Sủng Mị Chương 856 : Thất Mệnh Hồng Viêm Yêu Hồ (hạ)



 Chương 856: Thất Mệnh Hồng Viêm Yêu Hồ (hạ)

Nguồn : vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)




Trong quá trình chiến đấu, mọi người vẫn luôn chú ý tới va chạm lực lượng. Nhưng mãi đến khi trận chiến chấm dứt, mọi người mới hoảng sợ phát hiện tất cả Hồn sủng bên phía Hồn Minh đã chết từ lúc nào, tổng cộng 13 cái đầu lâu đẫm máu nằm im trên mặt đất.

Mười gã Hồn sủng sư thủ hạ Chu Triêu thất bại thảm hại, cả đám người sắc mặt trắng bệch thừa nhận linh hồn phản phệ đả kích.

Lúc này bọn họ đã không dám triệu hoán Hồn sủng, bởi vì bọn họ tin tưởng nếu tiếp tục triệu hoán cũng chỉ làm gia tăng số lượng đầu lâu mà thôi.


"Chu… Chu đại nhân, chúng ta không phải là đối thủ của hắn… ngài... ngài mau ra tay đi !"
Sắc mặt Lương Ngự khó nhìn tới cực điểm, lắp bắp nói.

"Đúng vậy, nếu không chúng ta sẽ chết hết !"
Ba vị trưởng lão Linh Giáo vốn có quan hệ không tầm thường với Chu Triêu cũng lộ vẻ chật vật không chịu nổi.

Bên trong Linh Giáo cũng phân chia phe phái, mà ba vị trưởng lão này lựa chọn thần phục Chu Triêu.

Ba người bọn họ vốn tưởng rằng một đám cao thủ vây công có thể chế phục đối phương dễ dàng, nhưng mà Hồn sủng của bọn họ lại bị giết quá nhanh. Đến tận lúc này, bọn họ mới rốt cuộc ý thức được thực lực người thanh niên này vượt xa chính mình.

Sắc mặt Chu Triêu lại càng âm trầm, thực lực Sở Mộ - Thất Tội Hồ nằm ngoài tưởng tượng của hắn. Cho dù 13 đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng đánh không lại Thất Tội Hồ, nhưng hắn chỉ muốn trì hoãn thời gian để xem xét tình thế.

Mặc khác, Bạch Yểm Ma vẫn chưa xuất thủ mới làm cho hắn lo lắng nhất.

Thực lực Bạch Yểm Ma cũng là đế hoàng đỉnh phong, ngoài ra ai cũng biết chủng tộc Yểm Ma vốn là Hồn sủng nhiều thuộc tính, bản tính tà ác khó thể khắc chế. Cho nên chiến lực chân chính của nó khẳng định không kém Thất Tội Hồ.

Chu Triêu không ngờ tại Vạn Tượng Cảnh lại có một người thanh niên thực lực kinh khủng cỡ này. Xem ra ngày hôm nay thế lực Hồn Minh lành ít dữ nhiều rồi.

"Các ngươi lui ra !"
Chu Triêu đã nhận ra thực lực Sở Mộ, cũng biết Thất Tội Hồ đã bị tiêu hao mấy phần thể lực. Lúc này hắn không cần thiết bảo thủ hạ nạp mạng cho Sở Mộ.

Rốt cuộc Chu Triêu quyết định xuất thủ.

Chu Triêu vốn là thành viên Bát Hoang, địa vị chỉ dưới mỗi thủ lĩnh Cự Khuyết. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Cự Khuyết đánh một trận tại Thiên Hạ thành đã chịu trọng thương, thực lực đại giảm không bằng lúc trước, có thể nói hiện tại Chu Triêu hoàn toàn đủ sức thay thế vị trí thủ lĩnh Bát Hoang.

"Sở Phương Trần, ngươi cho rằng sau ngày hôm nay, ngươi còn có thể tiếp tục sinh sống tại Vạn Tượng Cảnh sao?"
Chu Triêu cũng không vội triệu hoán Hồn sủng, chỉ nhếch miệng cười cợt châm chọc Sở Mộ.

Bây giờ Chu Triêu đã lột bỏ vẻ bề ngoài đạo mạo, khí chất toàn thân âm trầm làm cho người ta có cảm giác như lọt vào hầm băng. Thủ hạ của hắn bị tàn sát hàng loạt, nhưng hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ có điều hắn không thể tha thứ kẻ nào dám mạo phạm chính mình.

Có lẽ chỉ có cái chết của Chu Hạo Đình mới làm cho hắn đau lòng chút ít.

Chu Hạo Đình trung thành tuyệt đối với Chu Triêu, thực lực đã đạt tới trình độ đế hoàng đỉnh phong. Một gã thuộc hạ tâm phúc như vậy có giá trị cực cao, thế mà Chu Hạo Đình lúc này đã biến thành một bộ thi thể lạnh băng.

"Chu đại nhân, ngài nhất định phải báo thù cho chúng ta !"
Đường Thượng hét lớn.

Ngày hôm nay Đường Thượng, Lương Ngự và Lô Vân đã bị sỉ nhục cả đời khó quên, bọn họ thật sự oán hận muốn bầm thây vạn đoạn đối phương, để cho cái tên thanh niên cuồng ngạo kia biết hậu quả của việc đối lập Hồn Minh.

"Tốt nhất là phanh thây hắn ném cho cá ăn !"
Lô Vân tổn thất một đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng nhăn nhó dữ tợn, vẻ mặt đã không còn ôn nhu nhĩ nhã như lúc ban đầu.

Chu Triêu cất bước đi xuống khán đài, ánh mắt trấn định nhìn tới Sở Mộ.

"Sở Mộ !"
Nhìn thấy Chu Triêu chuẩn bị xuất thủ, trong lòng Diệp Khuynh Tư càng thêm lo lắng.


Nàng không hi vọng Sở Mộ vì cứu mình lại gánh thêm nhiều địch nhân cường đại như vậy. Hơn nữa, Sở Mộ vốn không có thực lực đối phó Chu Triêu.

"Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi lấy lại tôn nghiêm. Tất cả những thứ thuộc về ngươi, không ai có thể đoạt đi !"
Vừa mới dứt lời, ánh mắt Sở Mộ nhìn vào hộp đựng cổ xưa trên tay Chu Triêu.

Phần thưởng Linh tái chính là tâm nguyện lớn nhất của Diệp Khuynh Tư, nàng đã cố gắng nỗ lực chỉ vì thứ này. Một phần là vì di chúc lão sư, một phần khác bởi vì nó liên quan đến tiền đồ trong tương lai của hai huynh muội bọn họ.

Cho dù là Diệp Khuynh Tư không có giành lấy vị trí đệ nhất đại hội linh thuật, Sở Mộ cũng sẽ đoạt lại phần thưởng đưa cho nàng.

"Ngươi còn không rõ ràng tình cảnh của mình sao? Trầm Thu cần phải kiềm chế Dương Khuyết, hắn không thể nào xuất thủ trợ giúp ngươi, mấy tên trưởng lão trong mắt ta chỉ là một đàn ruồi đáng ghét mà thôi."

Chu Triêu cũng không nóng nảy, chậm rãi nói:
"Ta rất bội phục thực lực của ngươi, chỉ tiếc là ngươi không nên đối nghịch với ta. Những kẻ đối nghịch với ta không bao giờ có kết quả tốt, Ứng Vinh như thế, Tân Kế cũng thế, năm đó một tên nam tử cao ngạo họ Sở cũng giống y như thế !"

"Họ Sở? Ngươi nói là Sở Thiên Mang?"
Sở Mộ nhíu mày, giọng nói đột nhiên rét lạnh chí cực.

"À, thì ra ngươi biết hắn. Vậy thì ngươi hẳn là biết chuyện ba lão cao nhân lánh đời chỉ vì che chở đệ tử cưng Sở Thiên Mang mà ngỗ nghịch Minh chủ. Có biết tại sao sau này bọn họ bặt vô âm tín không ?"

"Thật ra Ứng Vinh nên nghe theo ý kiến Sở Thiên Mang, không nên tin tưởng ta. Nếu không, kết quả của hắn cũng không đến nổi bi thảm thế kia. Còn có Sở Thiên Mang tự cao tự đại, coi trời bằng vung nữa, mặc dù hắn tài ba xuất chúng, nhưng không biết trời cao đất rộng hiển nhiên là chết sớm rồi."

