Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 47: Bóng dáng Kỳ Lân. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvandan
Bất đắc dĩ nâng Tề Nhạc lên, có lẽ là hồn phách Kỳ Lân Vương lưu lại tác dụng nhất định, cũng có lẽ là khí tức trên người Tề Nhạc mang một ít kích thích Hải Như Nguyệt, lúc này, cũng không có kẹp Tề Nhạc ở dưới nách, mà hai tay đưa lên phía trước, nâng hắn mang đi.
Tuy toàn thân Hải Như Nguyệt được lân phiến bao trùm nhưng những lân phiến này do thân thể của nàng biến ảo mà thành, tiếp xúc trực tiếp với thân thể trần trụi của Tề Nhạc, tim của nàng đập nhanh hơn, có ngượng ngùng, có bất đắc dĩ, còn mang theo vài phần cảm giác khó tả. Nhìn qua gia hỏa côn đồ này, dường như càng biến càng nhanh. Mà năng lực hắn sử dụng công kích Giải Trĩ lúc này, dường như một Kỳ Lân vừa mới giác tỉnh không thể có được a.
Than nhẹ một tiếng, đôi cánh sau lưng đập nhẹ, Hải Như Nguyệt mang theo Tề Nhạc bay lên không trung, tiến về biệt thự Long Vực của mình.
...
Tháng mười, bây giờ là mùa đẹp nhất ở Kinh Thành, hôm nay là ngày mười tám, chính là một ngày lễ truyền thống, sáng sớm dân chúng Kinh Thành phải chen chúc mang theo con cái của mình đi nhập học.
Đại học Thanh Bắc, với tư cách là đại học trứ danh Kinh Thành, là một trong những đại học danh tiếng nhất ở Cồng Hòa Viêm Hoàng, học sinh ở cửa chính không ngừng tiến vào bên trong trường.
Một chiếc xe thể thao màu xanh đang chạy cách trường không xa, lập tức gia tốc, tiếng động cơ êm tai dừng lại trước cửa đại học Thanh Bắc, xịch một tiếng, vững vàng ngừng ở cửa trường học.
- Ah, xe thể thao là Lambogini Batman.
Đột nhiên xuất hiện xe thể thao đỉnh cấp như vậy dừng ở trước cửa trường làm học sinh bạo động, ánh mắt của các học sinh bị chiếc xe hấp dẫn. Bất luận là nam sinh hay là nữ sinh, đều mê say nhìn qua chiếc xe màu xanh, tưởng tượng cảnh mình có được chiếc xe này.
Cửa xe mở ra, thanh niên mười tám, mười chín tuổi bước xuống xe, trong tay còn mang theo cái bao lớn, tuy tướng mạo của hắn không anh tuấn, nhưng phi thường hài hòa, thân cao một thước tám, bả vai rộng lớn, mang trên mặt nụ cười xấu xa cộng thêm chiếc Lamboghini phụ trợ làm mị lực nổi bật lên. Nếu như không phải tố chất học sinh đại học Thanh Bắc rất cao, chỉ sợ đã sớm có nữ sinh thét lên, đương nhiên, cho dù là thét lên, chủ yếu cũng là nhằm vào xe thể thao siêu cấp.
- Đại học Thanh Bắc, các nữ sinh xinh đẹo, Tề Nhạc ta đã đến.
Người vừa bước xuống xe chính là Tề Nhạc, nhìn trường học cao lớn mà cảm thán.
- Anh nên chú ý hình trượng, nên tìm Minh Minh trước đấy.
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng từ ghế lái phụ vang lên.
Tề Nhạc quay đầu lại liếc mắt nhìn vào Hải Như Nguyệt, nói:
- Biết rõ rồi Phách Vương Long. Cô trở về đi.
Vứt bỏ những lời này, hắn cũng không quay đầu lại đi vào trong sân.
Hải Như Nguyệt nhìn xem hắn bóng lưng hừ một tiếng, tự nhủ:
- Tên này càng ngày càng hung hăng càn quấy, xem ra mình nên cân nhắc có nên xem huấn luyện khai phát tiềm năng anh ta một lần nữa hay không. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Ngày đó Hải Như Nguyệt mang theo Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực, Tề Nhạc vẫn ngủ say, mà giấc ngủ của hắn, tốn đúng một trăm ngày, thời gian khai giảng cũng bỏ qua, thẳng đến cuối tháng chín mới tỉnh lại, dù sao đã trễ rồi, cho nên dứt khoát đợi đến lúc tháng mười Hải Như Nguyệt mới dẫn hắn đi vào đại học Thanh Bắc.
Tề Nhạc sau thanh tỉnh, dường như không có thay đổi gì, vẫn là bộ dáng lúc trước, đối với Hải Như Nguyệt rất ôn hòa, đã không đắc tội nàng, cũng không phải có vì biểu hiện thân cận này hay không. Hải Như Nguyệt trong thời gian mười ngày đã truyền thụ phương pháp tu luyện Thăng Lân Quyết cho hắn, mà Chu thúc cũng dạy những kỹ xảo solo cho Tề Nhạc.
Sau khi Tề Nhạc ngủ say trăm ngày tỉnh lại, thay đổi biểu hiện lười nhác trước kia, rất nhanh hấp thu những kiến thức này, đương nhiên, đây chủ yếu là lý luận mà thôi, nhất định phải thông qua tu luyện không ngừng mới có thể tiến bộ được.
Sở dĩ Hải Như Nguyệt có mấy phần tha thứ dễ dàng với Tề Nhạc, đến có quan hệ tới việc hắn ngủ say trăm ngày này, trong thời gian trăm ngày này, Hải Như Nguyệt tận lực hoàn thành công việc của mình, mỗi ngày tu luyện bên cạnh Tề Nhạc, một trăm ngày, tính toán cũng không lâu lắm, nhưng khí tức Kỳ Lân nồng đậm trên người Tề Nhạc mang lại lợi ích thật lớn cho nàng, trực tiếp từ năm vân sơ kỳ tiến vào năm vân hậu kỳ. Hồn phách của Kỳ Lân Vương, Giải Trĩ hóa ảnh cộng thêm năng lực Tề Nhạc vừa giác tỉnh, trong lúc vô hình khiến cho thái độ Hải Như Nguyệt thay đổi một ít với hắn. Tuy Hải Như Nguyệt không muốn thừa nhận, nhưng đáy lòng của nàng hiểu được, Kỳ Lân có tác dụng trọng yếu với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã từ từ thể hiện ra.
Đi vào cửa trường, Tề Nhạc lập tức bị cảnh tượng sân trường mới lạ hấp dẫn, cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của mọi người chung quanh, trực tiếp đi vào trong sân trường.
Đại học Thanh Bắc, mang cho Tề Nhạc một cảm giác cổ xưa, khi Tề Nhạc nghe Hải Như Nguyệt nói muốn mình đi tới trường đại học này, hắn giật mình thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất. Phải biết rằng, đại học Thanh Bắc là thánh địa của vô số học sinh. Khi hắn hỏi Hải Như Nguyệt làm như thế nào được như vậy, Hải Như Nguyệt chỉ bình tĩnh nói một câu, có tiền là thừa sức sai khiến quỷ thần.
Sân trường đại học Thanh Bắc, nằm ở khu lâm viên ngoại ô tây bắc của Kinh Thành, là di chỉ lâm viên hoàng gia cổ đại tạo thành. Chung quanh sân trường là một lâm viên mọc lên san sát như rừng, cảnh cây rừng xinh đẹo, sông nước uốn lượn chung quanh khu rừng, ở chung quanh có nhiều hồ nước nhỏ. Cảm thụ được kiến trúc cổ kính của ngôi trường, các loại thực vật xanh tươi cùng các hồ nước nhỏ, nếu như không phải thấy bên ngoài có ghi bốn chữ đại học Thanh Bắc, chỉ sợ Tề Nhạc cho rằng mình đang ở lâm viên.
Tề Nhạc đi lên phía trước, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trước mặt có một thiếu nữ hơi lớn hơn hắn một chút đang đi tới, quần jean, áo sơ mi trắng, tóc dài màu đen cột thành đuôi ngựa, nhìn nhẹ nhàng và thoải mái, mặt trái xoan, một đôi mắt to tròn như thu thủy, dáng người kết hợp vừa phải, mặc dù không nói là cực đẹp, nhưng gương mặt thanh tú mang theo vài phần khi chất xuất trần, tuyệt đối là mỹ nữ cấp xúc động. Cái quần jean của nàng ôm vòng quanh đường cong hoàn mỹ ở hạ thân, bộ ngực đẫy đà tuy không nói là cực lớn, nhưng chắc chắn vừa một bàn tay, hai tay cầm một chồng sách, đang từ từ đi về phía của hắn.
Trong nội tâm Tề Nhạc thầm vui, không nghĩ tới vận khí của mình tốt như vậy, vừa đi vào đại học Thanh Bắc đã gặp được mỹ nữ cực phẩm, cơ hội như thế không được buông tha, vừa nghĩ, hắn đi nhanh về phía mỹ nữ đó, lúc còn cách mỹ nữ năm mét, hắn cố ý nghiêng đầu nhìn qua lá sen trên hồ nước. Nếu như dựa theo cách tiến lên bình thường, vị trí của hắn vừa vặn chính là hướng đi của mỹ nữ.
Tề Nhạc tính toán rất chuẩn xác, trong mũi ngửi được hương thơm nhàn nhạt, nhìn lá sen xong hắn cũng quay đầu lại, như vậy, thân thể của hắn sẽ hơi nghiêng, vừa vặn đưa lưng về phía cô gái.
Tính toán của Tề Nhạc hoàn toàn chính xác, lưng của hắn chấn động, ai ôi!!! Một tiếng kêu nhỏ truyền đến.