Bông tuyết trắng nõn lặng yên đến theo tiết trời đông se lạnh, như một giấc mộng, nhẹ nhàng hạ xuống từ không trung. Bồng bềnh, bay lả tả, Lâm Giang Thành như một màu bạc, cảnh sắc có phần khác lạ.
Triệu Tử Văn đứng trước cửa Nghị sự đường, nhìn tuyết rơi đầy trời, tâm tình có chút chùng xuống. Vừa rồi lại là một trận chiến với Hung Nô. Mặc dù phản công được, nhưng cũng làm cho Lâm Giang Thành lại càng rơi vào trạng thái bị bao vây nguy khốn hơn.
Lần trước đại thắng, vốn tưởng rằng sĩ khí đại quân sẽ tăng vọt, trước khi xây xong Trường Thành có thể cầm cự được đại quân Hung Nô. Nhưng mà chẳng mấy lúc, thời tiết phương Bắc đột nhiên trở nên vô cùng ác liệt. Tuyết bay tán loạn, rét lạnh đến cùng cực. Công trình xây dựng Trường Thành vĩ đại cũng vì thế mà chậm lại. Điều đó vô hình chung là một kích đánh vào đầu tướng sĩ Đại Kinh.
Nhưng đây cũng là điều mà người Hung Nô vui mừng nhất. Trường Thành xây xong càng lâu thì lại càng có lợi đối với bọn họ. Cho nên bọn họ đều không khỏi lớn tiếng tán thưởng:
- Thực sự là trời cũng giúp ta!
Trong hơn mười ngày gần đây, thế công của đại quân Hung Nô vẫn không hề giảm. Không hổ là binh lính lão luyện trên sa trường, hoàn toàn không vì một trận thua mà loạn. Có điều, một trận đại bại hơn mười ngày trước cũng làm cho Hoàn Nhan Liệt sợ hãi, cũng không dám tùy tiện nữa.
Thác Bạt Khuê và Hoàn Nhan Liệt thông qua sự hồi báo của thám tử đã xác nhận được đích thực là kẻ chỉ huy đại quân Kinh quốc ở trận Lâm Giang Thành vừa rồi chính là Triệu Tử Văn. Điều này khiến cho hai gã đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết chết Triệu Tử Văn cho thống khoái.
Tiếp theo đó, Đại Kinh lại lấy phòng thủ làm chính, đóng cửa thành không ra. Còn Hoàn Nhan Liệt thì không cảm nhận được một chút quỷ kế nào cả. Dù sao đã một lần đại bại, chắc chắn phải chịu tội, bị quân pháp xử trí. Cho nên Hoàn Nhan Liệt cầm binh tuyệt không dám tùy tiện đột ngột tiến lên. Thật sự khi đánh hạ được thành rồi gã mới dám dẫn quân tiến vào.
Bởi vậy, Hoàn Nhan Liệt toàn tâm thận trọng chỉ huy việc công thành lại khiến cho Triệu Tử Văn rốt cuộc không sao tìm ra được chỗ hổng để tạo thành sự uy hiếp đối với Hoàn Nhan Liệt. Sau một trận chiến
"dụ địch xâm nhập", song phương lại khôi phục cục diện ngươi công ta thủ, nhưng có điểm không giống như lúc trước, đó là sĩ khí của tướng sĩ Đại Kinh không bị xuống thấp như khi Triệu tướng quân chưa đến đó. Sĩ khí của bọn họ tự nhiên tăng vọt, dù cho vẫn đang trong hoàn cảnh bị động, bị bao vây.
Phương thức đánh hiện nay chính là chiến thuật tiêu hao. Tường thành Lâm Giang đã bị xe bắn đá phá hủy. Đến cả cửa thành cũng không chịu đựng nổi sự công phá liên tục. Cứ tiếp tục như thế, Đại Kinh sẽ rơi vào bại cục thôi.
Xòe bàn tay đón một bông tuyết rơi xuống, giữa lòng bàn tay cảm giác một chút man mát. Triệu Tử Văn thích tuyết, nhưng trận đại tuyết này dường như tới quá sớm. Hắn không khỏi nhìn đại tuyết đang bay toán loạn, bùi ngùi thở dài:
- Ngươi đến thật là không đúng lúc!
- Tử Văn, bên ngoài lạnh lắm, vào nhà sưởi ấm đi.
Trong Nghị sự đường Đại Kinh, tất cả mọi người đều đang ngồi vây quanh một cái chậu than. Hạ Anh Kiệt cũng ở trong đó, thấy nữ tế một mình đứng bên ngoài nên lên tiếng gọi hắn.
Triệu Tử Văn gật đầu, rồi đi vào trong phòng, ngồi vào một chỗ trống. Ánh lửa từ chậu than tỏa ra lập tức khiến cho thân thể của hắn cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Tào Thành có thể cảm nhận được nỗi u sầu trên mặt hắn, than nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu không có trận tuyết lớn thế này, Trường Thành hôm nay chắc là có thể xây xong. Nhưng gần đây cứ tuyết mãi, Trường Thành phải còn hơn mười ngày nữa mới xong được.
Trận tuyết lớn chết tiệt này, các tướng sĩ ai nấy đều thầm mắng. Nhưng đối với thiên tai thì bọn họ cũng chỉ có thể oán trách một cách bất lực mà thôi.
Hạ Anh Kiệt không thích oán trời trách đất, chỉ có cười khổ một tiếng, nói:
- Theo tình hình trước mắt, chúng ta không thể cầm cự được mười ngày nữa. Tình hình có chút không ổn rồi.
Binh lực Đại Kinh không ngừng rơi vào thế bị động, hiện giờ chỉ còn có hơn bảy vạn. Hung Nô tuy rằng vừa trải qua một trận đại bại, nhưng binh lực vẫn còn hơn mười lăm vạn, lớn hơn gấp đôi, thực sự là Đại Kinh khó có khả năng ngăn trở được. Hiện giờ cũng chỉ có thể cầm cự mà thôi.
- Triệu huynh, ngươi có kế sách gì không?
Điền Hổ hỏi Triệu Tử Văn. Hiện giờ mọi hy vọng cũng chỉ có thể ký thác vào vị tướng quân túc trí đa mưu này mà thôi.
Ánh mắt của các tướng sĩ cũng đồng loạt nhìn về phía Triệu Tử Văn, trong mắt tràn ngập vẻ sùng kính. Bọn họ đều hiểu rõ rằng, cũng chỉ có sự gan dạ, sáng suốt và cơ trí của Triệu tướng quân mới có thể đảm bảo được cho Lâm Giang Thành thôi.
- Nguyên soái, trong tình hình này liệu chúng ta lâu nhất có thể cầm cự được mấy lần tấn công nữa của đại quân Hung Nô?
Triệu Tử Văn không chút hoang mang, đột nhiên hỏi lại.
Hạ Anh Kiệt là một lão tướng tung hoành nơi sa trường đã vài chục năm rồi, đối với chuyện này đương nhiên là dễ dàng suy đoán ra. Lão không nhanh không chậm nói:
- Nhiều nhất là ba lần, Lâm Giang Thành sẽ bị thất thủ mất thôi.
Nghe thấy Hạ Nguyên soái nói thế, các tướng lĩnh đều hiểu Nguyên soái không phải là người thích nói đùa, mà là tường thành và cổng thành của thành Lâm Giang sẽ rốt cục không chịu đựng được sự tàn phá của đại quân Hung Nô. Cho dù trận đại thắng lần trước của Đại Kinh đã làm cho Hung Nô tổn thất rất nhiều binh mã, nhưng bọn họ lại có thể bổ sung được, hơn nữa, mức độ công thành so với lúc trước còn có vẻ hung mãnh hơn.
Ba lần... Triệu Tử Văn thì thào một tiếng, lại nhìn tuyết rơi tán loạn xung quanh. Đột nhiên linh cơ vừa động, hắn lãnh đạm nói:
- Đêm mai còn có tuyết nữa không nhỉ?
Một vị tướng lĩnh đáp lại:
- Tuyết này tạm thời còn chưa ngớt đâu. Chắc là đêm mai sẽ có tuyết nữa.
Triệu Tử Văn nhìn Hạ Anh Kiệt nói:
- Nguyên soái, không biết đêm mai có thể để cho con đến chỉ huy đại quân được không?
Ban đêm? Hạ Anh Kiệt nao nao, ngạc nhiên nói:
- Tử Văn, chẳng lẽ con định ban đêm tấn công sao?
Doanh trướng Hung Nô tầng tầng lớp lớp. Nếu như có dị biến phát sinh, đại quân Hung Nô chắc chắn có thể tập hợp trong một khoảng thời gian rất ngắn. Mà Đại Kinh chỉ còn có hơn bảy vạn quân, nếu đi đánh lén thì chẳng khác nào đi vào miệng cọp.
Triệu Tử Văn nói với vẻ đầy thâm ý:
- Đánh lén thì đích thực là đánh lén rồi. Bất quá con chỉ mang hai ngàn người tiến lên thôi.
Vừa nghe xong, mọi người lập tức hiểu ra là Triệu tướng quân chỉ dẫn Kỵ binh đoàn của hắn đi đột kích thôi. Nhưng hai ngàn người đánh với mười lăm vạn, quả thực là lấy trứng chọi đá. Nhưng mà các tướng lĩnh lại nghĩ lại, một vị tướng quân tâm tư khá mẫn tiệp đột nhiên nghĩ tới cái gì, cả kinh nói:
- Định hỏa thiêu lương thảo của đại quân Hung Nô sao?
Đội quân hai ngàn người, không đánh lén quân Hung Nô thì còn đến làm cái gì nữa? Các tướng lĩnh chợt bừng tỉnh đại ngộ. Thần sắc Hạ Anh Kiệt lộ ra vẻ lo lắng. Tập kích lương thảo của Hung Nô có độ nguy hiểm rất cao, thập tử nhất sinh, chẳng lẽ lại để hắn đi, để cho Tình Nhi cô quả sao?
- Không được. Kế sách này quá mạo hiểm. Ta không đồng ý.
Hạ Anh Kiệt quả quyết cự tuyệt. Thực sự là không hề muốn Tình Nhi mất đi một vị hôn phu tốt như thế, cũng là không muốn Đại Kinh mất đi một tướng lĩnh giỏi như thế.
Triệu Tử Văn thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Nguyên soái, người cho là con muốn đi sao? Có những chuyện chắc chắn phải có người đi làm, mà người lựa chọn tốt nhất chỉ có thể là con.
- Triệu huynh, ngươi thật sự đi sao?
Điền Hổ khẽ hỏi. Thực sự khó có thể tưởng tượng được là Triệu huynh nguyện ý từ bỏ mấy vị kiều thê như hoa như ngọc kia để đi làm những chuyện nguy hiểm đến thế này. Bình thường bộ dạng Triệu tướng quân du côn ngả ngớn đã thành quen thói, chỉ khi nào lên chiến trường hắn mới là một hán tử cứng cỏi như sắt thép. Đến cả đám Hung Nô mọi rợ mãnh liệt như lang sói cũng phải e ngại hắn. Dũng cảm và mềm mại, hai loại tính cách cực đoan đồng thời xuất hiện trên cùng một người.
- Triệu tướng quân, chuyên này để bàn bạc nhiều hơn đi.
Triệu tướng quân hiện giờ là người chủ chốt trong lòng chúng tướng sĩ. Một khi hắn gặp chuyện không ngờ thì tuyệt đối sẽ làm cho khí thế của đại quân xuống thấp. Cứ như thế, Lâm Giang Thành tuyệt đối sẽ tan tác trong nháy mắt. Chúng tướng lĩnh đều lo lắng, vội vàng khuyên giải hắn.
Triệu Tử Văn vẫn lắc đầu, nói:
- Chiến thắng từ trong gian khổ. Thu hoạch và trả giá có mối quan hệ tương quan trực tiếp. Trong tình thế trước mắt, chúng ta nhất định phải ngựa chết làm ra ngựa sống, cũng so với đứng một chỗ chờ Hung Nô công phá được Lâm Giang Thành chết hết cả lượt vẫn còn tốt hơn.
- Nhưng kế sách này thì phần thắng là quá nhỏ.
Hai ngàn người chui vào trong chỗ hơn mười vạn đại quân, đây tuyệt đối là không còn đường sống. Hạ Anh Kiệt nhíu mày nói:
- Nếu con mà có chuyện gì thì ta làm sao trả lời được với Tình Nhi đây.
Hạ Nguyên soái đang lúc cấp bách cũng chẳng để ý đến chuyện đang ở trước mặt các tướng lĩnh mà nói trắng ra. Triệu Tử Văn lại cười ha hả nói:
- Đại tiểu thư thường bảo người tốt thì không sống thọ, người xấu lại ngàn tuổi. Con là người xấu trong miệng nàng, cho nên ngày chết của con còn dài lắm.
Đại tiểu thư? Mọi người hơi ngẩn ra, lại lập tức hiểu được Đại tiểu thư đó nghĩa là chỉ Đại tiểu thư của Hạ gia. Còn Triệu tướng quân thì đã từng là tiểu thư đồng ở Hạ phủ, lại
"câu dẫn" cả Đại tiểu thư. Đó cũng là một câu chuyện thú vị, cho nên nghĩ đến đây, các tướng lĩnh không khỏi lộ ra nụ cười
"xấu xa".
Lại còn gọi Tình Nhi là Đại tiểu thư nữa? Hạ Anh Kiệt tức giận lườm hắn một cái, lại nghiêm mặt nói:
- Ngươi thực sự quyết ý muốn đi?
Triệu Tử Văn trịnh trọng gật đầu, nói:
- Tập kích bất ngờ doanh trại quân lương của Hung Nô sẽ là biện pháp duy nhất khiến chúng ta có thể thủ thắng được. Mà con sẽ là người lựa chọn tốt nhất chứ không phải ai khác cả.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comNếu như lương thảo của đại quân Hung Nô bị đốt sạch thì cũng chỉ có thể không chiến mà lùi. Dù sao, hơn mười vạn đại quân mỗi ngày cần một lượng cung ứng không nhỏ. Mà Hung Nô vận chuyển lương thực phải là ngàn dặm xa xôi mới đến được nơi này. Đến được đến đây thì chỉ sợ đại quân Hung Nô đã chết đói hết cả lượt rồi.
Các tướng lĩnh tuy hiểu được điều đó, nhưng Hoàn Nhan Liệt là một kẻ bất phàm, tuyệt đối sẽ nghiêm cẩn trông coi lương thảo, làm sao có thể để Triệu tướng quân dễ dàng đắc thủ được? Kế sách này thực sự quá nguy hiểm. Có dùng chữ thập tử nhất sinh để hình dung cũng không phải là nói quá.
Nhìn hắn tâm ý đã quyết, trong nụ cười không có chút miễn cưỡng nào, Hạ Anh Kiệt lặng yên một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng nói:
- Được rồi. Các tướng lĩnh nghe lệnh. Đêm mai toàn quân nghe theo sự chỉ huy của Triệu Tử Văn. Để Triệu Tử Văn suất lĩnh Kỵ binh đoàn đến tập kích lương doanh của đại quân Hung Nô.
Nghe nói xong, trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi trầm trọng. Thắng bại ở một trận này. Nếu thất bại thì mạng nhỏ sẽ chôn ở đây, thật sự có thể sẽ chết, thật sự là cảm thấy nguy hiểm. Các tướng lĩnh đều cảm thấy có phần trầm trọng. Đêm mai là một trận chiến quyết định thắng thua. Triệu tướng quân thắng là toàn quân sẽ thắng. Còn Triệu tướng quân bại thì triển vọng Đại Kinh sẽ có thể rơi vào hiểm nguy.
Lúc này, đột nhiên có một binh lính đi từ bên ngoài phòng vào, ôm quyền nói:
- Triệu tướng quân, khoái mã Hàng Châu vừa mới đưa tới một phong thư nhà.
Thư nhà? Nghe thấy câu đó, đoán là Lăng Nhi viết, Triệu Tử Văn vội vã cầm lấy. Nhưng trước mặt mọi người, Triệu Tử Văn cũng không tiện mở ra xem, nhét luôn thư vào trong lòng, chờ lúc nào có một mình mới thong thả dở ra. Cũng không biết là trong thư nhà có cái gì nữa.
Nhìn thấy bộ dạng hắn cẩn thận lưu giữ phong gia thư, Hạ Anh Kiệt lộ ra vẻ tươi cười. Thật đúng là một kẻ đa tình!