Siêu Cấp Thư Đồng Chương 362: Động loạn.

Triệu Tử Văn đi tới trung tâm của đại sảnh, mà tiểu cung nữ cũng dìu Hưng Bình công chúa tới bên cạnh hắn. Lúc này khuôn mặt xinh xắn của Lương Mộ Phỉ đã ửng hồng, vô cùng ngượng ngùng và ngọt ngào.
Nữ quan nhìn thấy đôi tân nhân, nở nụ cười vui mừng nói:
- Tân nương tân lang bái thiên địa!
Lương Mộ Phỉ nghe thế thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên, càng nép sát vào Phò mã gia vài phần, ngượng ngùng đứng bên cạnh hắn.
- Nhất bái thiên địa.
Nữ quan với tư cách là bà mối đứng bên cao giọng hô.
Triệu Tử Văn và Lương Mộ Phỉ đồng thời quỳ xuống, hướng về phía ngoài cửa bái.
Trong đầu bọn họ không khỏi nhớ tới cái đêm sắp tàn trong sơn động ở Tây hồ kia. Cảnh sắc kiềm diễm trong sơn động khiến bọn họ không khỏi đồng thời đỏ bừng khuôn mặt.

- Nhị bái cao đường.
Nữ quan lại tiếp tục hô. Đồng thời mỹ tỳ của công chúa bưng tới cho Phò mã và công chúa hai chén trà thơm mát.
Triệu Tử Văn và Lương Mộ Phỉ tiếp nhận trà thơm, hai tay dâng lên cho Quốc chủ Tây Lương.
- Tốt, tốt, tốt!
Nhìn Hưng Bình sắp được gả cho lang quân như ý, Quốc chủ tràn ngập vui mừng thoải mái cười to, lần lượt tiếp nhận chén trà trong tay Hưng Bình công chúa và Triệu Tử Văn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Đối với nhạc phụ đại nhân, Triệu Tử Văn tôn kính từ tận đáy lòng. Không chỉ bởi vì lão là phụ hoàng của Lương Mộ Phỉ mà bởi vì lão dù nước mất nhà tan mà vẫn có thể kiên trì, qua mười năm phấn đầu có thể phục quốc thành công.
Lần trước cùng Bảo Nhi thành thân, trong bữa tiệc không một bóng người. Lúc này có nhạc phụ đại nhân là Quốc chủ chủ trì, Triệu Tử Văn thật sự cảm thấy nhẹ nhàng, rất tự tại. Chẳng qua có nhiều lễ tiết khiến hắn thấy hơi phiền hà.
Tâm tình của Lương Mộ Phỉ lại hoàn toàn bất đồng. Bởi vì nàng thành thân là đại biểu cho việc nàng sắp phải rời Tây Lương, rời khỏi phụ hoàng mà nàng mới được đoàn tụ không lâu. Nhưng nàng lại mừng rỡ rằng có thể như ý nguyện lấy được Tử Văn, tư vị phức tạp trong lòng nàng hiển nhiên không người nào biết được.
- Mẫu thân, cám ơn người đã phù hộ cho con, có thể khiến Tử Văn tới Tây Lương tìm con.
Lương Mộ Phỉ nhìn trăng rằm đang lên trên bầu trời đêm, phảng phất như thấy thân ảnh của mẫu thân nàng, đôi mắt đẹp ngân ngấn nước.
- Phu thê đối bái.
Nữ quan nhìn đôi tân nhân, cũng nóng ruột không nhịn được muốn bọn họ nhanh chóng xong nghi lễ, sớm vào động phòng.
Chỉ là vị nữ quan này không biết Triệu tướng quân và Hưng Bình công chúa đã động phòng rồi, còn là ở trong một cái sơn động tối đen như mực.
Lương Mộ Phỉ yêu kiều đứng dậy, đôi mắt sớm mờ hơi nước nhìn xuyên quan mũ phượng, đồng thời bái Triệu Tử Văn.
Hai người nhẹ nhàng dập đầu, mọi người bên ngoài hoan hô nhảy múa:
- Lễ thành!
Những giọt nước mắt trong suốt long lanh chậm rãi chảy xuống khuôn mặt Lương Mộ Phỉ. Nàng nhẹ giọng hô:
- Tướng công.