Trong lúc tường thuật lại câu chuyện năm xưa, giọng nói Chu Triêu lộ rõ ý định trào phúng, cười nhạo Ứng Vinh và Sở Thiên Mang ngu xuẩn.

Một hồi sau, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mặt Sở Mộ, giọng nói châm biếm:
"Giống như ngươi bây giờ vậy, cho rằng có hai đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, có thực lực giết chết trưởng lão và cường giả Ngân vị là có thể khiêu chiến quyền uy Hồn Minh sao ?"

"Quá buồn cười, quá buồn cười rồi. Ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, căn bản không biết cái gì gọi là chênh lệch thực lực."

Chu Triêu nói ra một câu sau cùng, thanh âm tựa như sấm nổ tung bên tai mọi người.

Hiện tại Chu Triêu mới bắt đầu niệm chú ngữ, khí thế đột nhiên gia tăng chèn ép tất cả mọi người có mặt ở trên quảng trường.

Chín niệm Hồn Hoàng.

Chu Triêu bộc phát khí thế khổng lồ, ngay cả Hồn sủng cũng không chịu nổi liên tục lùi về phía sau. Dưới chân hắn dần dần hiện ra một cái đồ án to lớn, tràn đầy dã tính.

"Rống rống !"

Tiếng gầm thét mang theo sát khí vang vọng khắp không gian, sau đó ngưng tụ thành cuồng phong quét ngang trận doanh Hồn Hoàng. Một cỗ lực lượng xung kích đánh tới khiến cho cả đám người mặt mày trắng bệch.

"Là chủ sủng của Chu Triêu, Thiên Lan Uyên Thú vô địch đế hoàng."

Trầm Thu sợ hãi biến sắc, không nghĩ tới Chu Triêu triệu hoán Hồn sủng đầu tiên lại là chủ sủng tối cường.

Vẻ mặt Trầm Thu trở nên trầm trọng, bởi vì trong nhóm cường giả ba thế lực lớn chỉ có một mình hắn đủ sức đối kháng Chu Triêu.

Trước mắt Trầm Thu cần phải hạn chế Dương Khuyết, nếu không Dương Khuyết sẽ lập tức chuyển hướng nghiêng về phía Hồn Minh. Sau đó sẽ là một trận thanh tẩy đẫm máu nhằm vào ba thế lực lớn.

Trầm Thu tạm thời không thể hành động lỗ mãng, đành phải dùng hồn niệm nhắc nhở Sở Mộ lùi vào trận doanh Hồn Hoàng, không nên liều mạng với Chu Triêu.

Lúc này Chu Triêu đã hoàn thành chú ngữ, một đầu Uyên Thú cuồng bạo chậm rãi xuất hiện từ trong đồ án màu lam.

Đầu Thiên Lan Uyên Thú này hình thể cao lớn mười thước, bề ngoài tựa gấu, trên cánh tay mọc ra Cốt đao sắc bén giống như hai thanh lưỡi hái kéo dài tới tận giữa lưng.

Thiên Lan Uyên Thú:
Yêu Thú giới - Thú hệ - Uyên Thú tộc - Thiên Lan Uyên Thú á tộc - Trung đẳng cấp đế hoàng.

Thiên Lan Uyên Thú là chủng tộc đẳng cấp cao nhất, hình thể to lớn nhất trong Uyên Thú tộc.

Có thể nói trung đẳng đế hoàng đã là cấp bậc cực hạn của ấu sủng mà nhân loại có thể bắt được. Mà Chu Triêu rõ ràng là bỏ ra rất nhiều công sức cường hóa Thiên Lan Uyên Thú, từ làn da lân giáp cứng rắn như cương thiết, xương vai nhô lên nhọn hoắc, cánh tay sắc bén như đao đã cho thấy lực công kích của nó cực kỳ kinh khủng.

"Tính mạng hai đầu Hồn sủng của ngươi, Chu Triêu ta nhận !"
Chu Triêu lạnh lùng nói.

Nguồn: tunghoanh.com/sung-mi/quyen-2-chuong-856-2-i1abaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận