- Ngộ Năng, ngươi và Tiểu lục tử đều bị trọng thương, chỉ để ý bảo vệ tốt hai vị tiểu muội muội kia thôi, còn mấy tên chá má rác rưởi này, mình Tiểu Cửu ta là đủ rồi!
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu rất thoải mái, thản nhiên, nghêng đón đám ác ôn này.
- Tiểu Cửu, vết thương nhẹ không đáng lo ngại, làm sao ta có thể nhâm tâm để mình ngươi đánh với hơn chục tên chó săn này chứ?
Chu Ngộ Năng có chút nghĩa khí nói.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy trong lòng thấy rất ấm áp, đang định khuyên Ngộ Năng không cần phải tỏ ra mạnh mẽ vậy đâu, nhưng đưa mắt đảo qua thì thấy tên mập chết tiệt này đã lui về phía sau từ lâu rồi! đảm đương trọng trách bảo vệ mỹ nhân!
Cái tên mập chết tiệt, nói thì có vẻ ghê gớm lắm, còn làm thì chẳng ra đâu cả, ta khinh bỉ ngươi!
Trong đôi mắt Trần Tiểu Cửu lộ vẻ lạnh lùng tức giận, nhìn chằm chằm vào đám chó săn, hít thở sâu, rồi hầm hừ nói:
- Không sợ chết thì lao lên đây, Cửu gia ta một chưởng đánh bại từng thằng một! nếu không tin, hừ… thì cứ thử xem!
Đám chó săn này nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, rồi nở nụ cười đầy âm trầm!
Một tên gia đinh văn nhân nhu nhược, không ngờ đám phong ngôn loạn ngữ với hơn chục gã đàn ông như lang như sói này, đúng là không thể tưởng tượng!
Sự tự tin và dũng khí của hắn rốt cuộc đến từ đâu chứ?
- Các huynh đệ, đợ ta lên trước, các ngươi đứng xem rồi lường trận, xem mình ta đánh chết hắn thế nào nhé!
Một tên có bộ mặt dữ tợn nhảy ra, không đợi mọi người đồng ý, liền lao tới chỗ Trần Tiểu Cửu, múa quyền múa uy đánh tới hắn!
Thế như cuồng phong, tiếng như sấm sét!
Trên mặt đám chó săn này đều lộ vẻ bất mãn, vừa rồi thiếu gia đã tuyên bố ban thưởng rất khích phách rằng: ai đánh trọng thương tên nhãi này trước, thì người đó sẽ được thưởng một số tiền lớn.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ một câu chó má của ngươi, bỏ mặc chúng ta đứng đây làm khán giả bất đắc dĩ, những cái tốt nhất thì ngươi lao lên trước rồi, như vậy thì bọn ta hít không khí mà sống à?
Nhưng những ý nghĩ của đám địa nghịch bất đạo này chỉ dám để trong bụng thôi, không dám nói ra, người ta khí thế mạnh mẽ, quyền vũ lại ghê gớm, lại là tên cầm đầu của cả đám này chứ.
Trần Tiểu Cửu thấy gã đàn ông vạm vỡ này như một con tê giác động dục vậy, cứ lao thẳng lên, nắm đấm như thiết chùy hung hăng nện xuống!
Trận thế đó khiến người khác cũng phải sởn tóc gáy, vô cùng sợ hãi.
Hắn hừ một, lúc này đang kiểm nghiệm lại thời cơ tuyệt hảo thực lực của bản thân, nếu một tên lỗ mãng đầu gấu này còn không đánh lại, vậy thì công lực này chẳng phải như đám gánh xiếc biểu diễn đó sao.
Hắn rất thoải mái vận nội khí.
Trong chốc lát, tai mắt hắn bỗng tinh tường lên, những diễn biến trước mắt cảm thấy vô cùng chậm rãi thong thả, gã đàn ông hung hăng lao lên như một con tê giác kia dưới con mắt hắn thì cũng chỉ như hình ảnh quay chậm mà thôi, dường như mọi chuyển động trong mắt hắn giờ biến thành những hình ảnh quay chậm rồi.
Nhìn hướng đi, phương vị, lực đạo của cú đấm đó, hiển hiện trong mắt hắn một cách rất rõ ràng.
Lúc cú đấm của gã đàn ông vạm vỡ kia giáng xuống, trên khuôn mặt nở một nụ cười đầy độc ác, trong lòng gã cũng đã ảo tưởng ra rằng, cú đấm này sau khi giáng xuống người Trần Tiểu Cửu, mặt mày hắn đầy máu me, quỳ xuống cầu xin gã thương tình! Cũng thấy chỉ cần một cú đấm của mình mà đã phân thắng bại, vậy thì số tiền thưởng lớn kia thì thuộc về mình rồi, chậc chậc chậc… lại có thể tới Túy Hương Lầu tìm mấy con hàng để vui vẻ rồi.
Nhưng lúc cú đấm của gã giáng xuống mắt của Trần Tiểu Cửu, cú đấm như trời giáng đó bỗng nhiên bị một bàn tay trắng nõn mềm mại tóm lấy rồi, cho dù gã dùng lực thế nào cũng không thể động đậy được!
Gã vô cùng kinh ngạc kinh hãi, vội vàng xem xét lại, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào, không ngờ lại có thể nhất thủ định Càn Khôn thế này.
Vừa nhìn xuống, vẻ mặt hắn hoàn toàn biến sắc, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hồn khiếp vía.
Bàn tay trắng nõn ngăn lại cú đấm như trời giáng của hắn, không phải ai khác chính là tên gia đinh yếu ớt Trần Tiểu Cửu kia.
Trong lúc này, trong đầu hắn cảm thấy mờ mịt, đôi mắt trợn trừng lên nhìn Trần Tiểu Cửu, lắp ba lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi…à không, hảo… hảo hán tha mạng!
- Tha mạng sao? Haha… có thể tha được sao?
Trần Tiểu Cửu cười lạnh lùng một cái, vừa nãy hắn nhìn được phương vị của cú đấm này, vô cùng hung hăng và đầy sát khí, hắn đã cố vận đủ khí lực giơ tay trái ra nhanh như chớp tóm được cổ tay của gã.
Cùng lúc đó, vẻ mặt mọi người cũng đầy kinh ngạc, không thể tin nổi.
Sự kiêu ngạo của Lý Phách Thiên, sự chấn động của Chu Ngộ Năng, còn có sự kinh hãi lộ trong ánh mắt của Tiểu thư đồng, đều thấy sự lợi hại của cú đấm đó, nhưng… Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
trong thời khắc nắm lấy cổ tay của gã, trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng khấp khởi, thấp thỏm bất an. Tuy hắn biết ánh mắt của mình kỳ dị hơn người, biết được thuộc nhìn người, so với những tên phàm phu tục tử thì hơn vạn phần.
Nhưng đối với lực lượng của Lý Phách Thiên, vẫn chưa thể nào thi triển được hết cả. Lúc này, hắn vận nội lực tiếp đón cú đấm như trời giáng này, nếu không thành công thì cũng thành nhân!
Nhưng, trong thời khắc hắn tóm được cổ tay của gã đàn ông vạm vỡ đó, trên khuôn mặt nở nụ cười đầy tự tin và hứng trí, ánh mắt cũng hiện ra vẻ vui mừng bất ngờ.
Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sức mạnh của Gấu quả thật vô cùng vĩ đại!
Với sự so sánh với lực lượng dũng mãnh này, khi sử dụng khí lực để hạ gã đàn ông vạm vỡ đó, trong mắt Trần Tiểu Cửu, thì đó cũng chỉ như đối phó với đứa trẻ bốn năm tuổi mà thôi, không chút lo ngại gì.
Chỉ cần bản thân mình dùng chút sức lực, thì gã đàn ông này chắc sẽ đau đớn vô cùng, liền quỳ dạp xuống để cầu xin tha mạng!
- Hảo hán.. tha… tha mạng… ta biết… ta biết sai rồi!
Trong mắt gã đàn ông này lộ ra vẻ khiếp đảm mà cầu xin, đối diện với một gã đàn ông hào hoa phong nhã như Trần Tiểu Cửu, đó là lần đầu tiên gã cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi như vậy.
- Sai rồi… sai rồi thì phải trả cái giá chứ! Nếu không cho ngươi chút thương tích, thì ngươi sẽ mãi mãi không biết sai mà sửa đâu.
Trần Tiểu Cửu nhìn gã mỉm cười, bàn tay trắng nõn khẽ dùng lực, vặn về phía sau một cái!
- Rắc rắc…
- Á á á…
Tiếng xương gãy và tiếng kêu thảm thiết của gã cùng vang lên!
Trần Tiểu Cửu cười lạnh lùng rồi buông tay gã ra, gã đàn ông như một con chó hoang vậy, vô cùng đau đớn lăn lộn dưới đất, vẻ đau đớn không thể chịu nổi.
- Ngươi… ngươi bẻ gãy tay ta rồi… ta… ta hận ngươi…
Những tiếng kêu gào cứ văng vẳng mãi không dứt.
- Cái đồ chó săn như ngươi từ nay về sau phế hẳn rồi nhé, xem từ này về sau ngươi còn dám ức hiếp dân lành nữa không nào!
Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng lạnh lùng nói.
Tiểu thư đồng thấy Trần Tiểu Cửu bình an vô sự, sự lo lắng lúc trước cũng an tĩnh lại, nghe được những tiếng kêu gào đau đớn của gã đàn ông kia, nàng tiến lên kéo kéo tay áo của Trần Tiểu Cửu dịu dàng nói:
- Đại ca ca, huynh xuống ra nhẹ một chút, đừng làm bọn chúng bị trọng thương…
Còn Tiểu Yên Chi thì mở tỏ mắt ra, có chút sợ hãi, nhưng cố lấy hết dũng khí nói:
- Thúc thúc… à không… đại ca ca, huynh thật lợi hại, bẻ gãy tay bọn chúng, xem từ nay về sau bọn chúng còn dám hại dân nữa không nào!
Rồi lại quay đầu nói với Tiểu thư đồng:
- A tỉ, bọn chúng đều là người xấu, không cần phải cầu xin cho bọn chúng đâu, những bọn xấu xa này, bớt một tên thì xã hội bớt tội ác hơn, tỉ không bao giờ cảm nhận được sự thống khổ của dân lành khi bị bọn chúng ức hiếp đâu…
Trong lời nói đầy vẻ bi thương và bất lực!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi sửng sốt, mới chừng này tuổi mà đã nói ra được những lời nói chững chạc vậy rồi, đúng là tình thế tang thương, không thể trách nổi, không thể trách nổi…