Một tiếng khe khẽ này khiến toàn thân Triệu Tử Văn nhũn ra, thiếu chút nữa đã không kìm được mà ôm cổ cô bé này tàn nhẫn hôn một cái.
- Bà xã, chúng ta vào động phòng nha!
Triệu Tử Văn cười xấu xa nói.
Bà xã? Nghe tiếng này, Lương Mộ Phỉ hơi ngẩn ra. Nhưng nàng vốn thông tuệ, lập tức hiểu ra cái danh từ này hẳn là chỉ thê tử, cũng chính là cách gọi được biệt của quê quán Tử Văn. Nàng hướng về phía Triệu đại nhân cười quyến rũ nói:
- Tướng công, thiếp nên gọi chàng là gì?
Triệu Tử Văn thật ra cũng không nghĩ tới tại sao tiểu ny tử này lại hỏi như vậy, hơi ngẩn ra rồi cười nói:
- Hẳn là ông xã.
- Thật không?
Lương Mộ Phỉ nháy đôi mắt quyến rũ, tiếng nói đầy phong tình:
- Ông xã êm tai nhỉ?
Hả? Triệu Tử Văn hơi kinh ngạc, sau đó toàn thân nhũn ra. Nghe câu nói này trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác quen thuộc mờ nhạt.
- Lễ thành!
Nữ quan trừng mắt nhìn đám người ồn ào bên ngoài, sau đó quay sang cao giọng hô:
- Tân nhân vào động phòng!
- Không được, không được!
Nhạc Phá Nô e thiên hạ không loạn hô.
- Triệu tướng quân còn phải uống hết rượu mừng của chúng ta thì mới có thể vào động phòng!
Cái tên tiểu hài tử xấu xa này.... mọi người đều xem thường hắn. Vào động phòng cũng không phải là vào ngay bây giờ. Nữ quan nói chính là tân lang sau khi uống hết rượu hỉ rồi mới vào động phòng, chỉ là Nhạc Phá Nô lại hoàn toàn không biết điều này.
Triệu Tử Văn đối với Nhạc Phá Nô chuyên môn quấy rối cũng dở khóc dở cười, thật là đã hơi hối hận để hắn tham gia.
- Ông xã đi đi, thiếp ở trong phòng chờ chàng.
Lương Mộ Phỉ yểu điệu nói, thần sắc tràn đầy xuân ý, khiến cho trong lòng Triệu đại nhân như lửa đốt.
Lương Mộ Phỉ sớm đã âm thầm quyết định, sau khi ở một mình với Triệu Tử Văn thì nhất định sẽ xưng hô như thế này với hắn. Đây sẽ là bí mật của riêng hắn và mình.
Nghe thấy cách Lương Mộ Phỉ gọi mình bất đồng với Lăng Nhi, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy ấm áp và quen thuộc. Ánh mắt hắn lộ vẻ ôn nhu, nhìn tiểu hồ ly luôn muốn được mình sủng nịnh này.
- Uống ít rượu thôi, thiếp chờ chàng về.
Khuôn mặt xinh xắn của Lương Mộ Phỉ hồng lên, nhẹ nhàng nói. Nói xong câu này nàng liền được cung nử dìu đi, chậm rãi đi về phía động phòng của phủ Phò mã.
Tiểu cung nữ đưa Hưng Bình công chúa vào động phòng xong, tiệc cưới ở phủ Phò mã chính thức bắt đầu. Triệu Tử Văn thân là tân lang, chuyện đi từng bàn kính rượu là không thể tránh khỏi. Nhưng quy mộ của tiệc rượu hôm nay lớn ngoài tưởng tượng của hắn, nếu mà bàn nào cũng kính rượu thì có uống tới hộc máu cũng không hết.
Lương Mộ Vũ rất khoái trá nắm lấy tay Triệu đại nhân:
- Triệu tướng quân, hôm nay ngươi lấy hoàng muội xinh đẹp của ta, chúng ta nhất định phải nhân cơ hội này mà say sưa một phen!
Triệu Tử Văn muốn tìm cơ hội đánh bài chuồn nhưng bị mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm, có là thần tiên cũng không chuồn nồi, đành phải cười hà hả nói:
- Nhất định rồi, nhất định!
- Triệu đại nhân, tại hạ kính ngài một chén. Chúc mừng ngài có được lương duyên.
Bát Hoàng tử bưng kén rượu lên nói.
- Nào dám nào dám.
Triệu Tử Văn hướng về phía Bát Hoàng tử đáp lễ một chén.
- Là ta làm chậm trễ hành trình của điện hạ, còn phải xin điện hạ thứ lỗi cho.
Hạng Long Không tửu lượng kém vừa uống một chén đã hơi say, khoát tay áo nói:
- Triệu đại nhân nói lời này là coi ta thành người ngoài rồi. Triệu đại nhân có thể lấy được Tây Lương công chúa, ta làm sao lại để ý tới chút thời gian ấy chứ.
Lương Mộ Vũ uống một chén, nương theo tửu ý bưng chén hướng về phía Triệu đại nhân nói:
- Tử Văn, hoàng muội của ta về sau ngươi nhất định phải yêu thương, ngàn vạn lần không được khi dễ nàng. Nếu không kẻ làm ca ca này sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi đâu!
Cùng cha khác mẹ mà cũng yêu thương Mộ Phỉ như vậy, thật là hiếm có. Triệu Tử Văn cười cười, cất lời thề như son sắt:
- Mộ Vũ huynh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Mộ Phỉ.
Vừa sửa cách xưng hô liền lập tức khiến quan hệ hai người xích lại gần nhau. Lương Mộ Vũ này cũng vì được làm anh vợ mà cao hứng vô cùng, không ngừng kính rượu Triệu Tử Văn, rồi uống tới mức túy lúy.
Sau khi uống với Lương Mộ Vũ hai chén nữa, Triệu Tử Văn lúc này mới thoát được khỏi bàn rượu của bọn họ.
Nhạc Phá Nô lặng lẽ tiêu sái tới bên cạnh hắn nhẹ giọng nói:
- Tướng quân hãy bảo trọng, uống nhiều rượu quá sẽ có hại cho thân thể!
Triệu Tử Văn lườm y một cái:
- Ngươi tưởng là ta muốn uống nhiều chắc?
Giờ phút này hắn đã thấy đầu ngây ngất, tức giận nhìn ông anh vợ Lương Mộ Vũ.
Tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, không có chút xíu chuyện không hài lòng nào phát sinh. Quốc chủ Tây Lương vừa cao hứng lại vừa thương cảm, lặng lẽ rời khỏi phủ Phò mã.
Triệu Tử Văn mỗi bàn đều kính rượu, lại không gặp phải kẻ quấn lấy như Lương Mộ Vũ vừa rồi nên kính rượu cuối cùng cũng xong. Giờ phút này đêm đã khuya, bên trong phủ phò mà đèn đuốc tưng bừng, không khí vui vẻ, một vài tân khách say rượu đã bắt đầu ra về.
Triệu Tử Văn hít sâu một hơi. Trong không khí có mùi hương tiên hoa thơm ngát, nhìn lên vầng trăng tròn giữa làn mây mỏng. Trắng sáng hoa tươi, cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.
Đêm thần thánh và tĩnh mịch, tràn ngập sự vui mừng và sợ hãi cùng thần bí. Đêm nay đối với Triệu Tử Văn mà nói là một đêm hạnh phúc, cũng là đại biểu cho một đêm cuối cùng của cuộc sống tĩnh lặng.
Chuyện tình ở Tây Lương đã xong, sắp tới phải lên đường trở về. Một trận đánh ở Hàm Đan Thành ai thắng ai bại, chẳng người nào có thể xác định.
Triệu Tử Văn dưới sự dìu đỡ của tiểu đồng đi vào tân phòng. Tân phòng bố trí trang trọng hoa lệ, khí phái phi phàm. Đây đều là di những nữ quan trong cung chuyên phụ trách lễ nghĩ thống lĩnh mỹ từ dựa theo lễ nghi của hoàng thất tỉ mỉ bố trí. Một đám tỳ nữ thanh xuân tú lệ bố trí màn trướng, gối gấm chăn nhung, khắp nơi đều tràn ngập vẻ tú lệ, khí tức cao nhã và đẹp đẽ. Mặt đất trong tân phòng được trải thảm, bốn phía đều có rèm che, đèn đóm hoa lệ trang hoàng khắp nơi, bảo thạch lóe lên ánh sáng chói mắt. Động phòng được bố trí đỏ rực một mày, trên màn trướng đều treo treo tranh vẽ trẻ con, sinh cơ bừng bừng, tràn ngập sức sống, tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở không ngừng.
Lương Mộ Phỉ đầu đội phượng quna, mặc áo cưới, lẳng lặng ngồi trền hỉ sàng. Nàng đã ở trong tân phòng chờ Phò mã gia rất lâu rồi.
Nến long phượng đỏ bừng sáng ngời, chiếu rọi thân hình nữ tử trước giường. Những trang sức trên mái tóc nàng rủ xuống che khuất khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Triệu Tử Văn nhìn dáng người uyển chuyển của Lương Mộ Phỉ, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập.
Nhưng mà nữ quan chuyên môn phá hoại chuyện tốt của Triệu Tử Văn lại đi tới. Nàng giám sát Triệu tướng quân, rất sợ hắn trong đêm động phòng hoa chúc làm ra những chuyện khác thường.
Triệu Tử Văn cho dù có say thì ý thức vẫn còn thanh tỉnh, đối mặt với giáo quan không ngừng thuyết giáo này, hắn cảm thấy đau đầu hoa mắt, cũng không hiểu nữ quan này theo vào động phòng làm, chẳng lẽ là chơi 3P?
Nếu trên tay Triệu đại nhân còn có một cây gậy thì tuyệt đối sẽ mặc kệ mọi việc mà một gậy đánh bay nữ quan này.
Dưới sự dẫn đường của đồng từ, Triệu Tử Văn nghiêng ngả chân nam đá chân chiêu đi tới bên hỉ sàng, ngồi đối diện với Hưng Bình công chúa.
Tiểu cung nữ hầu hạ Lương Mộ Phỉ bưng nước nóng tới, tay cân nhanh nhẹn lại dâng lên cho Phò mã và công chúa hai chén mỹ tửu. Nữ quan trịnh trọng tiến hành hương lễ, tỏ vẻ chúc công chúa và Phò mã vĩnh kết đồng tâm, trăm năm đầu bạc.
Đối với những lễ tiết phức tạp rườm ra này Triệu Tử Văn càng nhìn càng váng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa là nằm lăn ra hỉ sàng mà ngủ mất.
Khuôn mặt xinh xắn của Lương Mộ Phỉ ửng hồng, trong lòng cũng không thích nữ quan lắm lời này. Chẳng lẽ bà ta không định cho mình với Tử Văn có thời gian ở riêng với nhau sao?
Hai người thầm mong nữ quan này làm nhanh lên một chút, cho nên hoàn toàn nghe theo lời của nữ quan, rất nhanh làm xong hết một loạt lễ tiết. Mãi tới khi nữ quan hì hì cười mà rời đi vẫn còn ngẫm nghĩ, Triệu tướng quân tại sao lại tự dưng nghe lời như thế?
Ngọn nến hồng bừng cháy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu lên thân hình Lương Mộ Phỉ càng khiến cho làn da của nàng có vẻ trắng hồng hơn. Giờ phút này trong động phòng chỉ còn lại có hai người Triệu Tử Văn và nàng.
Lương Mộ Phỉ vẫn như trước cúi đầu. Triệu Tử Văn ngồi đối diện với nàng, không biết tại sao hắn lại không nóng lòng bỏ mũ phượng của nàng mà lại ngồi lẳng lặng nhìn nàng, nhìn toàn thân mặc áo hồng của nàng.
Ở Quần Phương Các lần đầu gặp mặt, huyện Tiền Đường mập mờ minh tranh ám đấu, lại tới sơn động bên Tây hồ, tuyển Phò mã, tất cả như trong mộng hết thảy như một cuốn tranh dài chậm rãi chậm rãi hiện lên trước mắt hai người.

Đôi mắt đẹp của Lương Mộ Phỉ nước mắt như mưa, từng giọt từng giọt chậm rãi rơi xuống, nhỏ lên trên đôi tay thon thon nhỏ bé của nàng.
Triệu Tử Văn ôn nhu hạ mũ phượng của nàng xuống, lập tức lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ quyến rũ xinh xắn. Được trang điểm nhạt khiến khuôn mặt xinh xắn của nàng càng thêm trắng mịn gợi cảm.
Đặt mũ phượng xuống một bên, Triệu Tử Văn đem hai chén mỹ tửu tới cười nói:
- Mộ Phỉ, chúng ta uống chén rượu giao bôi đi.
Khuôn mặt xinh xăn của Lương Mộ Phỉ đỏ bừng lên vì hạnh phúc, ôn nhu cười, xấu hổ cúi đầu, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng yêu thương.
Vòng tay uống rượu xong, hai người nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ nhu tình.
Nến long phượng cháy lên tí tách, phảng phất như tiếng trống nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực hai người. Lương Mộ Phỉ nhìn như phóng khoáng, đã không chịu nổi hơi rượu, dưới ánh nến ấm áp khuôn mặt trở nên đỏ bừng, bầu ngực sữa phập phồng kịch liệt, nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc trâm cài đầu. Mái tóc mềm mại như tơ như thác nước tung bay. Cần cổ thon dài dường như được nhuộm một màu hồng nhạt tươi đẹp. Đôi mắt nàng dâng lên một tầng hơi nước, tỏa ra sự quyến rũ động lòng người.
Trong vẻ nửa tỉnh nửa say lại có vẻ phong tình, thướt tha quyến rũ, nghi thái vạn phương, khiến người ta nhìn mà hồn bay phách lạc.
Mùi hương nữ nhi nhẹ nhàng truyền tới, khiến cho trống ngực Triệu Tử Văn nhanh chóng gia tốc. Cách bộ áo cưới nhưng bộ ngực sữa, kiều đồn động lòng người và những đường cong nóng bỏng trên người nàng trông vẫn uyển chuyển vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Cũng không biết tại sao, hai người đã trải qua mấy lần tiếp xúc thân mật nhưng Lương Mộ Phỉ tối nay lại vẫn cảm thấy vô cùng hồi hộp, trái tim như con thỏ non nhảy loạn, hô hấp trở nên vô cùng dồn dập, cảm thấy bàn tay của hắn cởi bỏ nội y của mình, thân thể nhất thời nhẹ nhàng run lên.
Áo cưới được cởi bỏ, Triệu Tử Văn vừa nhìn một cái đồng tử lập tức phóng đại, ngay cả hô hấp cũng quên.
Cần cổ thon dài giống như bạch ngọc, da thịt trong suốt, vô cùng mịn màng, mảnh mai tinh tế, phong đồn tròn trịa, đôi chân ngọc thon dài cân đối, bộ ngực sữa đầy đặn vươn cao ngạo nghễ, run rẩy, nhìn như một ngọc mỹ nhân lung linh trong ánh nến.
Ánh mắt như lửa của hắn nhìn chăm chú khiến thân thể mềm mại của Lương Mộ Phỉ không còn chút sức lực nào, khuôn mặt xinh xắn nóng bỏng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thở hổn hển, sẵng giọng:
- Ông xã, chàng phải thương tiếc thiếp!
Trong đầu Triệu Tử Văn nổ ầm một tiếng, lại có tửu ý mông lung. Hắn trực tiếp kéo màn xuống, đem tiểu hồ ly này đè xuống giường.
Uyên ương thành đôi, sóng triều lên xuống, trong động phòng vô cùng kiều diễm, vô cùng mập mờ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua chữ hỉ thật to dán trên cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt ngăm ngăm đen của Triệu Tử Văn khiến cho hắn theo tiềm thức mở mắt. Bàn tay hắn hướng về phía bên cạnh vuốt nhẹ một cái nhưng lại phát hiện không thấy thân hình mềm mại của tiểu hồ ly.
Đôi mắt hắn nhìn lên chỉ thấy Lương Mộ Phỉ đã sớm dậy rồi, đang ngồi ở trước bàn trang điểm, khuôn mặt xấu hổ, quần áo đã mặc lại cẩn thận, đang chậm rãi vấn tóc lên. Từ hôm nay trở đi nàng đã chính thức trở thành phu nhân của Triệu tướng quân, khuôn mặt nở nụ cười e thẹn, đôi mi cong cong, đôi mắt như xuân thủy, đôi má ửng hồng, ánh mắt yêu kiều ôn nhu, trong suốt như nước, lại mang theo chút xuân tình chưa tan hẳn.
Lương Mộ Phỉ tựa hồ cảm thấy ánh mắt chăm chú của hắn, quay đầu lại nhìn hắn cười nói:
- Bại hoại, chàng tỉnh rồi sao?
Nghĩ tới đêm qua điên cuồng như thế nào, thân thể nàng không khỏi lại nóng bừng lên.
Đôi môi nàng mới tô son đỏ thắm, tươi đẹp mê người. Đường con lung linh của thân thể nàng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Chỉ là Triệu Tử Văn tối hôm qua đã hoàn toàn bị nàng vắt kiêt, hiện giờ sắc mặt còn hơi tái nhợt, làm gì còn tâm tư mà nghĩ tới chuyện kia chứ?
Nhìn tiểu hồ ly vẫn còn vương xuân ý này, Triệu Tử Văn lườm một cái nói:
- Rốt cục là ai bại hoại chứ? Ta hẳn là sẽ bị nàng làm cho tinh tẫn thân vong thôi.
Lương Mộ Phỉ nghe thế khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên, khẽ gắt một tiếng nói:
- Cái gì mà tinh tẫn thân vong. Là chàng hành hạ người ta tới chết đi sống lại mới đúng!
Thử hỏi nữ tử trong thiên hạ có ai dám nói rõ ràng ra như vậy không. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười nói:
- Nàng ấy à, thật sự đúng là một tiểu yêu tinh!
- Hứ!
Lương Mộ Phỉ hừ nhỏ một cái, nhưng lại ôn nhu như nước nói:
- Thiếp chính là một yêu tính thì mới lấy một yêu tinh là chàng.
Triệu Tử Văn làm sao mà không hiểu thâm ý của những lời này, trong lòng thầm cảm động, đứng dậy ôm lấy nàng từ phía sau, nói:
- Mộ Phỉ, trên đời này người chính thức hiểu rõ ta chỉ có mình nàng.
Ngay cả điều bí mật nhất của chàng ta cũng biết. Ta đương nhiên là hiểu rõ chàng. Lương Mộ Phỉ trong lòng thầm nghĩ, trong lòng cũng dâng lên vạn phần nhu tình, cầm tay hắn:
- Tử Văn, cho dù là phát sinh chuyện gì thiếp cũng vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.
- Triệu tướng quân, Triệu tướng quân, không tốt rồi, không tốt rồi...
Lúc này bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng gọi dồn dập.
Trong lòng Triệu Tử Văn giật nảy lên, vội vàng ra mở cửa liền nhìn thấy người hầu của Bát Hoàng tử đang chạy tới. Chẳng lẽ Bát Hoàng tử xảy ra chuyện?
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Triệu Tử Văn vội hỏi, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Người hầu kia vội vàng nuốt nước bọt, sau đó nói:
- Hàm Đan phát sinh nội loạn, giờ bên trong thành đang rất hỗn loạn!
Phát sinh nội loạn. Triệu Tử Văn sững sờ đứng trước cửa, nắm lấy bả vai của người hầu:
- Bảo Nhi và Vũ Tĩnh thế nào rồi? Còn Tô Thái sư và Tần học sĩ thì sao!
Cảm thấy sát khí mãnh liệt của Triệu tướng quân, người hầu kia bị dọa, ấp úng nói:
- Hàm Đan đã hoàn toàn rối loạn, không thăm dò được tin tức gì nữa!
Cái gì! Đồng tử của Triệu Tử Văn co rút lại. Trong lòng hắn thầm lo lắng cho năm kiều thê của hắn là Bảo Nhi, Đại tiểu thư, Hạ Bình, An Nhi cùng Uyển Nhu, lập tức xoay người chạy vào phòng, cũng không quay đầu lại mà nói:
- Ngươi đi báo với điện hạ, chúng ta hôm nay lên đường, quay về Hàm Đan!
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/sieu-cap-thu-dong/chuong-362/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận