Siêu Cấp Thư Đồng Chương 225: Máu rơi nơi triều chính.

Nghiêm Thành sợ hãi trước nghiêm uy của Hoàng đế, một quản gia nho nhỏ sao có thể tiến vào triều đình được. Ông ta cập rập run run nói:
- Đúng là tiểu nhân!
An Vương thấy Nghiêm Thành này còn chưa nói được mấy câu đã khẩn trương đến như thế rồi thì vội vàng tiến ra, nói:
- Hoàng thượng, thần đệ nghe ông chủ hiệu cầm đồ nói, Nghiem Thành này cầm ngân khố trong kho ra hiệu cầm đồ đổi lấy tiền mặt. Thần đệ cảm thấy sự tình trọng đại, cho nên sai người bắt hắn lại. Sau khi khảo vấn, hắn đã thừa nhận là ăn cắp bạc từ trong Nghiêm phủ ra.
Ăn cắp bạc từ trong phủ ra, rất rõ ràng chính là ám chỉ kho ngân này do Nghiêm đại nhân trông nom. Kho ngân là toàn bộ quốc khố của Đại Kinh, trên mỗi thỏi ngân lượng đều có khắc một chữ QUAN thật to, cho nên còn gọi là quan ngân. Chỉ có Hộ bộ Thượng thư mới thường xuyên tiếp xúc với kho ngân, thế mà bây giờ kho ngân lại xuất hiện trong phủ của lão. Không cần nghĩ cũng thấy là do Nghiêm đại nhân biển thủ.

Hôm nay là phiên lâm triều dài nhất, đôi mắt đục ngầu của lão Hoàng đế đầy vẻ mệt mỏi. Lão nhắm mắt lại, nói:
- Nghiêm Thành, An Vương nói thế có đúng hay không?
Nghiêm Thành liếc mắt nhìn An Vương một cái rồi vội vàng gật đầu, nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, An Vương gia nói hoàn toàn là sự thật.
Tô Thức và Tần Quán thần sắc vô cùng ảm đạm, đều thầm thở dài, cảm thán gia môn Nghiêm phủ bất hạnh, sao lại có thể xuất hiện một tên phản đồ như thế chứ. Nếu như lại tìm thấy vật chứng ở trong phủ nữa, nhân chứng vật chứng có đủ cả thì đến lúc đó Nghiêm đại nhân thật khó thoát thân.
Nghiêm đại nhân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một quyền đánh chết luôn kẻ phản bội này. Nhưng Hoàng thượng đang hỏi nô tài kia, lão cũng không dám xen mồm vào nói leo.
Lão Hoàng đế lạnh lùng nhìn thẳng vào Nghiêm quản gia, nói bằng một giọng vô cùng lạnh lẽo:
- Nếu như ngươi dám có nửa câu vu khống, vu hãm mệnh quan triều đình, trẫm sẽ lăng trì xử tử ngươi ngay.
Nghiêm Thành bị dọa tới mức toàn thân run lên bần bật, suýt nữa thì tè ra quần, lập bập nói:
- Thảo dân ...... Không dám.
Ông ta lại vụng trộm liếc sang An Vương, bắt gặp vẻ âm trầm tàn độc trong mắt An Vương như so với lão Hoàng đế còn tàn độc hơn thì sợ tới mức khẳng khái nói:
- Thảo dân tuyệt đối không dám bịa đặt.
Nghiêm quản gia này đã một mực khẳng định là lấy kho ngân từ trong Nghiêm phủ thì lão Hoàng đế cũng đành đâm lao rồi phải theo lao, căn bản là không thể giải vây cho Hộ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân được nữa. Quỷ kế của An Vương đơn giản chỉ là đẩy Nghiêm đại nhân vào chỗ chết mà thôi.
- Nghiêm Thành, lão phu tự nhận mình đối đãi với ngươi không tệ. Vì sao ngươi phải vu hãm ta?
Nghiêm đại nhân đã uất giận đến mức xanh xám cả mặt, rốt cuộc không kìm nổi, quát lên với Nghiêm Thành ngay trên triều.
- Lão gia, tôi chỉ là lấy cắp một ít bạc trong phủ, không ngờ đó lại là kho ngân .......
Nghiêm Thành ra vẻ rất xấu hổ, ngượng ngùng với lão gia nên nói một cách khúm núm. Diễn trò thật xuất sắc khiến cho cả Triệu Tử Văn cũng cảm giác là Nghiêm Thành này vô tội.
An Vương nghiêm túc nói:
- Hoàng thượng, nếu như Nghiêm đại nhân một mực chắc chắn rằng mình không trộm kho ngân thì chi bằng bây giờ để Ngự Lâm Quân đến Nghiêm phủ điều tra xem sao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lão Hoàng đế căn bản là không còn sức mà phản đối nữa rồi. Nếu không đáp ứng thì đương nhiên sẽ là lão bao che cho Nghiêm đại nhân đi trộm kho ngân. Sự trong sạch của Nghiêm đại nhân cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Lão rất do dự, mãi không nói gì.
Tô Thức và Tần Quán thì đều nhìn về phía Triệu Tử Văn, hy vọng hắn có thể nghĩ ra một biện pháp nào đó để giải vây cho Nghiêm đại nhân.
Triệu Tử Văn đứng cuối hàng trong các đại thần theo phe Tô Thức, bắt gặp ánh mắt xin hỗ trợ của hai vị đại nhân, hắn cười khổ một tiếng, lắc đầu. Đây rõ ràng là bộ dưới quyền quản lý của An Vương. Đến cả quản gia của Nghiêm phủ cũng thú nhận là kho ngân ở trong Nghiêm phủ. Một nhân chứng lớn như thế đứng đây, giờ căn bản là không sao biện giải nổi. Chỉ có thể chờ đến khi bãi triều, đi thăm dò manh mối thì may ra mới tìm ra được.
- Mời Hoàng thượng hạ chỉ điều tra Nghiêm phủ, chứng minh cho sự trong sạch của Nghiêm đại nhân.
Đám phe cánh của An Vương đều quỳ xuống, hô to.
Một câu này đúng là cực kỳ gian trá. Lão Hoàng đế siết chặt nắm tay hồi lâu, đột nhiên buông lỏng, thở dài thật sâu, phán:
- Truyền ý chỉ của trẫm, Ngự Lâm Quân điều tra Nghiêm phủ!
- Tuân chỉ!
Ngoài cửa đại điện, Thống lĩnh Ngự Lâm Quân lĩnh chỉ, dẫn tướng sĩ rời đi, tiếng khôi giáp nặng nề va chạm vào nhau phát ra những tiếng leng keng.
Những quan viên cùng phe với Tô Thức đều lo lắng chờ đợi. Sau nửa nén hương, lại nghe thấy tiếng khôi giáp vang lên ngoài điện, văn võ bá quan ai nấy đều hồi hộp và căng thẳng. Nghiêm đại nhân này có tội hay không thì cứ xem kết quả điều tra khắc biết.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần lục soát trong hậu hoa viên của Nghiêm phủ, phát hiện ra có đám bùn đất mới được đắp vào. Dưới đám bùn đất đó đào ra được mấy ngàn lượng kho ngân.
Thống soái Ngự Lâm Quân quỳ gối trong đại điện, vừa trình tấu vừa đưa ra một thỏi kho ngân làm mẫu.
Thống soái Ngự Lâm Quân nói xong mọi người đều há hốc miệng ra, giật mình thon thót. Bọn họ không thể tin nổi là Nghiêm đại nhân vốn thanh liêm lại trộm cả mấy ngàn lượng kho ngân như thế. Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, Nghiêm đại nhân hết đường chối cãi rồi.
An Vương này quả nhiên là kẻ âm độc. Chuyện này đã bày bố khéo đến mức không chê vào đâu được. m mưu âm ngoan giảo trá đến thế này, Nghiêm đại nhân không chết không được. Trong đầu Triệu Tử Văn không ngừng chuyển động, hy vọng có thể tìm ra chút sơ hở trong đó, nhưng cân nhắc mãi mà không tìm ra được đột phá khẩu ở đâu.
Lão Hoàng đế không thể luôn giúp đỡ được nữa. Tình thế hiện giờ, lão Hoàng đế cũng chỉ đành lạnh lùng cất giọng hỏi Hộ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân:
- Nghiêm đại nhân, ngươi giải thích thế nào?
- Thần ......
Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, Nghiêm đại nhân cũng không biết nên giải thích thế nào được nữa. Nếu nói là quản gia vu oan hãm hại, nhưng hắn ta chỉ là một quản gia nho nhỏ, có được kho ngân từ đâu chứ? Còn nói có người vu oan cho mình, thì tại sao chính quản gia trong phủ của mình lại đi giúp đỡ người ngoài? Nhất thời nóng vội, lão cũng không biết phản bác thế nào được nữa.
An Vương lại thêm mắm thêm muối vào nữa:
- Hoàng thượng, Nghiêm đại nhân nếu như không thể biện bác được thì nhất định là do ông ấy tham ô thôi.
- Ta không có!
Nghiêm đại nhân giận dữ rống lên.
- Hừ, sự thật rành rành ra đó còn nói gì được nữa đây.
Mấy quan viên theo phe An Vương hừ mạnh nói hùa vào.
- Hoàng thượng, Nghiêm đại nhân tuyệt đối không phải là người như vậy.
Những quan viên theo phe Tô Thức thì vội vàng kích động nói với lão Hoàng đế mà khàn hết cả giọng.
Nghiêm đại nhân thất bại chính là bại trong tay người quản gia của mình. Nếu như không có nhân chứng này, âm mưu của An Vương cơ bản là không thể thành công được. Sắc mặt Nghiêm lão tái nhợt, tái nhợt đến mức người ta nhìn mà ghê sợ. Lão lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng qua những quan viên theo phe An Vương, cao giọng nói:
- Thiên chuy vạn tạc xuất thâm sơn,
liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn.
Phấn thân toái cốt hồn bất phạ,
yếu lưu thanh bạch tại nhân gian!
(Dịch nghĩa:
Ngàn búa vạn rìu đuổi đến rừng sâu núi thẳm.
Lửa cháy thiêu đốt cũng bình thường thôi.
Dù có tan thương nát thịt cũng không sợ.
Nhất định phải lưu lại sự trong sạch của mình trong nhân gian!
Tạm dịch thơ:
Búa rìu dồn ép thâm sơn.
Lửa thiêu phẫn hận cũng thường thường thôi.
Tan xương nát thịt không sờn.
Lòng son lưu lại tiếng thơm muôn đời.)
- Bọn loạn thần tặc tử các ngươi, lão phu sẽ chờ các ngươi ở âm tào địa phủ.
Nghiêm đại nhân ánh mắt sáng lên vẻ kiên nghị. Nói xong câu này, bỗng nhiên lão xoay người phóng nhào vào long trụ (cột chống đại điện chạm khắc hình rồng uốn).
- Nghiêm huynh.
- Nghiêm đại nhân.
Tô Thức, Tần Quán và những người khác đều không kịp phản ứng gì. Nhìn Nghiêm lão lao vào long trụ mà kêu lên kinh hãi.
"Uỵch" một tiếng trong đại điện, sau đó là máu tươi văng ra tung tóe, máu chảy thành sông, máu tươi đỏ sẫm dường như bao phủ cả đại điện. Văn võ bá quan nhìn thấy cảnh này mà kinh hồn táng đởm, tay chân đều run bắn hết cả lên.
- Nghiêm huynh.
Tần Quán và Tô Thức cảm thấy như bị người ta xé nát cả tim mình, đau khổ kêu to rồi lao về phía Nghiêm đại nhân.
- Nghiêm huynh, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ huynh chu toàn mà. Sao huynh lại phải hành động ngu ngốc như vậy chứ?
Tô Thức rơi lệ nhào vào ôm chặt lấy Nghiêm đại nhân, nghẹn ngào nói.
- Khụ khụ ......
Nghiêm đại nhân phun ra vài ngụm máu tươi, lỗ thủng trên trán máu chảy ròng ròng. Lão đã hấp hối, nhưng vẫn vô cùng kiên định nói:
- Lão phu phải lấy cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình.
Đây chính là cái được gọi là quan trường. Ngươi lừa ta gạt, nếu không sẽ là đấu đến ngươi chết ta sống. Trong lòng Triệu Tử Văn tràn ngập nỗi thê lương. Nhìn Nghiêm đại nhân đang nằm be bét máu trên mặt đất, hắn cũng không biết nên nói gì được nữa. Nghiêm lão rất cao ngạo, rất coi trọng hai chữ trong sạch. Nếu như lão nguyện ý chờ đợi, thì Hoàng thượng nhất định sẽ cứu được lão, mà mình cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm gì.
Có lẽ là do tư tưởng cổ đại. Triệu Tử Văn nhận ra rằng không thể hiểu nổi được thế hệ này. Bởi vì bọn họ đọc sách thánh hiền, là một người đọc sách cao thượng, bọn họ có thể tan xương nát thịt vì hai chữ trong sạch này, chết đã tính là cái gì???
Nghiêm đại nhân nắm chặt bàn tay của Tô Thức và Tần Quán, nghiêm sắc nói:
- Tô đại nhân, Tần đại nhân, xã tắc Đại Kinh ta tuyệt không thể để rơi vào tay người xấu được. Các người nhất định phải phụ tá Hoàng thượng cho tốt, bảo vệ xã tắc Đại Kinh ta.
Tô Thức và Tần Quán đều hiểu rõ, thương thế của Nghiêm đại nhân dù cho có truyền Thái y tới cũng không có hiệu quả gì rồi. Bọn họ đều muốn đưa tiễn Nghiêm lão một đoạn đường nữa, nên mắt đều đẫm lệ, nói:
- Chúng ta nhất định sẽ làm được.
- Phải lưu lại sự trong sạch của mình trong nhân gian! A......
Nghiêm đại nhân nổi giận gầm lên một tiếng trong đại điện, rồi cánh tay vô lực rơi xuống, tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng "bịch". Một tiếng động khiến mọi người không khỏi run lên, giống như một tiếng chuông chùa, từng hồi âm đánh vào tâm khảm của văn võ bá quan, khiến cho tâm trạng bọn họ rạn nứt, đau đớn kịch liệt. Ai nấy đều rơi nước mắt.
- Nghiêm đại nhân......
Có mấy vị đại nhân nhìn Hộ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân đã chết rồi mà còn không nhắm được mắt, lớn tiếng khóc gọi.
Đám quan viên do An Vương đứng đầu cũng không đành lòng nhìn thảm cảnh như thế, lặng lẽ quay đầu đi. Chỉ có An Vương vẫn ý chí sắt đá, mặt không đổi sắc, thản nhiên nhìn Nghiêm đại nhân đã chết.
Nghiêm Thành bị dọa tới mức tay chân run lẩy bẩy, trong mắt đầy vẻ áy náy.
- Bãi triều, bãi triều cho trẫm!
Lão Hoàng đế cố nén nước mắt, rống giận vỗ long ỷ hét, rồi sau đó xoay người bước đi. Bởi vì bản thân Hoàng đế cũng cần được giải tỏa tâm trạng, nhưng không thể biểu hiện trước mặt các văn võ bá quan được. Trong lòng lão thầm phát lời thề: "Nghiêm ái khanh, thù này, trẫm nhất định sẽ thay ngươi báo!"
Nghiêm Thành bị một tiếng rống giận này của Hoàng đế, rốt cuộc tè cả ra quần.
Độc ác, thực là quá độc ác. Mục tiêu đầu tiên mà An Vương chọn chính là Nghiêm đại nhân. Đơn giản chỉ là lợi dụng sự cao thượng và thanh liêm của ông. Dùng hai chữ "trong sạch" để bôi nhọ ông, chọc giận ông. Một người cao thượng như ông chắc chắn sẽ chọn con đường một đi không trở lại để chứng minh bản thân mình.
Triệu Tử Văn vốn định giúp Nghiêm đại nhân, nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra được biện pháp nào tốt cả. Bất đắc dĩ để Nghiêm đại nhân phải lấy cái chết ra để chứng minh sự trong sạch của mình, cũng đồng thời là một sự cảnh báo mạnh mẽ cho tất cả các vị đại thần. Những gì hiện giờ hắn có thể làm được, cũng chỉ là nỗi tiếc hận sâu xa.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/sieu-cap-thu-dong/chuong-225/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận