- Khụ khụ khụ....
Ba tiếng ho khan trong trẻo vang lên bên tai Triệu Tử Văn. Hắn ngạc nhiên vui mừng vội vàng quay sang, nhìn về phía Bảo Nhi đang nằm trên mặt đất. Đôi môi anh đào của nàng khẽ mở, thở ra hương lan, hai má tái nhợt dần hồng hào trở lại.
- Bảo Nhi!
Triệu Tử Văn vội vàng ôm lấy nàng, cảm nhận thấy nhiệt độ lạnh lẽo như băng trên cơ thể nàng đang chậm rãi rút đi. Triệu Tử Văn vui mừng quá đỗi, nhẹ nhàng nói bên tai ở Bảo Nhi.
Bảo Nhi nghe được đại ca ghé vào lỗ tai kêu lên, cảm giác như đang trong giấc mộng. Nàng chậm rãi mở đôi mắt đẹp, thấy khóe mắt đen láy của đại ca ướt át, nàng nhìn đại ca không thể tin nói:
- Đại ca!
Nàng ngẩng đầu thấy vầng trăng khuyết và đường phố Tiền Đường quen thuộc, lúc này mới tin tưởng không phải âm tào địa phủ, Bảo Nhi kinh ngạc nói:
- Đại ca, ta không phải đã...?
Triệu Tử Văn dịu dàng nhìn Bảo Nhi, nhẹ giọng cười nói:
- Nha đầu ngốc, nàng không chết. Chẳng lẽ nàng nghĩ như vậy rời khỏi đại ca sao?
- Sao có thể... rõ ràng là ta đã ăn độc dược.
Bảo Nhi lẩm bẩm nhưng vẫn bị cảm giác hạnh phúc thần kỳ này lấn áp, gác hết mọi chuyện ra khỏi đầu. Bảo Nhi ôm chặt lấy Triệu Tử Văn, vui vẻ nói:
- Đại ca, ta vĩnh viễn cũng không muốn rời khỏi huynh.
Triệu Tử Văn gật gật đầu, ôm Bảo Nhi thật chặt trong lòng mình, trong mắt tràn ngập tia nóng bỏng, cười nói:
- Đại ca sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng.
Ở phía sau Triệu Tử Văn, Dư Tư Lăng cũng không biết là nên đi hay ở. Nhìn hai người khanh khanh ta ta, trong lòng nàng có cảm giác chua xót không sao tả nổi. Chân tay nàng luống cuống, không biết làm gì, chỉ đành cúi đầu nghịch chéo áo...
- Dư tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?
Bảo Nhi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp sau lưng Triệu Tử Văn, quay đầu lại, thấy Dư bộ khoái đang đứng, liền kinh ngạc hỏi. Nhưng lại phát hiện mình đang nằm trong lòng đại ca, nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, hạ giọng nói với đại ca:
- Đại ca, mau buông ta xuống, Dư tỷ tỷ đang ở đây.
Nguồn: http://truyenyy.com- Không thả, để đại ca ôm nàng.
Triệu Tử Văn kiên quyết lúc lắc đầu, kiên quyết nói.
Bảo Nhi vừa thẹn vừa mừng, tựa đầu thật sâu trong lòng đại ca, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng không dám nhìn Dư tỷ tỷ, e thẹn nói:
- Để tỷ tỷ chê cười.
Triệu Tử Văn cảm thụ được mùi thơm nhè nhẹ trên người Bảo Nhi, cảm giác cực kỳ thân thiết. Hạnh phúc quay trở lại khiến hắn cười tươi như hoa nở.
Dư Tư Lăng cũng không biết nói gì, vẫn nghịch chéo áo như trước, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ cười nói:
- Muội muội có thể kết thành quyến thuộc với tình nhân, tỷ tỷ mừng cho muội.
- Đại ca, trong khoảng thời gian này Dư tỷ tỷ thường xuyên chiếu cố ta
Bảo Nhi cười nói, sự thương cảm sinh ly tử biệt vừa rồi hóa thành hư ảo, dường như đó chỉ là một trò đùa vui mà thôi.
Bảo Nhi căn bản không biết nguyên do trong đó, đơn thuần tưởng rằng chiếu cố. Triệu Tử Văn hừ lạnh một tiếng trong lòng, chiếu cố? Ta xem là giam lỏng thì đúng hơn. Hắn lại lạnh lùng nhìn về phía Dư Tư Lăng.
Dư Tư Lăng chỉ xấu hổ cúi đầu. Ở thế giới này, nữ tử sắp lập gia đình không được ra khỏi khuê môn. Mục đích ban đầu của nàng chính là giám thị hành động của Hạ Văn Đăng và những người liên can, không cho bọn họ tới gần Bảo Nhi.
- đại ca, muội còn tưởng rằng huynh đã chết.
Bảo Nhi lại cay mũi, nức nở nói.
- Có phải ca ca của nàng nói cho nàng không?
Triệu Tử Văn nghe vậy nao nao, đoán rằng đây nhất định là Lý Thiên Chính lừa nàng, sau đó lại dùng cũ phương pháp tranh thủ sự thông cảm của Bảo Nhi. Mà để đạt tới mục đích, phương pháp của Lý Thiên Chính là khóc lóc như chết cha chết mẹ. Y thường xuyên dùng chiêu này để lấy tiền từ Bảo Nhi. Có lẽ lần này y lại dùng chiêu này.
Bảo Nhi cúi đầu, bộ dạng như biết sai, hạ giọng nói:
- Không phải, là ta nghe người ta nói.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài, hiện tại không người nào biết hắn là Triệu tướng quân. Hắn chết sống thế nào cũng chẳng ai biết cả. Bảo Nhi khẳng định là biết ca ca nàng lừa gạt nhưng Bảo Nhi vẫn nói vậy để che chở cho y.
- Đại ca, chúng ta về nhà đi.
Bảo Nhi lo lắng đại ca tức giận nên chuyển đề tài. Tiếp đó nàng quay sang nói với Dư Tư Lăng:
- Có phải Dư tỷ tỷ cứu muội hay không?
Dư Tư Lăng liếc nhìn Triệu Tử Văn một cái mới gật đầu nói:
- Là ta lén đổi độc dược của muội thành một loại độc dược kỳ lạ. Loại dược này có thể khiến người ta lâm vào trạng thái chết giả. Ăn giải dược liền có thể tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tử Văn nghe nói tới loại độc dược kỳ lạ như vậy. Nhưng Dư Tư Lăng chỉ là một bộ khoái nho nhỏ, sao lại có kỳ dược như vậy? Hơn nữa thân thủ của nàng còn cao hơn các bộ khoái bình thường rất nhiều. Điều này làm hắn hoài nghi Dư Tư Lăng cũng không phải chỉ là một bộ khoái đơn giản như vậy.
- Cảm ơn Dư tỷ tỷ!
Bảo Nhi ngẩng đầu cảm kích nói với Dư Tư Lăng:
- Nếu không phải Dư tỷ tỷ, muội rất có khả năng sẽ vĩnh viễn không thể ở cùng một chỗ với đại ca.
Dư Tư Lăng xấu hổ không chịu nổi, không biết nên nói cái gì, lúc trước nàng chính là lợi dụng sự thiếu kinh nghiệm của Bảo Nhi để lợi dụng nàng, nhưng sau lại thấy nàng suốt ngày lệ đẫm khuôn mặt, lại còn chuẩn bị uống thuốc độc, không đành lòng nên lại quay đầu làm người tốt.
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng buông Bảo Nhi ra, đi về phía Dư Tư Lăng...
- Ngươi muốn.... làm gì?
Dư Tư Lăng nghĩ Triệu Tử Văn lại tới để ức hiếp mình, lẩm bẩm nói như thể một nữ sinh đang kinh hãi.
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười. Hắn cười kẻ bề ngoài có bộ dạng nữ nhân, vừa rồi còn nghịch chéo áo, hiện giờ lại yếu đuối như thể cành liễu. Hắn nhìn mà cảm thấy ghê tởm, trong lòng có khoái cảm như thể đã báo được thù. Triệu Tử Văn đi ngang qua nàng, một phát rút cây trường thương đang cắm trên thân hòe xuống.
- đại ca, huynh đừng ức hiếp Dư tỷ tỷ
Bảo Nhi nhẹ nhàng bước tới bên cạnh đại ca, kéo cánh tay hắn, nũng nịu nói.
Triệu Tử Văn cũng không trả lời, chỉ thẳng mũi Hổ Đầu Thương lấp lánh hàn quang về phía Dư Tư Lăng, lạnh nhạt nói:
- Một tháng sau bên bờ Tây Hồ, chúng ta nhất quyết thắng bại, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta- dẫm nát ngươi dưới chân!
Cho dù Dư Tư Lăng đã trợ giúp Bảo Nhi vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng đó chỉ là mất bò mới lo làm chuồng, một phần cũng do hành động giám thị của nàng. Nếu không như vậy, có lẽ sẽ không xuất hiện kết cục này. Đương nhiên Triệu Tử Văn sẽ không dễ dàng buông tha Dư Tư Lăng, nhưng Triệu Tử Văn không muốn dùng chiến thuật đê tiện, hắn phải quang minh chính đại hoàn toàn đánh bại Dư Tư Lăng.