Trần Tiểu Cửu thấy tên củi khô đã đi xa, đại công hiển nhiên đã cáo thành, liền vui cười nói với Chu Mị Nhi:
- Nhị tiểu thư, lần này nàng vừa lòng rồi chứ? Ta không những tha cho Vạn Cát Tường, lại còn sắp xếp tên củi khô chữa vết thương cho hắn, tấm lòng Bồ Tát này, chậc chậc... rất là chân thành.
Chu Mị Nhi vẻ mặt giận dữ lườm hắn một cái, hạ giọng nói:
- Lần này coi như chàng khôn khéo, nhưng... chàng đừng để cho tên củi khô làm khó hắn, không thì ta sẽ không tha cho chàng đâu...
- Sao có chuyện đó được? Tên củi khô làm việc luôn có chừng mực, tuyệt không cãi lời ta.
Trần Tiểu Cửu liên mồm cam đoan, trong lòng lại thầm cười trộm, tênVạn Cát Tường này rơi vào tay tên củi khô, xem như là gặp xui xẻo lớn rồi.
Dựa vào thủ đoạn mánh khóe của tên củi khô, cho dù có bí mật gì đi chăng nữa, cũng có thể tra hỏi ra hết được.
Hơn nữa thằng nhãi Vạn Cát Tường này còn có tật xấu nói mềm mỏng không nghe, chỉ thấy gioi đòn mới biết sợ, chỉ cần cho hắn nếm mùi vị đau đớn, là sẽ phải cúi đầu ngoan ngoãn tuân theo mà thôi.
Các vị tài tử thấy cảnh tượng này, cảm thấy ghê rợn hãi hùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đây nào là chữa bệnh chứ, rõ ràng là bắt cóc tống tiền.
Đám du côn lưu manh này thật là kiêu ngạo hung hăng. Giữa ban ngày ban mặt, công khai mang người đi. Chậc chậc... nghĩ cũng đã thấy thật đáng sợ.
Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu quả nhiên không phải dễ chọc.
Thư sinh mặt rỗ suy nghĩ hồi lâu, ho nhẹ một cái, chuyển chủ đề nói:
- Trần công tử, ngươi... chuyện giữa ngươi và Chu nhị tiểu thư... có kể tiếp... kể tiếp không?
Thư sinh gầy gò cũng tiếp lời nói:
- Đúng vậy, Trần công tử,Vạn Cát Tường đã đi rồi, không có ai đến làm loạn quấy rối nữa, ngươi kể tiếp đi, chúng ta đều đang đợi để nghe tiếp.
Các giai nhân nghe thấy vậy, cũng đầy kì vọng nhìn Trần Tiểu Cửu, muốn biết chuyện tình cảm trai gái thế nào.
Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Mị Nhi mờ ám cười, huých vào vai nàng nói:
- Nhị tiểu thư, nàng... nàng tránh đi một lúc.
- Kẻ phóng đãng, vì sao ta phải tránh đi? Lẽ nào chàng lại muốn nói linh tinh gì hại ta?
Chu Mị Nhi bĩu môi gắt giọng nói.
Tuy rằng nàng vô cùng không tình nguyện, nhưng nghĩ đại sự quan trọng hơn, quyết không thể vì việc tư mà làm hỏng việc công, tất cả hãy cứ đợi đại cục đã định, rồi tìm Trần Tiểu Cửu hỏi tội sau.
Nghĩ thế, dưới sự dìu đỡ của Bình Nhi nàng chậm rãi đi ra ngoài, đến chỗ cách mọi người không xa thì dừng lại, trái tim đập loạn lên, đôi tai cố nhếch lên, muốn nghe xem Trần Tiểu Cửu bày ra cái trò gì nữa.
Thư sinh mặt rỗ xảo quyệt cười nói:
- Trần công tử, chậc chậc... Chu nhị tiểu thư đã lánh đi rồi, bây giờ ngươi có thể nói cho chúng ta nghe tiếp được chưa?
Trần Tiểu Cửu hắng giọng, hướng về các vị tài tử nhướn mày nháy mắt nói:
- Chư vị công tử giai nhân, vừa rồi các ngươi đã thấy rồi đấy, nhị tiểu thư nhà ta bằng mọi cách che chở ta, có phải là có tình sâu nghĩa nặng với ta không? Trần Tiểu Cửu ta không lừa mọi người chứ?
Hồng Âm quyến rũ cười, đôi môi đỏ nhấp nháy nói:
- Trần công tử nói quả không sai, ta vừa rồi cố ý đùa Chu nhị tiểu thư, thấy bộ dạng căng thẳng của nàng, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, quả là đáng sợ...
Nàng cố ý nhấn mạnh, giọng nói đó nghe vừa thấy hấp dẫn lại vừa thấy lẳng lơ, cực kì giống với giọng nói của những con ngan già ở Túy Hương Lầu.
Thư sinh mặt rỗ lại nói:
- Chuyện giữa ngươi và nhị tiểu thư, chúng ta đều thấy rất rõ ràng, rõ ràng là tình chàng ý thiếp, nhưng vì sao lại không đến được với nhau, thật là kì lạ.
Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, nói:
- Trên thế gian có rất nhiều việc không như ý. Các ngươi nghĩ mà xem, Chu lão phu nhân tuổi già sức yếu, không thể quản lí tất cả các việc của Chu gia; đại thiếu gia nhà ta lại ham chơi, không có hứng thú với việc buôn bán làm ăn, không có năng lực gì. Vậy thì Chu gia còn có ai phụ trách quản lí sản nghiệp của Chu gia chứ?
Thư sinh mặt rỗ vỗ tay nói:
- Vậy thì đương nhiên là Chu nhị tiểu thư chứ còn ai nữa.
- Mặt rỗ huynh, huynh quả là người thông minh, đoán trúng luôn.
Trần Tiểu Cửu vỗ mạnh một cái vào đùi, giả bộ đau lòng nói:
- Nhân tài Chu gia lụi tàn, bất luận nhị tiểu thư nhà ta có bằng lòng hay không, nàng đều phải mang gánh nặng này trên vai, muốn vứt bỏ cũng không được.
Hơn một nửa nhà các tài tử đều làm ăn buôn bán, biết rõ nỗi khổ sở trong đó, suy nghĩ hồi lâu, tất cả đều thở dài.
Vị giai nhân giống như sân bay không hiểu nên hỏi:
- Cho dù Chu nhị tiểu thư phải quản lý cơ nghiệp của Chu gia, thì cũng không thể bận đến nỗi không có thời gian tâm tình với Trần công tử chứ.
Trần Tiểu Cửu đứng trên bục cao, quơ cánh tay nói:
- Tiểu thư có điều không biết, ta hỏi nàng, nàng biết thế lực của Chu gia to thế nào không? Liên quan đến bao nhiêu sản nghiệp không? Có bao nhiêu chi nhánh không?
" Sân bay"ngơ ngác lắc lắc đầu.
- Vậy thì để ta nói cho nàng biết.
Trần Tiểu Cửu thuộc như lòng bàn tay nói:
- Sản nghiệp của Chu gia to lớn không gì so nổi, làm liên quan đến vải vóc tơ lụa, đồ sứ đồ cổ, lại còn có các loại đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hơn mười dây chuyền công nghiệp, có hơn 100 các cửa hàng, trải rộng khắp Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến,... thậm chí ở Kinh thành, cũng có sản nghiệp của Chu gia.
Chư vị tài tử giai nhân nghe thấy những lời nói này của Trần Tiểu Cửu, trong lòng cảm thán, không ngừng hâm mộ, không ngờ tiền tài quyền thế của Chu gia lại hùng hậu như vậy, thảo nào là một trong bốn tứ đại gia tộc.
Trần Tiểu Cửu dừng lại một chút, cười nói với vị giai nhân kia:
- Vị sân bay này... à không... vị giai nhân này, nàng thử nói xem, nhiều cửa hàng như vậy cần quản lý, nàng đoán xem nhị tiểu thư sẽ bận chừng nào?
" Sân bay" đỏ mặt lên, ngượng ngùng không biết đáp lại thế nào. Chư vị tài tử giai nhân cũng chìm vào im lặng.
Trần Tiểu Cửu trong lòng cười trộm, nhân cơ hội này nói tiếp:
- Chu nhị tiểu thư là một cô gái có trách nhiệm, mặc dù nàng có tình ý với ta, lại tình sâu nghĩa nặng; nhưng nàng lại là người cầm lái của Chu gia. Vì cơ nghiệp của Chu gia, nàng đành phải công trước tư sau, từ bỏ tình yêu ngọt ngào, bước lên thương trường, vì cơ nghiệp của Chu gia mà bôn ba bận rộn, một khắc cũng không rảnh rỗi!
Chư vị tài tử được nghe được lời này, trong lòng nặng trĩu, không khỏi hướng về Chu Mị Nhi xinh đẹp mềm mại như hoa sen nhìn một lúc.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh một tiếng nói:
- Các vị tài tử, ta nói câu khó nghe, khi các vị du ngoạn khắp nơi, thưởng thức dang lam thắng cảnh, thì nhị tiểu thư nhà ta lại long đong vất vả mệt mỏi, ngồi trên xe ngựa buôn ba đường dài.
- Khi các vị dạo chơi thanh lâu, hưởng thụ sung sướng thì nhị tiểu thư nhà ta lại phải thức thâu đêm tỉ mỉ kiểm tra sổ sách.
Các vị tài tử vừa nghe, mặt đỏ tía tai, vẻ mặt xấu hổ, đều cúi đầu không nói, không một người nào dám ra mặt phản bác!
Trần Tiểu Cửu nhìn vào các giai nhân hùng hồn nói tiếp:
- Còn các vị giai nhân, khi các nàng ở nhà không phải làm gì, được hầu hạ đến nơi đến chốn, có từng nghĩ đến một người con gái yếu đuối, tuổi còn trẻ mà đã phải gánh trên vai gánh nặng ngàn cân?
Tất cả các giai nhân xinh đẹp cũng xấu hổ đến mực khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Có người cúi đầu không nói, có người lắc lắc thân mình, nhẹ nhàng đóng cúc áo lại, duy nhất chỉ có Hồng Âm cô nương lẳng lơ cười rộ lên.