Trần Tiểu Cửu trợn trừng mắt lên, liếc xéo Nguyệt Thần, thân hình ướt sũng không động đậy, khẽ nhếch miệng, đối với con dao găm, sắc bén long lanh dường như có chút khinh thường.
Ánh mắt quyến rũ của Nguyệt Thần lóe lên sự lạnh lùng, con dao găm sắc bén xoẹt qua cổ hắn một cái, cười khanh khách nói:
- Ngươi... Lẽ nào ngươi không sợ sao? Ta là Nguyệt Thần tỉ tỉ giết người không chớp mắt.
- Giết ta, nàng sẽ hối hận đấy!
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Nguyệt Thần, từng chữ từng chữ nói.
- Vì sao?
Nguyệt thần ho nhẹ một tiếng.
Trần Tiểu Cửu khẽ giật dây cương, trong màn đêm mưa gió, Ô nhã mã khí thế dâng trào tiếp nhận mệnh lệnh của chủ nhân, hí dài một tiếng, thân hình mạnh mẽ đứng thẳng bất động, trong mưa to gió lớn định thần lại rồi quay đầu lại, đôi mắt đỏ tò mò nhìn hai người đang ngồi trên lưng ngầm giao tranh.
Khi nó nhìn thấy chiếc đuôi sáng lóng lánh của con dao găm, đôi mắt màu đỏ khẽ nháy nháy vài cái, dường như có sự tâm đầu ý hợp với chủ nhân của nó.
- Quả là một con ngựa thần tốt, vừa nhìn là đã biết không phải tầm thường.
Nguyệt Thần khen một tiếng, rồi lại hiếu kì hỏi:
- Ngươi nói xem, ta vì sao lại không dám giết ngươi?
- Hừ... Một khi nàng giết ta, sẽ không thoát khỏi được lòng bàn tay của tử cấm vệ.
Trần Tiểu Cửu thở phì phì nói:
- Sở dĩ chúng ta có thể thoát được, thứ nhấ là vì Trần Tiểu Cửu ta thiên phú dị bẩm, thông minh sáng suốt hơn người; thứ hai đó là nhờ có ngựa thần Ô nhã mã.
Nguyệt Thần đối với những câu nói khoác tự biên tự diễn của Trần Tiểu Cửu có chút khinh thường, quay đầu lại nhìn Ô nhã uy mãnh, cười khanh khách nói:
- Đồ ngốc nhà ngươi, tỉ tỉ ta hiện tại đã thoát khỏi vòng bao vây của tử cấm vệ, sau khi giết ngươi, ta sẽ tự cưỡi ngựa chạy trốn, mấy tên tử cấm vệ làm sao mà có thể đuổi kịp chứ?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, ánh mắt toát lên sự khinh bỉ, học theo giọng điệu của Nguyệt Thần nói:
- Cô nàng ngốc à, Ô nhã mã là báu vật tuyệt thế, một vạn không có một, hơn nữa lại hiểu tính người, có giao tình thắm thiết với ta, không phải Tiểu Cửu ta thì không ai có thể điều khiển được. Nếu như ta bị chết, nàng cho rằng Ô nhã sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng, hung thủ giết chết chủ nhân của nó sao? Cho dù nàng có đánh nó quát nó, có làm cách gì đi chăng nữa, nó cũng sẽ không thuận theo ý của nàng, nàng mau bỏ ý định đó đi.
Ô nhã mã nghe thấy lời này, không ngờ không ngừng nháy nháy mắt, lắc lắc chiếc cổ to, liên tiếp gật đầu.
Nguyệt Thần giận giữ cười:
- Súc sinh cũng hiểu tiếng người? Thần kì vậy sao?
Nàng vừa nói xong, Ô nhã đột nhiên hí lên một tiếng, ánh mắt phát ra ngọn lửa phẫn nộ.
Nguyệt Thần không khỏi thở dài.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt mông của Ô nhã, tự tin nói:
- Ta không lừa tỉ chứ? Chỉ cần tỉ giết ta, Ô nhã nhất định sẽ bỏ tỉ mà đi. Tỉ bị thương nặng, đi lại không tiện, trong tay tử cấm vệ nhất định có chó săn, mấy con chó săn đó ngử mùi máu tanh của Nguyệt Thần tỉ tỉ, sớm muộn không cũng đuổi kịp tỉ, đến lúc đó sẽ rút gân lột da tỉ, sẽ cưỡng bức rồi giết chết, như thế chẳng phải là tỉ chết còn uất ức hơn ta?
- Hỗn xược!
Mắt Nguyệt Thần bắn ra ánh mắt lạnh lùng, dao găm trong tay càng siết chặt hơn vào cổ hắn.
- Nói đến đây thôi, muốn giết muốn chém thì cứ tự nhiên đi.
Trần Tiểu Cửu hiên ngang lẫm liệt nói,trong lòng không khỏi bồn chồn, trước sự sống cái chết, ai mà không sợ chứ?
Nàng là Nguyệt Thần tỉ tỉ tính tình quái đản, giết người không chớp mắt.
Nguyệt Thần mặc dù đối với Trần Tiểu Cửu tràn đầy phẫn hận, nhưng suy trước tính sau, cảm thấy lời hắn nói có vài phần đạo lý.
Một khi giết chết Trần Tiểu Cửu, Ô nhã mã sẽ không phục vụ cho mình nữa, dựa vào thể lực suy yếu của bản thân, đúng thật là không thể thoát được sự truy đuổi của tử cấm vệ. Nghĩ đến đây, trong lòng trăm mối lo, lẽ nào cứ thế mà tha cho kẻ dâm tặc này ức hiếp Hạnh Nhi? Hài... thôi vậy, tránh được kiếp này, từ từ nghĩ cách khác.
Nàng quyến rũ liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, nhẹ nhàng thổi vào tai hắn, đôi tay nhỏ khẽ vỗ nhẹ vào mà hắn, buồn bã nói:
- Dâm tặc, tỉ tỉ chỉ là thăm dò một chút lòng can đảm của ngươi thôi, gã đàn ông mà đồ đệ yêu quý của ta thích, ta làm sao mà có thể tùy tiện giết chết chứ?
Trần Tiểu Cửu thầm thở ra một hơi, lời nói không hề có chút nhường nhịn nói:
- Nếu đã như vậy, Nguyệt Thần tỉ tỉ sao lại vẫn không bỏ con dao găm đang kè vào cổ ta? Ta nhát gan, làm cho ta sợ đái cả ra quần, không phải là mạo phạm giai nhân rồi sao?
Hắn vươn bàn tay to ra, cướp lấy dao găm.
Nguyệt thần không lùi mà tiến tới, kè chặt con dao găm vào cổ hắn, say đắm nói:
- Đại dâm tặc, mặc dù ta không nỡ giết ngươi, nhưng ta lại không thể thả ngươi.
- Vì sao?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói.
- Ngươi tâm địa ác độc, nếu như ta thả ngươi ra, ngươi nhất định sẽ phản lại, ta không bị chết trong tay của tử cấm vệ, mà lại bị chết trong lòng của người đàn ông mà Hạnh Nhi yêu thương, nếu như bị truyền ra ngoài, chẳng phải là bị người đời cười đến rụng răng?
Nguyệt Thần đảo con ngươi dịu dàng nói.
- Đúng là suy nghĩ của đàn bà!
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta cứu tỉ ra, sao có thể lại giết tỉ lần nữa?
- Nếu như ngươi biết là ta, chắc không thể liều chết cứu giúp, rất mong muốn ta chết dưới ngàn vạn lưỡi đao phải không?
Nguyệt Thần nghiêm nghị nói.
- Nguyệt Thần tỉ tỉ quả nhiên hiểu tính cách của ta.
Trần Tiểu Cửu chế nhạo nói.
Nguyệt Thần nheo mắt lại, con dao găm sắc bén kè chặt vào cổ hắn, mạnh mẽ nói:
- Mau thúc ngựa thẳng tiến, đợi đến chỗ an toàn, chúng ta sẽ tiếp tục nói về ân oán ngày trước.
- Nguyệt Thần tỉ tỉ, tỉ cho ta là trẻ lên ba sao? Nếu như tỉ an toàn rồi, ta chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao?
Trần Tiểu Cửu trợn mắt lên, cả người toát ra một khí thế lẫm liệt, hừ lạnh một tiếng nói:
- Cuộc đời ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp ta, cho dù là Nguyệt Thần tỉ tỉ xinh đẹp như tiên cũng đừng hòng đạt được.
- Dũng khí đáng gờm!
Nguyệt Thần cố chịu đau đớn từ xương sườn truyền đến, mạnh mẽ cướp lấy giây cương trong tay Trần Tiểu Cửu, lạnh lùng nói:
- Tỉ tỉ ta không tin, rời khỏi cái tên đại dâm tặc nhà ngươi, súc sinh này thật sự không đi sao?
Nói rồi cổ tay nàng vỗ mạnh một cái vào mông Ô nhã.
Cơ thể Ô nhã giật giật, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ phẫn nộ, trong màn đêm mưa bão càng lộ vẻ dữ tợn hơn.
- Tỉ không tin lời ta sao?
Trần Tiểu Cửu nhếch mép cười nói:
- Đàn bà con gái, hiểu được cai gì gọi là lòng trung thành? Hừ... cái đồ phụ nữ lẳng lơ lấy oán trả ơn nhà tỉ, ngay cả một con ngựa cũng không bằng.
Nguyệt Thần đối với sự châm biến của Trần Tiểu Cửu, coi thường không thèm để ý, lòng hiếu thắng đột nhiên nổi dậy, lại quất một roi nữa vào mông của Ô nhã.
Ô nhã đau đớn, hí to, trong phạm vi mười dặm đều là tiếng vọng lại sự phẫn nộ của Ô nhã.
- Tỉ làm gì vậy? Ô nhã là có trí tuệ, sao lại có thể coi như ngựa bình thường? Uổng công vẻ đẹp của tỉ, tâm địa lại ác độc như vậy, ngay cả một con ngựa cũng không tha.
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào mắt Nguyệt Thần, phẫn nộ nói. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Nguyệt thần cười khanh khách nói:
- Chậc chậc... Đại dâm tặc, ngươi không chỉ dịu dàng đối với phụ nữ, mà ngay cả đối với Ô nhã cũng có tình cảm như vậy, hay là đầu óc ngươi có vấn đề, còn muốn có một tình yêu cháy bỏng nồng nhiệt với Ô nhã sao?
Người và thú? Mẹ kiếp Nguyệt Thần tỉ tỉ, tư tưởng của tỉ cũng thật hiện đại, chủ ý đáng khinh như vậy mà cũng nghĩ ra được, Tiểu Cửu ta không khỏi không khâm phục sức tưởng tượng siêu phàm của tỉ.
- Ô nhã là vật phi phàm, không phải là ta thì không ai chỉ huy được, tỉ đánh nó thì có tác dụng gì?
Trần Tiểu Cửu buồn bã nói.
Nguyệt thần cười khanh khách, ghé vào tai hắn, thổi hơi thở nóng ấm nói:
- Ngươi mồm mép khéo léo lanh lợi, những lời ngươi nói ra, ta sao có thể tin hết được? Ta không phải là Hồng Hạnh, cái mánh khóe đó của ngươi, không lừa được tỉ tỉ ta.
Nàng nói xong, rồi lại quất một roi nữa vào mông Ô nhã.
Ô nhã đột nhiên hí dài một tiếng, vung hai chân phía trước lên, giận giữ lao đi. Đôi mắt đỏ rực, lao trong màn đêm sấm chớp, lộ vẻ thần bí và phẫn nộ.