- Làm bạn với ta sao?
Vẻ mặt của Trần Băng có vẻ trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì như sóng ngầm vậy, vị công tử trước mắt mình rõ ràng không phải là một người bình thường, nếu không thì, làm sao có những tay chân và thân tín như vậy chứ, vẻ rất thần bí khiến quỷ không biết thần không hay bố trí thân tín mai phục cả trong nhà Ngô Thiên Phát và trong phủ đệ của Chung Bân. Hơn nữa mình và vị công tử này còn có chút mâu thuẫn nho nhỏ nữa. Làm bạn với mình, đúng là truyện nghìn lẻ một đêm.
- Còn phải suy xét cái gì nữa chứ? Trên đời này những người có thể làm bạn với ta không có vài người đâu, ngươi có phúc được là một trong những người bạn của ta, nhẽ ra phải vui mừng mới phải chứ. Sao lại còn do dự thế này nữa.
Bạch y công tử trêu ghẹo nói.
- Làm bạn sao? Nếu muốn làm bạn, tất nhiên phải có lý do kết bạn chứ.
Trần Băng lắc đầu nói:
- Ta thấy phong cách đánh cờ vừa công vừa sát rất lợi hại như vậy, ta cũng biết ngươi là một người không phải đơn giản, làm bạn với ngươi, chẳng phải là đùa giỡn đó sao.
- Con mắt của ngươi rất cao minh, ta đích thực là người như vậy.
Bạch y công tử thong thả đi và bước, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bạn bè ta đều có cuộc sống rất tốt, còn kẻ thù của ta, thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Nói thì thoải mái, nhưng trong lòng Trần Băng cũng cảm thấy run rẩy giật mình, từ cái tự tin tao nhã của tên tiểu tử này, thì những lời nói của tên nhãi này chắc chắn không phải là đùa được.
- Còn về lý do ý à.
Bạch y công tử trầm tư nói:
- Tuy ngươi cũng có chút đắc tội với ta, nhưng quả thực như vậy cũng không kết thành kẻ thù của ta được, những nước cờ của ngươi quả thật đã làm chấn động ta, từ trước tới giờ chưa bao giờ ta gặp phải đối thủ mạnh như ngươi, quả thật khiến ta phải khâm phục. Lúc đó quả thực ta cũng có ý định giết ngươi, bởi vì ngươi đã phá hỏng giấc mơ của ta, ngươi có biết không? Quả thật ngươi đã hủy hoại giấc mơ của ta, thậm chí ảnh hưởng cả tới cuộc sống của ta nữa.
Trần Băng ngạc nhiên, nhìn bạch y công tử có chút kích động, thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này cũng thật là, đi có mấy nước cờ mà hủy hoại giấc mơ của ngươi sao? Thậm chí còn ảnh hưởng tới cuộc sống của ngươi nữa chứ. Có phải có bé xé ra to không vậy? Quả thật ta cũng không hiểu nổi nữa.
- Cho nên, chính là bởi vì ta đắc tội với ngươi, ngươi đã phái người theo dõi ta sao?
Trần Băng tiếp tục nói.
- Người thông minh thì thấu hiểu ngay, ta thích những người như thế này.
Bạch y công tử tán thưởng nói:
- Ta thầm phái người theo dõi ngươi mấy ngày, ngươi giúp tên đầu heo kia hóa giải nội chiến, lại làm tên Hàn Mặc Tuân kia phải tức hộc máu mồm ra, nằm bệt giường không dậy nổi, lại kết giao bạn bè với Khổng Nghi Tần nữa, ngày ngày đều luận đàm bảy mươi hai biến hóa để tán gái, quả thật không ngờ ngươi cũng có ý muốn trêu ghẹo những nha đầu trên phố nữa, lại còn cùng nha đầu nhà học Chu liên hoàn với nhau nữa. Nhưng cũng phải nói lại, ngươi cũng thật có con mắt tinh tường, con nha đầu đó sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân đó.
Cái gì mà trêu ghẹo rồi liên hoàn với nhau chứ, rõ ràng là tình chàng ý thiếp, tên tiểu tử này đúng là ghen tị rồi, trong lòng Trần Băng đang nghĩ vậy.
- Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, ta phát hiện ngươi là một trong những nhân tài rất hiếm có, nhất là khả năng ứng trí, khả năng đi những nước cờ thần kỳ, quả thật rất hiếm có, da mặt cũng dầy nữa chứ, không ngờ còn cầm một viên gạch đi trêu ghẹo gái trên phố nữa, sao ngươi không sợ đường đột giai nhân vậy.
Bạch y công tử trêu ghẹo nói.
Nói tới cái này, Trần Băng không khỏi bực tức, rõ ràng Khổng Nghi Tần đã nói rất rành rọt rồi, làm quen với người đẹp thì phải có những cách bất ngờ kỳ lạ, sẽ khiến người khác phải vui mừng bất ngờ, có một ấn tượng sâu sắc, không ngờ chẳng làm cho người ta vui mừng bất ngờ, lại còn bị người ta chê cười nữa chứ.
- Cái tên tiểu tử như ngươi đúng là...
Bạch y công tử lại khẽ vỗ vào mông Trần Băng, khiến hắn đau đớn vô cùng.
- Trên đời này, những người được làm bạn với ta không nhiều đâu, đối với ngươi mà nói thì quả thật ta thấy rất quý trọng, nhưng có thù phải báo là bản tính của ta, cũng là nguyên tắc của ta, làm sao mà dễ dàng thay đổi được chứ.
Bạch y công tử đi qua đi lại rồi nói:
- Lúc ta đang do dự chưa quyết định, không ngờ tên khốn Ngô Thiên Phát lại thay ta làm chuyện này rồi, không ngờ lại gán cho ngươi cái tội gian tế, đúng là ngoài dự kiến của ta rồi đó.
- Ta vốn muốn cứu ngươi ra ngay cơ, để ngươi nợ ta cái ơn, nhưng cứ nghĩ tới việc ngươi phá hoại giấc mơ của ta, thì ta lại thấy khó chịu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Bạch y công tử hí hí cười nói.
- Trò đùa tác quái gì chứ?
Vẻ mặt Trần Băng cảm thấy rất mơ hồ.
- Cái mông của ngươi bây giờ là do ta sai khiến đó, thấy bộ dạng đau đớn nghiến răng nghiến lợi của ngươi, thì ta mới cảm thấy vui sướng, cảm thấy cục tức trong lòng dần dần tan biến đi, ngươi có thấy công bằng không vậy?
Bạch y công tử cười, cái vẻ mặt đó như một đứa trẻ đang làm việc xấu vậy.
- Nhưng ta cũng đã ra lệnh rồi, bảo bọn họ nhẹ nhẹ tay với ngươi đó, tuy cũng chỉ có chút bong ra tróc thịt thôi, nhưng không hề tổn thương tới xương cốt.
Bạch y công tử nói.
- Như vậy ta phải cảm ơn ngươi à?
Trần Băng hỏi ngược lại.
- Ồ, cái đó thì không cần, đó cũng là bổn phận của ta mà, quan tâm tới bằng hữu thì không cần phải nhắc tới câu tạ ơn làm gì. Ta nghĩ ngươi cũng không phải là tục nhân, chắc hiểu được ý của ta.
- Ngươi cũng được coi là diệu nhân đó, ta hủy hoại giấc mơ của ngươi, ngươi đánh ta ra nông nỗi này, cũng coi như công bằng đi.
Trong lòng Trần Băng lần đầu tiên có cảm giác hứng thú với cái tên mã hầu tử đáng ghét này, chỉ có điều nhân tài phi thường thì có những thủ đoạn báo thù chẳng giống ai cả, đây cũng là điều mà người bình thường không thể hiểu nổi.
- Những cái gì cần nói ta đã nói xong rồi, bây giờ chúng ta nói việc chính đi, với thân phận của ta, có thể tới đây thăm ngươi, ta nghĩ ngươi cũng không phải là phàm phu tục tử, bạn bè với nhau, quý nhau ở cái giao tình, thân phận cũng chỉ là cái mác mà thôi, ngươi nghèo ta giàu, ngươi tiện nhân ta phú quý, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tình bằng hữu của chúng ta, bây giờ ta chỉ đợ ngươi nói một câu, thế tình bằng hữu này ngươi có muốn kết giao không?
Trần Băng thấy bạch y công tử mỉm cười, trong lòng có những gợn sóng nhất định, tình bằng hữu quý nhau ở cái tâm. Những lời này chắc tên tiểu tử này phát ra từ nội tâm của mình, dựa vào những lời này, thì có thể khẳng định hắn là một bậc nam nhi chân chính rồi.
- Được, nếu ngươi đã coi trọng ta, vậy từ nay về sau chúng ta là bằng hữu, nếu ngươi có gì khó xử, nhất định ta sẽ giúp.
Trần Băng sảng khoái nói.
- Nếu đã là bằng hữu, có những lời ta phải nói thẳng.
Bạch y công tử nói:
- Nếu ngươi ra khỏi đại lao, có ba con đường để ra.
Hắn hừ hừ cổ họng nói:
- Thứ nhất, dựa vào những mưu tính của Chu lão phu nhân, ngươi thừa nhân mình là nô tịch, tri phủ đại nhân sẽ nhúng tay vào việc này, nhưng từ nay về sau ngươi sẽ chỉ là một con chim được nuôi trong lồng mà thôi, không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của Chu gia được, nhưng đó là hạ sách. Thứ hai là tên Ngô Thiên Phát đã bị dọa sợ tới mất mật rồi, cũng sẽ không dám làm khó ngươi nữa, ngày mai tất nhiên sẽ thả ngươi ra, nhưng nếu như vậy, sau này vẫn không có chút thân phận nào cả, phải cần thận đối với những kẻ muốn dựa vào điểm yếu này của ngươi mà hãm hại ngươi, hậu hoạn rất nhiều, nhưng đó là trung sách.
- Còn thứ ba thì... chính là lợi dụng mới quan hệ với ta, sẽ cứu ngươi ra, còn có thể cho ngươi có một thân phận là dân thường bình thường, không có chút hậu họa nào cả, từ nay về sau trời xanh đất rộng, ngươi muốn bay đi đâu thì bay, như vậy mới là thượng sách.
- Trong ba kế sách đó, ngươi chọn kế sách nào?
Bạch y công tử nhìn Trần Băng cười hi hi nói.