Một mảnh mờ tối trong phòng ngủ của Độc Hoàng, nghĩ đến là nàng đoạt tuyệt ý niệm động phòng của mình, cố ý tắt đèn nằm ngủ, để cho mình hết hy vọng.
Tiểu Cửu thử đẩy cửa ra, cửa bên trong đã bị đóng, không đẩy ra được.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ mở cửa ra! Độc Hoàng tỷ tỷ, mở cửa….
Tiểu Cửu gọi mấy tiếng, đều không thấy có tiếng trả lời.
Hắn do dự xem có nên trèo qua cửa sổ mà vào không, nghe thấy phía sau có người chạy tới, ngoái đầu nhìn lại, lại thấy bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông đang ấn ấn mũi chân, đầy mặt u oán vây quanh, kéo tay áo Tiểu Cửu, nhéo đai lưng, liền lôi kéo nài ép Tiểu Cửu vào phòng Hồng Hạnh.
- Ai dà, các cô làm gì vậy? Ta là tân lang, hỷ phục đều bị xé toang rồi.
Tiểu Cửu bị bốn cô gái giống như tặc, khóc dở cười dở.
- Đi thôi, Tiểu Cửu, Hồng Hạnh tỷ tỷ đang mỏi mắt chờ huynh.
Xuân Tuyết ở phía sau đẩy Tiểu Cửu, nổi lòng dạ hẹp hòi lên, dùng bộ ngực mềm mại của mình dán vào lưng Tiểu Cửu, bộ ngực bị đè tới biến dạng, thoải mái vô cùng.
Đông Mai làm nũng nói:
- Hồng Hạnh tỷ tỷ đã ra lệnh cho bốn tiểu nha đầu chúng tôi, nhất định phải mang được Cửu ca vào trong phòng, nếu làm không tốt, sẽ dùng tới gia pháp, bốn tiểu nha hoàn chúng tôi dám phản kháng sao? Cửu ca nếu không thông cảm cho tỷ muội chúng tôi, tỷ muội chúng tôi thật thảm hại à.
Bốn tỷ muội líu ríu nói lời nhờ vả, Tiểu Cửu không lay chuyển được các nàng, đành để các nàng lôi vào.
Cửa sổ mở ra có chút khe hở, lộ ra gương mặt quyến rũ tinh xảo của Độc Hoàng, thấy Tiểu Cửu bị bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông đẩy đi, trong lòng chợt cảm thấy có cảm giác mất mát của đêm tân hôn, ai không muốn đêm tân hôn có kỷ niệm sẽ được triền miên với tân lang của mình chứ?
- Ai dà, Độc Hoàng à, Độc Hoàng, ngươi đúng là được voi đòi tiên rồi, so với Tam Nương, ngươi hạnh phúc gấp trăm lần, còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Độc Hoàng ôm gương mặt trắng mịn, cười tự giễu, nhẹ giọng thở dài, lặng lẽ đóng cửa sổ lại.
Hồng Hạnh che khăn voan, trái tim đập loạn lên, không cam tâm ngồi yên trên giường, nghĩ ngợi lung tung.
Đầu tiên là nghĩ tới cha, mẹ đã đau khổ nửa đời, đến lúc già rút cuộc đã tìm thấy hạnh phúc, thứ tình cảm tới chết không đổi này, thật khiến người ta cảm động vô cùng.
So với cha mẹ, lại cảm thấy mình hạnh phúc hơn biết bao nhiêu.
Trước kia tuy lang thang vất vưởng, nhưng lại có một sư phụ tỷ tỷ quan tâm, truyền thụ võ công cho, còn tôn là Thánh cô.
Hơn nữa, cầm kỳ thi họa, không gì nàng không tinh thông, tuổi còn trẻ mà danh tiếng đã lan xa.
Điều đáng quý hơn chính là, một trận cờ hội ở Túy Hương lầu đã giúp nàng tìm thấy ý trung nhân tuy chỉ là đã từng có một đêm triền miên, tương lai không biết có gặp lại không, nhưng lòng có tương ứng, lại cũng không có nửa phần tiếc nuối.
Nhưng mình lại may mắn biết bao.
