Chương 3.4 Giản Nhu chìm đắm trong từng câu từng chữ trong kịch bản. Lọn tóc dài rủ xuống, che đi gương mặt thanh tĩnh của cô, chỉ để lộ sống mũi trắng mịn và đôi môi đỏ mọng. Nhạc Khải Phi ngắm gương mặt nhìn nghiêng của cô, cảm thấy bầu không khí xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi.
Nhạc Khải Phi thừa nhận, trong số những phụ nữ anh ta từng quan hệ, rất nhiều người xinh đẹp hơn Giản Nhu nhưng chỉ có cô thu hút anh ta, khiến anh ta không thể rời mắt, khiến anh ta bất giác muốn tìm hiểu về cô mà không bao giờ có thể hiểu nổi.
Nửa tiếng sau, Nhạc Khải Phi không kiềm được nữa, cất tiếng hỏi: "Kịch bản khó hiểu đến thế sao?"
Giản Nhu lắc đầu. "Không khó hiểu chút nào."
"Vậy tại sao bốn mươi phút em mới đọc hết một trang?"
Giản Nhu hơi nghiêng mặt, nở nụ cười nhàn nhạt. "Anh không thấy người đàn ông trước mặt đang chụp ảnh hay sao? Đây là tôi tạo dáng để anh ta chụp ở mọi góc độ."
Nhạc Khải Phi ngẩng đầu. Tay phóng viên giải trí mà anh ta sắp xếp từ trước đang làm việc rất nghiêm túc. "Vì vậy em định đọc kịch bản cho đến khi xuống máy bay à?"
"Ừm. Sáng nay tôi đã nghiên cứu qua. Tôi rất ăn ảnh ở góc độ cúi mặt thế này."
"Đúng là ăn ảnh nhưng em đừng quên chúng ta đang hẹn hò. Sao tôi chẳng cảm nhận được một chút tình cảm nào của em nhỉ?"
Giản Nhu vén tóc ra sau gáy, nghiêm túc trả lời: "Nhạc Khải Phi, tôi cho rằng cách nhìn nhận phụ nữ của anh có chút sai lầm. Khi phụ nữ thích một người đàn ông, không nhất định phải bám dính lấy anh ta như kẹo. Tình yêu thật sự là hai người yên tĩnh ở bên nhau, dù ai làm việc người nấy nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc."
Lời nói của cô cũng có lý đấy chứ! Nhạc Khải Phi ngẫm nghĩ vài giây, lại hỏi: "Tối hôm qua, em và Trịnh Vĩ cả đêm yên tĩnh ở bên nhau, ai làm chuyện của người đó sao?"
Giản Nhu như nuốt phải quả trứng gà, cổ họng mắc nghẹn. Nhạc Khải Phi lập tức tìm ra câu trả lời qua vẻ mặt của cô. "Xem ra không phải!"
Không để ý đến ánh mắt chế giễu của anh ta, Giản Nhu cúi đầu, tiếp tục đọc kịch bản.
"Hễ nhắc đến tay Trịnh Vĩ là em lại né tránh. Tôi thật sự không hiểu, ngoài ngoại hình đẹp trai ra, anh ta còn có điểm gì tốt khiến em mê đắm, suốt năm năm vẫn không thể từ bỏ?"
Giản Nhu nhướng mày, mỉm cười với anh ta. "Nhạc Tổng, nếu thật sự ăn no không có việc gì để làm, chi bằng anh xem phim một lát đi, xem có ngôi sao nữ nào anh chưa từng thử qua, tìm cô ta mà cặp kè."
"Tôi xem rồi." Nhạc Khải Phi nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú. "Chỉ còn lại em mà thôi."
Trong ấn tượng của Giản Nhu, Nhạc Khải Phi điểm nào cũng không bằng Trịnh Vĩ, ngoài sự thẳng thắn. Cô lên tiếng: "Tôi có thể nhờ anh một việc không?"
"Em cứ nói đi!"
"Anh có thể ngồi tránh xa tôi một chút không?"
"Xin lỗi, khoang máy bay chỉ có thế. Tôi không thể thỏa mãn yêu cầu của em."
Giản Nhu hết cách, đành đóng tập kịch bản rồi đứng dậy.
"Em đi đâu thế?"
"Tôi vào nhà vệ sinh hút điếu thuốc." Cô nói.
"Em có lửa không?"
Bật lửa? Đúng là cô chẳng có nên đành ngồi xuống ghế, tỏ thái độ nghiêm túc như đang tham gia buổi họp báo. "Được rồi, anh muốn "buôn" chuyện gì thì "buôn" đi, tôi sẽ trả lời anh tất."
Nhạc Khải Phi lập tức tỏ ra phấn chấn, bảo cô tiếp viên mang đến hai cốc cà phê, chuẩn bị tán gẫu dài dài với cô.
"Vừa rồi tôi nhìn thấy anh ta đưa em đi qua cửa ưu tiên. Hai người thật sự nối lại tình xưa đấy à?"
Giản Nhu đáp: "Nếu có thể nối lại, chúng tôi đã nối từ lâu rồi, cần gì đợi đến ngày hôm nay?"
Nhạc Khải Phi lườm cô một cái. "Em cũng giả tạo quá đi! Rõ ràng vẫn còn tình cảm với anh ta mà em còn làm bộ làm tịch. Thôi thì chiều theo anh ta cho xong."
"Giả tạo ư?" Giản Nhu trừng mặt nhìn anh ta. "Được, hôm nay tôi nói thật với anh, anh tưởng tôi không muốn chiều theo sao? Từ năm mười ba tuổi tôi đã muốn theo anh ấy, ngày ngày bám chặt lấy anh ấy không rời, một lần nói cả trăm lần câu "Em yêu anh", cho đến khi anh ấy điếc tai mới thôi. Tôi đến với anh ấy năm mười chín tuổi. Bị anh "đóng băng" tới mức vai quần chúng cũng chẳng có mà đóng, tôi cũng không hối hận, một lòng một dạ chờ tới ngày anh ấy cưới tôi về làm vợ."
Nhạc Khải Phi ngắt lời cô. "Tôi "đóng băng" em đến mức không được đóng cả vai quần chúng lúc nào? Chẳng phải A Uy nhận một bộ phim Nhật cho em sao? Bộ phim đó còn giúp em nhận được đề cử Diễn viên mới xuất sắc tại Liên hoan phim Tokyo nữa chứ!"
Nhắc đến vụ đóng phim Nhật Bản, Giản Nhu hận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Nhưng đây không phải vấn đề trọng tâm, mà là: "Tôi yêu anh ấy bằng cả trái tim mình, vậy mà anh ấy chưa từng nói với tôi, bố anh ấy là Trịnh Diệu Khang, cũng không nói cho tôi biết, mẹ anh ấy là Lữ Nhã Phi."
"Thế thì sao chứ? Ừ thì anh ta là con cháu cán bộ cao cấp. Ừ thì ông già nhà anh ta nói có chết cũng không cho em vào cửa. Em có thể không cần mạng sống vì anh ta mà lại bận tâm đến chuyện này sao?"
"Rất nhiều việc không đơn giản như anh nghĩ đâu."
"Có thể phức tạp đến mức nào? Nếu không có cách nào lấy anh ta thì thôi đừng lấy nữa. Tình yêu vốn chỉ là chuyện của hai người. Giản Nhu, đối với em, danh xưng "Trịnh phu nhân" quan trọng đến thế sao? Tờ giấy chứng nhận kết hôn giá chín đồng quan trọng như vậy sao? Em nghĩ nó có thể bảo đảm điều gì? Một khi anh ta yêu em, không có tờ giấy đó cũng vẫn yêu. Nếu anh ta không yêu em, có tờ giấy đó cũng vô dụng."
