gió mát cũng không hề xuất hiện.
Toàn bộ thế giới bỗng nhiên yên lặng đáng sợ.
Không gian bao la chỉ có tiếng vang trầm đục khi hai loại năng lượng không ngừng va chạm. Phải chăng đây là điềm báo trước cơn giông bão?
Sở Mộ đã rời khỏi vị trí Long giác Thiên Thương Thanh Chập Long Long chạy xuống phần lưng né tránh làn sóng xung kích. Hai đại chúa tể so đấu lĩnh vực không phải là địa phương Sở Mộ nhúng tay vào, việc duy nhất hắn có thể làm chính là bảo vệ mình cho tốt.
Rốt cuộc Thiên Thương Thanh Chập Long và Bán Ma Bạch Ngữ ngưng tụ năng lượng đã đạt tới điểm cực hạn.
Thiên Thương Thanh Chập Long dẫn đầu vỗ cánh bay thẳng lên trên, lực lượng Thanh quang nồng đậm bao trùm hai cánh giúp cho nó gia tăng tốc độ lên gấp mấy lần.
Trên đỉnh Long giác xuất hiện một đoàn năng lượng khổng lồ, kích thước Long quang vẫn đang tiếp tục mở rộng.
Long giác trên đầu Thiên Thương Thanh Chập Long Long tựa như kéo dài vô tận, xuyên phá trường không, cho dù không bị khóa định tinh thần nhưng uy lực kinh khủng kia vẫn áp chế Sở Mộ cơ hồ thở không nổi.
Nếu kỹ năng này đánh xuống Thiên Hạ thành chắc chắn không có sinh mạng nào may mắn sống sót.
Tròng mắt Bán Ma Bạch Ngữ lóe sáng Dị quang, tà khí màu bạc bỗng nhiên nội liễm vào trong thân thể hắn. Ma ảnh đột nhiên biến mất, tại vị trí cũ xuất hiện một thanh Thứ Nguyên dị nhận to như núi, dài hơn sơn mạch.
Thanh Thứ Nguyên dị nhận này phát ra khí thế không hề thua kém Thương Long Long Giác. Dị nhận hình bán nguyệt vắt ngang đường chân trời, lưỡi dao sắc bén hướng lên trên nghênh đón Long giác màu xanh của Thiên Thương Thanh Chập Long.
Kỹ năng công kích đến trình độ này đã không cần di động, đây là so đấu lực lượng, ai mạnh người đó thắng. Thiên Thương Thanh Chập Long và Bán Ma Bạch Ngữ đồng thời tập trung tinh thần đề cao uy lực kỹ năng lên tới mức lớn nhất.
"Vụt !””
“Ùng ùng ùng ~~!”
Thương Thiên Long Giác từ trên cao mấy vạn thước đâm xuống, Thứ Nguyên dị nhận từ dưới bắn lên. Hai loại năng lượng bất đồng điên cuồng tàn phá lẫn nhau, trời xanh ảm đạm, đại địa chấn động liên hồi.
Thiên Hạ thành đột ngột tối om, đưa tay ra không thấy được năm ngón.
Bên tai chỉ có thanh âm đì đùng như vạn lôi oanh đỉnh, tinh thần tất cả mọi người cực kỳ căng thẳng. Có lẽ một đợt giao phong này qua đi, số phận của bọn họ cũng được định đoạt.
Lực lượng cực hạn tồn tại vô cùng ngắn ngủi, tầm mắt mọi người khôi phục bình thường rất nhanh. Nhưng mà đập vào mắt bọn họ chính là cảnh tượng kinh tâm động phách, bầu trời bao la chậm rãi nứt vỡ, tách ra từng mảng, không gian hỗn độn tràn ngập khí tức hủy diệt.
"Ầm !"
Lãnh thổ rộng lớn kéo dài từ sơn mạch đến tận tường thành phía tây triệt để sụp đổ sau một tiếng nổ vang, thậm chí làn sóng xung kích vẫn nhanh chóng lan tràn vào khu vực nội thành.
Toàn bộ kiến trúc trong thành từ phòng ốc, cửa hàng, đình viện đột nhiên sụp xuống lòng đất, không biết đã có bao nhiêu tính mạng mất đi dưới cơn địa chấn và năng lượng loạn lưu vô tình ập tới.
Không gian nứt vỡ xuất hiện vô số lỗ đen có lực thôn phệ đáng sợ, trên trời dưới đất, từ thảo nguyên bát ngát tới tận rừng rậm khổng lồ biến thành tro bụi trong chớp mắt. Ngay cả Điệp Thiên Mê giới cũng bị phá hủy một khu vực cực lớn, phong bạo bên trong đột ngột ngừng lại như gặp phải địch nhân cường đại.
Bản thân Sở Mộ bị lực chấn động cường đại đánh văng đi nơi nào không biết, hắn chỉ có cảm giác xương cốt cả người đau nhức khó chịu, máu huyết mất đi khống chế trào ra từ lỗ chân lông, thất khiếu lại càng thống khổ tột đỉnh.
Thân thể Sở Mộ xoay vòng vòng bay tới tận ranh giới tường gió Điệp Thiên mới dừng lại được, hắn mở mắt nhìn về phương xa cố gắng tìm thân ảnh màu xanh.
Sở Mộ được Thiên Thương Thanh Chập Long bảo vệ nên bản thân thừa nhận công kích không lớn, tuy rằng như thế chính hắn vẫn bị thương không nhẹ.
"Rống rống rống !"
Long lân trên người Thiên Thương Thanh Chập Long vỡ vụn gần hết, miệng vết thương bị ma diễm màu trắng điên cuồng xâm nhập tàn phá linh hồn.
Nhìn thấy Thiên Thương Thanh Chập Long bị thương nặng như thế, trong lòng Sở Mộ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng bay đến bên cạnh nó sử dụng Phong Huyệt hấp thu lực lượng ma diễm.
Không có ma diễm thiêu đốt linh hồn, Thiên Thương Thanh Chập Long giảm bớt thống khổ vài phần. Nó để mặc vết thương máu chảy đầm đìa trên người, vội vàng dõi mắt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh địch nhân.
"Vù vù vù vù !"
Không gian trước mặt Thiên Thương Thanh Chập Long đột nhiên bốc cháy một đoàn ma diễm màu bạc, Bán Ma Bạch Ngữ nhanh chóng xuất hiện…
"Chết đi !"
Bán Ma Bạch Ngữ phun ra mấy chữ lạnh như băng.
Thân thể của Bán Ma Bạch Ngữ cũng ảm đạm hơn phân nửa, trên người hắn có không ít vết thương thối rữa, ngay cả linh hồn ma diễm cũng không thể chữa trị được.
Cái tên ma quỷ này trải qua một đợt va chạm lực lượng tối cường đã bị trọng thương, thế nhưng hắn vẫn cố nén đau đớn phát động công kích về phía Thiên Thương Thanh Chập Long.
Sở Mộ thấy vậy liền biết sự tình nguy cấp, vội vàng thi triển Thác Vị Ma ảnh xuất hiện ở vị trí chính giữa Thiên Thương Thanh Chập Long và Bán Ma Bạch Ngữ.
Bán Ma không có kỹ năng phòng ngự đặc thù, cảm nhận được Bán Ma Bạch Ngữ ngưng tụ lực lượng quá mạnh, nhưng hiện tại không thể nào tránh né. Sở Mộ thật sự lo lắng, trong đầu từ từ nghĩ tới kỹ năng Bạch Ngữ thi triển lúc trước
“Thiên Ma Kiếm.”share by " tung hoanh .com"
Chung quanh thân thể Sở Mộ hiện ra một vòng tròn ma diễm mờ ảo, ma diễm nhanh chóng tổ hợp lại biến thành hai mươi thanh Ma Kiếm dài ngàn thước. Sở Mộ cắn răng, hai tay huy động khống chế Ma kiếm dàn trận.
"Ầm !"
Bán Ma Bạch Ngữ ném quả cầu năng lượng ma diễm oanh kích Thiên Ma kiếm trận, nhất thời hai mươi thanh Ma Kiếm lẫn Sở Mộ bị lực lượng chấn động đánh bay ra ngoài xa.
Trong quá trình bay đi, Sở Mộ mạnh mẽ tập trung tinh thần, hai tay vận lực điều khiển hai mươi thanh Ma kiếm đâm tới Bán Ma Bạch Ngữ.
Thiên Ma Kiếm không cần tuân theo quỹ tích không gian bình thường, chúng nó thoắt ẩn thoắt hiện mấy lượt đã hiện ra phía trên đỉnh đầu Bán Ma Bạch Ngữ.
"Xẹt xẹt xẹt !"
Kiếm trận thành hình mạnh mẽ trảm phách xuống người Bạch Ngữ, từng thanh từng thanh lướt qua khiến cho ma diễm quanh thân hắn dần dần ảm đạm. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
"Rống rống rống ~!"
Thiên Thương Thanh Chập Long nhờ đó đổi được một hơi thông khí, từ sâu trong cổ họng xuất hiện Long quang, dứt khoát phun ra một đạo Long tức về phía Bán Ma Bạch Ngữ.
Bán Ma Bạch Ngữ hai mặt thụ địch khó lòng chống đỡ, Long quang, trong lúc nhất thời không kịp phòng ngự bị Long quang cuốn bay đi xuyên qua Thiên Hạ thành, tới tận bình nguyên phía bắc...
"Ầm !"
Long quang tiếp tục đẩy Bán Ma Bạch Ngữ bay thêm trăm dặm mới đột ngột nổ tung, quang mang xanh thẫm chiếu sáng một mảng bình nguyên rộng lớn.
Thiên Thương Thanh Chập Long đánh một kích cuối cùng đã khiến cho Bán Ma Bạch Ngữ mất đi năng lực chiến đấu, thế nhưng Sở Mộ vẫn không yên lòng đuổi tới bình nguyên kiểm tra tình hình.
Thiên Thương Thanh Chập Long phun ra Long tức có sức hủy diệt quá mức kinh khủng, lúc này khí lưu trên bầu trời bình nguyên đục ngầu một mảnh, mặt đất cũng bị cày xới không còn hình dáng.
"Rống rống ~!"
Bỗng nhiên, Thiên Thương Thanh Chập Long quay đầu sang một hướng khác gầm thét cảnh báo.
Sở Mộ lập tức nhìn lại, vô cùng kinh ngạc khi phát hiện Bán Ma Bạch Ngữ tăng tốc bay về phương bắc.
"Đừng đuổi theo !"
Sở Mộ ngăn cản không cho Thiên Thương Thanh Chập Long truy kích.
Bởi vì tốc độ Bán Ma Bạch Ngữ rất nhanh, đuổi theo cũng không làm nên chuyện này, ngoài ra Bạch Ngữ đã bị trọng thương, thời gian Bán Ma hóa cũng sắp kết thúc.
"Chỉ mong ngươi có thể tìm ra linh vật cứu sống nữ nhi của mình."
Sở Mộ thở dài một hơi buồn bã, lẳng lặng nhìn Ma ảnh ôm một nữ tử thon gầy biến mất ở nơi xa.
Bán Ma Bạch Ngữ kết thúc quá trình Bán Ma hóa sẽ từ từ khôi phục thành nhân tính, chỉ cần hắn không chết nhất định sẽ tìm kiếm linh vật cứu sống Bạch Cẩn Nhu.share by " tung hoanh .com"
Trên thế giới quả thật có loại linh vật này, nhưng rất khó tìm thấy trong thời gian ngắn.
"Sa sa sa !"
Ánh mắt Thiên Thương Thanh Chập Long nhìn sang Sở Mộ, mở miệng kêu lên mấy tiếng ôn hòa.
"Ngươi thương thế rất nặng, bây giờ gặp phải địch nhân sẽ phiền toái."
Sở Mộ cười nói.
Trong trận chiến này, Thiên Thương Thanh Chập Long bị thương rất nặng, có thể nói còn muốn thảm thiết hơn khi đánh với sinh vật thần bí trên Tù đảo. Nếu lúc nãy không có Sở Mộ ngăn cản dùm một kích của Bán Ma Bạch Ngữ, Thiên Thương Thanh Chập Long khẳng định sinh tử khó lường.
Mặc dù Thiên Thương Thanh Chập Long có năng lực tự lành cực mạnh, nhưng bị thương nghiêm trọng bắt buộc phải thông qua hóa kén mới có thể từ từ chữa trị.
Thiên Thương Thanh Chập Long không thể nào hóa kén trong địa bàn nhân loại, theo thương thế từ từ chuyển biến xấu, nó phải nhanh chóng tìm một địa phương yên lặng phương an tâm dưỡng thương.
"Sa sa sa !"
Thân thể Thiên Thương Thanh Chập Long từ từ thu nhỏ lại, đến khi chỉ còn lại chừng hai thước mới dừng lại, cặp mắt mỏi mệt ngó chừng Sở Mộ chờ đợi trả lời câu nói của mình.
Nghe thấy Thiên Thương Thanh Chập Long nói như thế, trên mặt Sở Mộ lộ vẻ khổ sở, hắn chậm rãi nâng hai tay lên trước mặt mình. Tuy đã kết thúc chiến đấu, nhưng linh hồn ma diễm không có dấu hiệu ngừng lại, thậm chí bốc cháy càng thêm mạnh mẽ.
"Tiểu Chập Long, Mạc Tà, Chiến Dã."
Sở Mộ niệm chú ngữ triệu hồi ba con chủ sủng ra trước mặt mình.
Tiểu Mạc Tà lập tức nhảy lên trên bả vai Sở Mộ, chín cái đuôi toàn bộ cuốn lấy cổ hắn phát ra thanh âm buồn bã.
Tiểu Chập Long cũng đáp xuống bờ vai bên kia, dùng cái đầu khả ái cọ cọ gương mặt Sở Mộ.
Chiến Dã đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn Sở Mộ không nói một câu.
"Các ngươi đi cùng Thiên Thương Thanh Chập Long."
Sở Mộ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của tiểu Mạc Tà.
"Ô ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà phát ra thanh âm kháng nghị, chín cái đuôi quấn lấy Sở Mộ càng chặc hơn.
"Rống rống rống !"
Chiến Dã gầm lên một tiếng giã từ Sở Mộ chậm rãi xoay người chạy vào trong bình nguyên bát ngát.
Mỗi một lần Chiến Dã đặt chân xuống đất đều lưu lại dấu chân thật sâu, thân ảnh màu đen dần dần đi xa.
Nhìn bóng lưng Chiến Dã càng chạy càng xa, Sở Mộ nở nụ cười vui mừng, hắn biết câu nói cuối cùng của Chiến Dã mang hàm nghĩa gì. Chỉ có điều hắn đã hóa thân thành ma, thật sự còn cơ hội trở về hình người như Bán Ma Bạch Ngữ không?
Cho dù Chiến Dã tìm thấy linh vật Băng thuộc tính cao quý nhất thế gian, nhưng đến lúc đó linh hồn hắn có còn tồn tại hay không?
"Tiểu Chập Long, sau khi đạt tới chín đoạn chín giai thì ăn cái này vào. Ngươi sẽ là U Linh Chập Long độc nhất vô nhị trong lịch sử cổ kim."
Sở Mộ lấy ra một phần linh vật đưa cho tiểu Chập Long.
Linh vật này là Sở Mộ nhờ Băng Lam thu thập dùm sau khi tỉnh dậy từ trong quan tài bằng băng. Trước kia Sở Mộ áp chế giai đoạn của tiểu Chập Long, là vì điều huấn thuộc tính cho nó. Nếu không, những tài nguyên quý giá cường hóa lúc trước sẽ hoàn toàn uổng phí.
Ánh mắt tiểu Chập Long long lanh nhỏ xuống một giọt lệ tinh, nó nhảy xuống đất rồi lại dùng móng vuốt giữ chặt bắp chân Sở Mộ, bộ dáng tựa như không muốn rời xa.
Thiên Thương Thanh Chập Long vươn móng vuốt ra nắm lấy tiểu Chập Long, chậm rãi đặt nó lên trên lưng mình.
Thiên Thương Thanh Chập Long biết lần này Sở Mộ Bán Ma hóa rất có thể sẽ chịu số phận diệt vong. Mặc dù nó không ngần ngại để cho tiểu Chập Long đi theo Sở Mộ, nhưng dưới tình huống này nó bắt buộc phải tự mình bồi dưỡng tiểu Chập Long.
"Đi theo mẫu thân mới tốt, ngươi cũng có thể làm giống như Chiến Dã. Nếu tìm thấy linh vật Băng thuộc tính hãy tới tìm ta."
Sở Mộ mỉm cười ôn hòa, nói với tiểu Chập Long.
"Sa sa sa sa sa !"
Thiên Thương Thanh Chập Long bảo Sở Mộ không nên dễ dàng bỏ qua đối kháng ma tính, có lẽ trong tương lai vẫn còn cơ hội thức tỉnh.
Sau khi nói xong, Thiên Thương Thanh Chập Long vỗ cánh lên thẳng lên trời, móng vuốt nắm giữ lấy tiểu Chập Long đang cố gắng giãy dụa. Thân ảnh màu xanh từ từ biến mất phía sau sơn mạch phía tây Thiên Hạ thành.
Thiên Thương Thanh Chập Long phi hành không nhanh, quỹ tích lúc cong lúc thẳng, hẳn là lần này nó bị thương quá nặng mới vội vã rời đi như thế.
Nhìn bóng lưng Thiên Thương Thanh Chập Long và tiểu Chập Long rời khỏi, Sở Mộ cũng hi vọng nó có thể tìm lại trí nhớ của mình. Đồng thời cũng mong tiểu Chập Long nắm giữ thật tốt năng lực U Linh thuộc tính, trở thành bất tử Chập Long tối cường.
Mặc dù không có tự mình đạp lên vị trí đỉnh phong, nhưng Hồn sủng của mình có thể vượt qua cấp đế hoàng cũng là an ủi rất lớn đối với Sở Mộ. Hắn cảm thấy không còn gì để tiếc nuối.
Dĩ nhiên, tiểu Mạc Tà mới là vấn đề khó giải quyết nhất.
Tiểu Mạc Tà rất thông minh, nó vô cùng rõ ràng linh vật Băng thuộc tính là không thể nào thức tỉnh linh hồn Sở Mộ. Cho nên Sở Mộ có thể lừa gạt Chiến Dã và tiểu Chập Long, nhưng nó hoàn toàn không tin. Nó biết rõ một khi triệt để ma hóa sẽ mất đi toàn bộ trí nhớ, ngay cả linh hồn cũng bị tiêu diệt. Vì thế tiểu Mạc Tà kiên quyết không chịu rời khỏi.
"Được rồi, ngươi vào trong không gian nghỉ ngơi đi !"
Sở Mộ biết tiểu Mạc Tà không chịu rời đi, đành phải thu hồi nó vào trong không gian Hồn sủng.
"Dạ !"
Sở Mộ niệm chú ngữ triệu hoán Dạ Lôi Mộng Thú ra trước mặt mình.
Dạ Lôi Mộng Thú im lặng nhìn vào Sở Mộ.
Dạ là Hồn sủng duy nhất chưa có bước vào hàng ngũ đế hoàng, Sở Mộ tin tưởng cho dù không có mình, nó vẫn có biện pháp tìm được Yêu Linh Gia tăng cường thực lực. Bởi vì chảy trong người nó chính là dòng máu Yêu Linh lưu lạc cao quý.
Dạ Lôi Mộng Thú không có nhiều lời, lập tức xoay người rời khỏi giống như Chiến Dã. Thân ảnh nó từ từ gia tốc biến thành tia chớp đen nhánh tiến vào bình nguyên rộng lớn.
Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức cuồng phong phá vỡ làn da nó rỉ máu. Nhưng nó vẫn không có chậm lại, bởi vì nó sợ chậm lại một chút sẽ không còn dũng khí rời khỏi.
Sở Mộ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Dạ đi xa mà trong lòng chua xót tột cùng.
Hồi lâu sau, thân ảnh Dạ rốt cuộc biến mất khỏi tầm mắt, Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ:
"Sau này nếu gặp lại các ngươi, các ngươi nhất định phải trở thành vương giả."
Chẳng biết tại sao, Sở Mộ tin tưởng sẽ có ngày gặp lại chúng nó.
"Mạc Tà, Ma Thụ, Quỷ Quân, Tần, Ngưng. Tàn hồn của ta vẫn còn lưu lại bên trong thân thể, các ngươi rất có thể sẽ bị phong bế trong không gian Hồn sủng vĩnh viễn. Nếu như linh hồn của ta diệt vong, các ngươi cũng sẽ cùng đi với ta."
Sở Mộ dùng hồn niệm nói.
Sở Mộ không có triệu hồi những Hồn sủng khác ra, không phải vì hắn thiên vị Chiến Dã, tiểu Chập Long, Dạ. Mà là vì Sở Mộ hiểu rõ Hồn sủng của mình, cho dù có hỏi cũng sẽ nhận được một đáp án duy nhất. Chúng nó sẽ không chịu rời đi tương tự Mạc Tà.
Hoặc có thể nói là chúng nó không tin Sở Mộ diệt vong đơn giản như thế, chúng nó tin tưởng lời nói của Thiên Thương Thanh Chập Long. Linh hồn Sở Mộ sẽ thức tỉnh vào một ngày nào đó.
Mặc dù chúng nó biết rõ tình huống Sở Mộ, biết rằng xác suất tỉnh lại rất thấp. Nhưng chúng nó nguyện ý chờ đợi, chờ đến ngày Sở Mộ tỉnh lại dẫn dắt chúng nó đi tiếp trên con đường truy cầu lực lượng.
Sở Mộ quay đầu lại quét mắt nhìn qua Thiên Hạ thành rộng lớn nguy nga, tòa thành này đã biến thành phế tích triệt để, đâu đâu cũng có khói đen lượn lờ, thành tường đổ nát. Hẳn là mẫu thân Băng Lam, nguyên lão cùng với những người khác sẽ mất rất nhiều thời gian để khôi phục nguyên khí.
Lấy tốc độ Bán Ma Sở Mộ, bình nguyên và Thiên Hạ thành chỉ cách nhau một bước.
Thế nhưng, Sở Mộ im lặng nhìn tới bóng lưng nữ tử thánh khiết ở đằng xa, con ngươi màu bạc khẽ động.
Sở Mộ xoay người rời đi, hắn lựa chọn hướng đông.
Phương hướng này là con đường cố định, khi hắn thành ma vẫn tiếp tục không ngừng đi tới.
Thân ảnh hắn hóa thành tia sáng trắng bạc bay về phương xa, mỗi một lần đi tới đều lưu lại dấu chân bốc cháy ma diễm. Linh hồn nhiệt độ càng lúc càng cao, bóng dáng Sở Mộ càng lúc càng mờ.
Không biết đã đi được bao xa, mái tóc Sở Mộ chuyển sang một màu bạc bóng loáng tà dị, thậm chí lông mày cũng trắng xóa.
Kinh người nhất là con ngươi của hắn từ từ mất đi tiêu cự, tròng mắt hoàn toàn biến mất, ý thức nhân tính tan rã. Hắn dần dần biến thành ma quỷ không có tình cảm.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện con ngươi của hắn đang bốc cháy ngọn lửa nho nhỏ, ma tính ẩn sâu trong tâm linh bắt đầu nổi lên chiếm cứ quyền khống chế thân thể.