Sư phụ gả cho Tiểu Cửu, lực cản lớn nhất đã bị loại bỏ, quan hệ giữa mình và Tiểu Cửu cũng như nước chảy thành sông.
Một năm ngắn ngủi, mẫu thân cuối cùng cũng cướp lại được về từ tay Định Nam Vương, đoàn tụ với phụ thân, hơn nữa mình cuối cùng cũng được gả cho Tiểu Cửu, kết thành duyên.
Trong thiên hạ, còn có người nào hạnh phúc hơn mình sao?
Thật vì như thế, Hồng Hạnh mới cảm thấy mình không nên tham lam như vậy, vì điều này nên mới dặn dò bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông đi ra ngoài ngăn cản Tiểu Cửu vào phòng, Độc Hoàng giúp mình nhiều như vậy, đâu có thể giành tướng công với tỷ ấy chứ?
Hồng Hạnh nghĩ ngợi lung tung, không kìm nổi mà xốc khăn voan lên, nhìn ngọn nến đỏ chiếu sáng, ngửi mùi hương, trái tim ấm áp, nói không ra hết niềm hạnh phúc.
Chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng cười ríu rít của bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông, Tiểu Cửu bất đắc dĩ cũng truyền tiếng vào:
- Đừng xé hỏng hỷ phục của ta, ta không trốn! Ta không trốn! Ai dà..thủ hạ lưu tình..
Tiểu Cửu sao lại tới rồi?
Hồng Hạnh trái tim vui hơn, vội vàng che khăn voan lại, quay về giường.
Tiếng cửa két một cái đẩy ra, bốn mỹ tỳ đẩy Tiểu Cửu vào, lại buộc cửa, bốn tiểu nha hoàn cũng không kiêng nể, đứng ở ngoài cửa nghe động phòng, lại cười nói:
- Lão gia, phu nhân nghỉ ngơi đi, bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông gác đêm cho lão gia và phu nhân.
Ta sao lại trở thành lão gia rồi?
Tiểu Cửu cười khổ một tiếng:
- Các cô ở trong này, lão gia và phu nhân còn có thể làm gì?
Xuân Tuyết thưa dạ nói:
- Lão gia là nhà quyền quý, việc sinh hoạt vợ chồng đều là không cần kiêng kỵ tỳ nữ, bốn tỷ muội chúng tôi là tỳ nữ thân cận của phu nhân, đương nhiên không cần kiêng dè, hơn nữa, lão gia nếu có yêu cầu, phu nhân nếu không chống đỡ được, bốn tỷ muội chúng tôi cũng có thể…có thể giúp đỡ..
Nói tới nói lui, còn không phải là ý hiến thân sao?
- Bốn nha đầu đáng chết các cô, một chút cũng không e lệ, có phải là uống nhầm thuốc nên có bộ dạng như vậy?
Hồng Hạnh vốn cố đóng giả là tân nương nhu mỳ, bị Xuân Hạ Thu Đông trêu đùa như vậy, kìm nén không hết sự tịch mịch, xốc khăn voan, hừ nói:
- Vừa xinh đêm nay ta không được khỏe, các cô ai muốn nếm thử mật ngọt, cứ tiến lên, tỷ tỷ ta thành toàn cho các cô.
Nàng ra mở cửa, lại phát hiện cửa ngoài đã bị khóa, u oán nói:
- Bốn cô thật là to gan, còn không mau mở cửa?
Bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông cười thành một đoàn, Xuân Tuyết dịu dàng cười quyến rũ:
- Phu nhân nghỉ ngơi đi, để chúng tôi canh cửa, nhưng không thể để lão gia lẻn ra ngoài, phu nhân nên làm gì với lão gia, thì làm? Bốn tỷ muội chúng tôi bịt tai lại, ..
- Ai dà, sư phụ tỷ tỷ thật là, sao lại biến Tiểu Cửu thành kẻ trộm chứ? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hồng Hạnh cũng không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài, cũng biết Nguyệt Thần là muốn tốt cho mình, thấy Tiểu Cửu ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng cười nhìn mình, quyến rũ cười rộ lên:
- Chàng bị nhốt ở trong phòng, không sợ Độc Hoàng tỷ tỷ sốt ruột sao? Thiếp…thiếp không tham lam như vậy, vốn là định để bốn tỷ muội không biết xấu hổ kia canh giữ ngoài cửa, không để chàng vào, nhưng không ngờ họ lại cưỡng ép kéo chàng vào đây.
- Sao lại là mấy người Xuân Tuyết cưỡng ép ta vào đây chứ?
Tiểu Cửu ôm Hồng Hạnh vào lòng, cách một lớp quần áo, vuốt bộ ngực đẫy đà của nàng, dịu dàng nói:
- Ta dự định chính là sang đây với nàng, chỉ là bị mấy cô đám Xuân Tuyết bắt được chứng cứ, cũng muốn vui đùa với các cô ấy một lát.
- Thật sao?
Hồng Hạnh bị Tiểu Cửu xoa ngực, cơ thể mềm yếu ôm cổ Tiểu Cửu, đôi mắt quyến rũ mê ly, cười nói:
- Chàng không gạt thiếp chứ?
- Sao lại gạt nàng chứ? Nàng nghe này, trái tim ta đang đập loạn lên đây này.
Tiểu Cửu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hồng Hạnh, để nàng cảm nhận được tiếng tim đang đập của mình.
- Thiếp sao lại không tin chàng chứ?
Hồng Hạnh nâng khuôn mặt của Tiểu Cửu lên, vểnh đôi môi đỏ mọng lên, cười nói:
- Chàng quan tâm tới tâm tư của thiếp, thiếp đã thỏa mãn rồi, nhưng chàng thật sự nhẫn tâm để Độc Hoàng tỷ tỷ một mình trong phòng sao? Độc Hoàng tỷ tỷ không chừng đang chờ chàng tới để vén khăn voan của tỷ ấy đó.
- Ta cũng thấy khó xử.
Tiểu Cửu vuốt khuôn mặt của Hồng Hạnh, u oán nói:
- Nàng và Độc Hoàng tỷ tỷ đều là vợ của ta, trong lòng ta không muốn để ai một mình trong phòng cả, trong lòng ta sẽ cảm thấy oán trách bản thân, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể phân thân mình thành hai khúc, một nửa đến với Hồng Hạnh, một nửa đi lấy lòng Độc Hoàng tỷ tỷ…
- Đừng nói bừa, thật là khiến chàng khó xử như vậy sao?
Bộ ngực mềm mại của Hồng Hạnh thân thiết chà xát vào ngực của Tiểu Cửu vài cái, kéo hắn tới, cắn môi đỏ mọng, nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ lớn hơn thiếp, lại vào sinh ra tử với mẹ thiếp, là đại ân nhân của thiếp, thiếp sao có thể nhẫn tâm để Độc Hoàng tỷ tỷ một mình trong phòng chứ? Tiểu Cửu, đêm nay chàng tới chỗ Độc Hoàng tỷ tỷ đi, cũng để cho thiếp an tâm một chút…
Thấy Hồng Hạnh nói như vậy, trong lòng Tiểu Cửu thấy ngọt ngào, nghĩ hậu cung gia quyến của mình nếu ai cũng hiểu lòng người như Hồng Hạnh, vậy chẳng phải giảm đi rất nhiều phần tranh đấu sao.
- Tâm tư của Hồng Hạnh ta hiểu được, nhưng cửa phòng đã bị khóa, bốn cô đám Xuân Tuyết còn đang canh giữ ngoài cửa, ta cũng không ra được.
- Dừng lại! Chàng đang an ủi thiếp sao?
Hồng Hạnh chỉ vào cửa sổ, gắt giọng:
- Chàng bằng lòng bấu víu mấy đại cô nương, đừng tưởng là thiếp không biết.
Tiểu Cửu đỏ mặt, nhìn bờ môi đỏ mọng ướt át kiều diễm kia, cười nói:
- Trèo qua cửa sổ, ai không thể chứ? Nhưng ta không nỡ bỏ nàng.
Trong lòng Hồng Hạnh thấy vô cùng ngọt ngào, ngồi ở đầu giường, vểnh môi đỏ mọng, u oán nói:
- Ai, thực khiến chàng khó xử? Tiểu Cửu, chàng nghĩ cách, được không?
Tiểu Cửu nói:
- Hay là…nàng cùng ta tới chỗ của Độc Hoàng tỷ tỷ, ba người chúng ta cùng động phòng hoa chúc đêm nay?
- Ai dà, chủ ý này thật sự xấu hổ chết đi được.
Hồng Hạnh bị chủ ý khốn khiếp của Tiểu Cửu làm cho xấu hổ tới gương mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, xoay người sang chỗ khác, không để ý không hỏi hắn, kiều oán than thở:
- Đây chẳng phải là có lợi cho chàng nhất sao? Đêm động phòng hoa chúc, lại làm bừa như vậy? Còn không bị người ta hiểu lầm sao? Cho dù là thiếp đồng ý, Độc Hoàng tỷ tỷ lại chưa chắc đã đồng ý đâu.
- Được không? Ai mà không muốn cùng giường chung gối với vị hôn phu trong đêm động phòng hoa chúc chứ? Nàng và Độc Hoàng lại như vậy, ta có cách gì được chứ?
Đôi tay Tiểu Cửu ôm chầm lên từ phía sau, xoa xoa bộ ngực của Hồng Hạnh, Hồng Hạnh chỉ cảm thấy một sức nóng bùng lên từ bụng, khiến nàng không có ý chí phản kháng Tiểu Cửu.
- Chỉ e Độc Hoàng tỷ tỷ không vui như vậy.
Hàm ý, thật sự là cố chịu sự xấu hổ, đồng ý ý tưởng hoang đường của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mừng rỡ, thơm Hồng Hạnh một cái, cười nói:
- Chúng ta lặng lẽ đi, để bốn tiểu nha đầu kia cứ gác đêm ngoài đó.
Độc Hoàng đã cởi quần áo nghỉ ngơi, không ngờ Tiểu Cửu sẽ quay lại, hơn nữa còn vào cùng Hồng Hạnh mặt đỏ như say thế này?
Nàng đâu thể không hiểu tâm tư của Tiểu Cửu, gối đầu lên mặt Tiểu Cửu, hờn dỗi:
- Đêm hôm khuya khoắt, lừa Hồng Hạnh tới phòng ta làm gì? Hai người không phải đang mộng du chứ?
Tiểu Cửu cười ha hả:
- Bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, rời ai cũng không nỡ, ta vừa thương lượng với Hồng Hạnh, tốt hơn là ba chúng ta cùng động phòng đêm nay.
- Phì! Chủ ý gì vậy chứ, thích nhất chàng rồi.
Khuôn mặt Độc Hoàng đỏ lên, nhưng không có nửa phần bài xích với ý tưởng của Tiểu Cửu.
Nhớ ngày đó, Đan Nhi, Hoa Như Ngọc cùng hầu hạ Tiểu Cửu, Độc Hoàng đều đã âm thầm nhìn thấy, sao lại không chuẩn bị tâm lý chứ? Nhất là Đan Nhi, thấy tính tính hẹp hòi, nếm tới ngon ngọt, trong lòng rất tích cực, mỗi lần đã làm, trong đôi mắt quyến rũ tới độ có thể chảy ra nước Độc Hoàng thường nghĩ, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời, nàng không ngờ mình cũng có cơ hội diễm lệ như vậy…
Thấy Hồng Hạnh cúi đầu, thủ sẵn ngón tay, bộ dạng thẹn thùng, Độc Hoàng cười trêu ghẹo nói:
- Hồng Hạnh cũng bị hắn bắt nạt, chuyện hoang đường thế này, muội cũng nghe theo sao? Làm bừa không thông suốt, cũng không biết xấu hổ…
- Xấu hổ thì vẫn xấu hổ, nhưng còn tốt hơn là để một mình Độc Hoàng tỷ tỷ ngủ.
Hai má Hồng Hạnh ửng đỏ, lấy hết dũng khí liếc nhìn Độc Hoàng, môi đỏ mọng mím lại, lắp bắp nói:
- Muội chỉ ngủ, lỗ tai, ánh mắt cũng sẽ đều bịt lại, tùy ý hai người gây sức ép với nhau.