Tình yêu vốn chỉ là chuyện của hai người? Quan điểm của Nhạc Khải Phi tương đối có lý, Giản Nhu hơi động lòng. Nếu cô và anh mãi mãi giữ mối quan hệ bí mật, không ai hay biết, vậy thì sẽ chẳng có người nào ngăn cản.
Cô tựa vào thành ghế, suy tư một lúc, vẫn cảm thấy không đáng tin. "Tình yêu không lấy hôn nhân làm tiền đề thì khác nào "bao nuôi" nhân tình? Một ngày nào đó anh ấy kết hôn, tôi sẽ trở thành người thứ ba à? Nếu tôi có con, con tôi cả đời không dám nói với thiên hạ bố nó là ai... Nếu vậy, tôi thà cắt đứt mối quan hệ, không bao giờ gặp lại anh ấy còn hơn."
"Em có cắt nổi không?" Nhạc Khải Phi nhìn cô chăm chú.
Đúng vậy, cô có thể cắt đứt không? Năm hai mươi tuổi, cô cứ tưởng một câu: "Tôi chưa từng yêu anh" là có thể chấm dứt duyên phận giữa cô và Trịnh Vĩ. Bây giờ cô đã hai mươi lăm tuổi, không còn ngây thơ và cứng rắn như hồi đó, liệu có thể thật sự chấm dứt được không?
"Nếu tôi là em, tôi thà bị bao nuôi, thà làm người thứ ba vì ít nhất tôi không cần phải đè nén nỗi đau khổ như vậy."
Nghe kiến nghị thẳng thắn của Nhạc Khải Phi, Giản Nhu bất giác nhìn anh chàng công tử phong lưu này bằng con mắt khác. "Tại sao anh lại nói với tôi những lời này?"
Anh ta nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giống như muốn vỗ về một người bạn. "Bởi vì dù không giành được em, tôi cũng không muốn nhìn thấy em rơi vào tình trạng thê thảm."
Một Nhạc Khải Phi chân thành như vậy khiến Giản Nhu gần như không nhận ra.
"À, đúng rồi, để về già có sự bảo đảm, em nhớ đòi anh ta nhiều tiền một chút. Nếu anh ta đưa ra giá khiến em không hài lòng, em có thể tìm tôi. Em muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho bấy nhiêu, tuyệt đối không mặc cả."
Nhạc công tử mãi mãi là Nhạc công tử, không hề sai.
Để cảm tạ tình cảm thân thiết của Nhạc công tử, Giản Nhu quyết định suy nghĩ kĩ về kiến nghị của anh ta. Thành trì cô cố gắng dựng lên trong năm năm đã bị Trịnh Vĩ phá tan trong một đêm, vậy thì so với việc tiếp tục lừa mình dối người, tiếp tục đè nén tình cảm, trở thành nhân tình của anh, làm người thứ ba liệu có phải sự lựa chọn tốt hơn? Ít ra cô có thể khiến bóng lưng vốn cao ngạo của anh không chỉ còn lại nỗi cô đơn.
Trầm tư một lúc, Giản Nhu quay sang Nhạc Khải Phi. "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
"Em hỏi đi!"
"Bây giờ anh vẫn nhớ nhung đến tôi, có phải bởi vì anh chưa bao giờ giành được? Nếu ngay từ đầu tôi đã ngoan ngoãn theo anh, chắc tôi cũng khiến anh chán ngán từ lâu, giống như Trần Dao Dao, anh chẳng thèm liếc một cái."
"Nếu tôi nói thật, em sẽ không để ý đấy chứ?"
"Tôi muốn nghe lời thật lòng."
Anh ta nheo cặp mắt đào hoa, quan sát Giản Nhu từ đầu đến chân rồi nhếch miệng: "Em xinh hơn Trần Dao Dao nhiều. Vì vậy dù có chán em, tôi cũng sẽ liếc hai cái."
Quả nhiên là lời thật lòng. Giản Nhu đáp: "Cám ơn Nhạc Tổng!"
Bởi vì có người trò chuyện nên thời gian trôi qua rất nhanh, máy bay đến sân bay Hồng Kiều lúc nào không hay. Do phải vội đi đàm phán với một nhà đầu tư về một bộ phim mới, Nhạc Khải Phi vừa xem đồng hồ vừa giục tài xế lái nhanh một chút.
Giản Nhu không hiểu: "Nếu đã vội như vậy, tại sao anh không ngồi chuyến bay sớm hơn?"
Nhận được ánh mắt trách móc của Nhạc Khải Phi, cô mới nhận ra đó là câu không nên hỏi.
Từ trước đến nay Nhạc Khải Phi là người luôn đúng hẹn. Nếu không phải tối qua cô phóng túng quá độ, sáng nay dậy muộn, suýt nữa lỡ chuyến bay, chắc chắn anh ta đã xuất phát sớm hơn.
Bởi vì áy náy nên Giản Nhu ngoan ngoãn cùng anh ta đi gặp nhà đầu tư rồi cùng bọn họ đi dự một buổi tiệc rượu trên du thuyền. Bữa tiệc có rượu vang, đồ ăn Pháp và tất nhiên không thể thiếu những cô người mẫu trẻ trung, bốc lửa có tác dụng điều tiết không khí.
Cùng Nhạc Khải Phi lượn đi lượn lại cả buổi tối, nhân lúc một người mẫu nổi tiếng bắt chuyện với anh ta, Giản Nhu tìm một chỗ không người nghỉ ngơi. Cô bất giác dõi mắt về phía khoang thuyền đèn điện sáng trưng, nhìn những cô người mẫu trẻ thản nhiên bám lấy đám đàn ông có quyền thế như loài ong mật. Giản Nhu càng cảm nhận một cách rõ ràng trong làng giải trí, người nào bảo thủ một chút là có thể lập miếu thờ trinh tiết được rồi.
Tất nhiên cô cũng biết, trong con mắt của đám người mẫu kia, những
Diễn viên hạng hai như cô mới càng buồn nôn. Cùng là “gái điếm” như nhau nhưng bọn cô vẫn cố tình ôm miếu thờ.
Thật ra cũng hết cách, ở thời đại thông tin phát triển này, chỉ cần một tấm ảnh nóng cũng có thể thân bại danh liệt. những người khó khăn lắm mới leo lên vị trí ngày hôm nay như Giản Nhu đặc birtj coi trọng hư danh của mình.
Chợt nhớ ra điều gì, Giản Nhu rút điện thoại kiểm tra nhưng không có cuộc gọi nhỡ cũng chẳng có tin nhắn nào. Cô lười bỏ điện đoại vào túi nên lướt Weibo. Mấy giây, trước, Lạc Tình vừa cập nhật status, nội dung là lời thoại trong bộ phim điện ảnh kinh điển: “Có lẽ anh không dẫn tôi đi bữa ăn kiểu Pháp trên du thuyền nhưng anh có thể chạy qua mấy con phố mua sữa đậu nành và món quẩy mà tôi thích nhất vào mỗi sang sớm… đột nhiên tôi rất muốn có tình yêu như vậy một lần”
Bên dưới đăng kèm tấm ảnh chụp cuộc sống thường ngày của Lạc tình.
Sau khi đọc status mang hàm ý sâu xa này, Giản Nhu liền chia sẻ đồng thời bình luận: “bất kể là ăn đồ kiểu Pháp trên du thuyền hay uống sữa đậu nành, bất kể là bó hồng xanh hay chậu xương rồng đầy gai, nếu gặp đúng người thì tất cả đều đúng, còn nếu gặp sai người, tất cả chỉ là sai lầm”
Một lúc sau, Lạc tình không hồi đáp, nhưng lại có một bình luận đến từ ID tên “người xa lạ”: “Một khi đã yêu thì không phân biệt đúng sai”
Cô kiểm tra Weibo của Người xa lạ, trong đó chỉ có hai status, hơn nữa đều tag cô:
Status thứ nhất: tuyết rơi rồi.
Status thứ hai:”không có người nào đáng để em khiến bản thân bị thương đến mức này”
Ngọn gió đêm thổi bay gấu váy của Giản Nhu, cô nắm chặt điện thoại, ngước nhìn bầu trời. Có đúng là một khi đã yêu thì không cần phân biệt đúng sai hay không?
Đằng sau vang lên tiếng giày cao gót nện cồm cộp xuống sàn, Giản Nhu quay đầu, phát hiện một ngôi sao nữ khá nổi tiếng đang loạng choạng đi về bên mạn thuyền. cô ta bám vào lan can nôn khan, sau đó ngồi xổm khóc sụt sùi.
Khóc một lúc, cô ta bắt đầu gọi điện thoại, cất giọng nghẹn ngào: “Chẳng phải anh nói ngoài em ra, anh sẽ không yêu người nào khác sao? Anh nói ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai… tại sao?”
Đầu dây bên kia chợt cúp máy, cô ta chửi một câu: “đồ khốn” rồi ném di động xuống sàn.
Giản Nhu chẳng làm phiền đối phương, yên lặng đứng ở một góc mà cô ta không nhìn thấy. tuy không quen ngôi sao này nhưng cô cũng từng nghe qua chuyện của cô ta.
Bốn năm trước, đang lúc sự nghiệp ở đỉnh cao, cô ta có cuộc tình rầm rộ với người đàn ông đẹp trai, giàu có, khiến không ít nữ nghệ sĩ ngưỡng mộ và ghen tị.
Bốn năm qua, cô ta hiến dâng cho người đàn ông kia cả tuổi thanh xuân và tấm chân tình, nhưng cuối cùng anh ta gặp được người phụ nứ trẻ trung, xinh đpẹ, có học vấn cao hơn đồng thời gia thế tốt hơn co ta. Thế là anh ta dung một ngôi biệt thự cao cấp ở Phố đông để tống khứ cô ta.
Tháng trước, người đàn ông đó tổ chức đám cưới rầm rộ. trong hôn lễ xa hoa, cô dâu luôn mang vẻ mặt vô cùng thỏa mãnvà hạnh phúc. Còn ngôi sao nữ kia còn có thể làm gì ngoài việc uống say khướt rồi khóc lóc.
“Chỉ thấy người nay cười, nào thấy người xưa khóc” vốn là quy tắc trò chơi trong cái ngành khắc nghiệt này. Nếu đã sẵn sang đánh cược thì phải chấp nhận chịu thua.
Giản Nhu cúi đầu, đọc tin nhắn trên Weibo. Cô đột nhiên rất muốn biết, gải dụ một ngày nào đó nhìn thấy đám cưới lãng mạn của Trịnh vĩ, nhìn thấy vẻ rạng ngời hạnh phúc trên gương mặt anh và cô dâu, liệu cô có khóc lóc, gọi điện cho anh hay không?
Có lẽ không. Cô đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn hơn nên chắc cô có thể chịu đựng chuyện cỏn con này. Vậy ý kiến của Nhạc khải phi đáng để cô suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Đúng lúc này trên bờ vai hơ lạnh của Giản Nhu xuất hiện chiếc áo vết đàn ông. Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, không cần quay đầu, cô cũng đoán ra là ai.
“Cám ơn anh!”, Giản Nhu nói khẽ, “anh thử nghĩ xem, loại phụ nữ như tôi bao lâu đàn ông sẽ cảm thấy chán?”
“Sao thế? Em suy nghĩ về ý kiến của tôi rồi à?”
“ừm”
“Nghe nói một nhà khoa học nướcngoài từng có một thí nghiệm, nhốt đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết vòa một căn phòng suốt ba tháng liền. sau khi ra ngoài, việc đầu tiên bọn họ làm là ly hôn, có chết cũng không quay lại. tất nhiên đây là trương hợp cực đoan, nhưng bình thường một người đàn ông sống với một người phụ nữ, bảy năm thế nào cũng ngứa ngáy.
“Bảy năm ư? Xem ra tôi phải đòi nhiều tiền dưỡng lão một chút mới được”