Soán Đường
Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 34: Vương Thế Sung tới Huỳnh Dương.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vipvanda
Trong lòng Vương Thế Sung biết rất rõ, trừ phi có chuyện gì bất ngờ phát sinh, tranh chấp Huỳnh Dương giữa hắn và Lý Ngôn Khánh nhất định sẽ là một trận chiến giằng co lâu dài.
Không ngờ, chuyện bất ngờ thật sự xuất hiện.
Lý Mật đánh chiếm Trịnh Dương thành và Ky Sơn, lại đánh tan Bàng Ngọc Hoắc Thế Cử, khiến cho cửa lớn phía nam của quận Huỳnh Dương lập tức mở rộng.
Hắn tiến có thể đánh chiếm Củng huyện, lùi có thể chuyển sang chiến đấu ở Giang Hoài, hoặc trực tiếp lấy Đông Đô, không có gì là không thể.
Cục diện như vậy xuất hiện, tuyệt đối không nằm trong dự liệu của Lý Ngôn Khánh.
Có trời mới biết Trịnh Dương thành lại bị quân Lý Mật không tốn giọt máu nào cướp lấy; có trời mới biết Bàng Ngọc Hoắc Thế Cử lại không chịu được một kích như vậy?
Nhưng bất kể có quan hệ với Lý Ngôn Khánh hay không, đối với Vương Thế Sung mà nói cơ hội đã đến.
Nhưng Vương Thế Sung cũng biết, chỉ dựa vào ủng hộ của một mình Đoạn Đạt, hắn rất khó thành công. Ý kiến của Tam đại phụ thần rất quan trọng, nhưng Lô Sở lại không muốn giúp hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyên Văn Đô ngược lại là người chọn lựa thích hợp nhất. Vì vậy dưới sự tận lực của Vương Thế Sung, cộng thêm số tiền lớn bồi thường, mới có sự ủng hộ của Nguyên Văn Đô trên triều đình.
Hơn nữa Vương Thế Sung mời Lưu Lương thê làm Vương thái hậu khiến thiện cảm của Dương Đồng đối với hắn càng tăng gấp đôi.
Nhưng với Lô Sở lại không dùng lý do đó.
Kỳ thật đối với Lô Sở mà nói, Lý Ngôn Khánh cũng tốt, Vương Thế Sung cũng thế, đều không có quan hệ lớn đến hắn. Việc hắn phải làm chính là trông coi Đông Đô, phụ tá Dương Đồng. Nếu Vương Thế Sung ra khỏi Yển Sư, giam chân Lý Ngôn Khánh, nói không chừng sẽ làm cho Đông Đô thêm an toàn.
- Thúc phụ, chúng ta không tới Hắc Thạch quan sao?
Trong đại trướng Vương Thế Sung, một nam tử thanh niên nghi hoặc hỏi Vương Thế Sung.
Mặc dù Vương Thế Sung đã đến Yển Sư, nhưng cũng không vào thành đóng quân, trái lại, hắn còn nghiêm lệnh đội ngũ dưới trướng không được tự tiện vào thành nhiễu dân, làm người dân Yển Sư càng tăng thêm thiện cảm với hắn. Huyện lệnh Yển Sư Trịnh Càn Tượng, biết được Vương Thế Sung không vào thành, hắn lập tức phái người đưa đầy đủ lương thảo. Cái này chính là ngươi kính ta một tấc, ta kinh ngươi một trượng. Ngươi không vào thành, thì ta sẽ phối hợp với ngươi.
Tập tính của đám binh lính, Trịnh Càn Tượng hiểu rất rõ.
Có thể bớt đi một chuyện là tốt hơn một chuyện, hai bên đều không có chuyện gì mới là cách thỏa đáng nhất.
Dưới trướng Vương Thế Sung tổng cộng phân thành hai phe cánh.
Một là tộc nhân Vương thị, trong đó lấy ba huynh đệ Vương Thế Sung làm hạch tâm, tạo thành thành viên tổ chức ban đầu của Vương Thế Sung; còn một trận doanh chính là khi Vương Thế Sung chinh phạt Cách Khiêm Lô Minh đã mời chào hào kiệt các lộ. Trong đó tội phạm Hà Bắc, Dương Công Khanh làm thủ lĩnh, giữa hai bên phân biệt rõ ràng.
Lần này ra trấn Yển Sư, Vương Thế Sung quyết ý lấy tộc nhân Vương thị làm chủ.
Thanh niên này tên là Vương Nhân Tắc, là con trai độc nhất của tam huynh Vương Thế Sung là Vương Thế Huy, từ nhỏ đã theo Vương Thế Sung. Hắn từng bái kỳ nhân Tây Vực làm thầy, luyện được võ nghệ tài ba, sử dụng một cây trường chùy đồng đen một trăm tám mươi cân, có dũng khí vạn người không đỡ được, là đệ nhất hảo hán dưới trướng Vương Thế Sung.
Vương Thế Sung cười nói:
- Tới Hắc Thạch quan làm gì?
- Lý Mật không phải sắp đem quân tới Hắc Thạch quan, chúng ta đi trước cứu viện?
- Sai rồi.
Vương Thế Sung cười nói:
- Trên chiếu lệnh của bệ hạ viết rất rõ ràng, kêu chúng ta thám thính tình huống, tùy thời cơ mà hành động.
Hiện giờ tình hình ở Hắc Thạch quan còn chưa rõ ràng, chúng ta làm sao có thể mạo muội xuất kích? Trước tiên vẫn nên phái thám mã, đi nghe ngóng tình hình rồi mới ra quyết đinh.
Vương Nhân Tắc không phải người ngu, Vương Thế Sung đã nói như vậy, làm sao hắn có thể không hiểu rõ tâm ý của thúc phụ?
- Như vậy chất nhi còn phải chúc mừng thúc phụ mới đúng.
- Tại sao?
- Lần này thúc phụ nhập chủ Huỳnh Dương, giành được chức vụ đại sứ Hà Nam, không ai có thể hơn được thúc phụ, chất nhi sao có thể không chúc mừng thúc phụ đã đạt được ước muốn?
- Không, một khi thánh thượng chưa hạ chiếu, việc này vẫn chưa biết được.
Còn nữa, hiện giờ Huỳnh Dương sắp gặp nguy nan, ta cũng không có tinh thần suy nghĩ đến quá nhiều chuyện, quốc sự làm trọng, tất cả đều phải lấy quốc sự làm trọng.
Bất kể Vương Thế Sung nói hùng hồn thế nào, Vương Nhân Tắc vẫn rất hiểu tâm tư của hắn.
- Chiêu này của thúc phụ chính là một mũi tên trúng hai đích, ngư ông đắc lợi?
Vương Thế Sung cười ha ha, sau đó hạ giọng nói.
- Sai rồi, đây là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước núp sau, cứ để bọn chúng đấu với nhau, càng thê thảm càng tốt, nếu không làm sao chúng ta có thể quang minh chính đại tiến vào Huỳnh Dương quận? Ta muốn Lý Ngôn Khánh lần này sẽ tiêu hao hết tất cả thực lực trong tay hắn, đến lúc đó ta thật sự muốn xem hắn, còn có thể ương ngạch hay không. Nếu hắn thông minh đương nhiên sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Vương Nhân Tắc nghe thấy, khẽ nhíu mày.
Trong lời nói của Vương Thế Sung, Vương Nhân Tắc nghe ra một vẻ bất thường.
Thúc phụ tựa hồ rất coi trọng Lý Ngôn Khánh.
Từ sau khi đến Lạc Dương, Vương Nhân Tắc thường xuyên nghe thấy mọi người nhắc tới cái tên này. Hắn chưa từng gặp Lý Ngôn Khánh nhưng cũng nghe nói lúc trước khi Vương Thế Sung đến Lạc Dương, đã xảy ra xung đột với Lý Ngôn Khánh, sau này thường xuyên có người tán dương Lý Ngôn Khánh trước mặt hắn, kể cả Vương Thế Sung, cho dù giữa hắn và Lý Ngôn Khánh có mâu thuẫn, nhưng khi nhắc tới người này, đồng dạng cũng khen ngợi không dứt.
Điều này làm cho Vương Nhân Tắc rất không thoải mái.
Hôm nay nghe thấy Vương Thế Sung lại nhắc tới cái tên này, trong lời nói tựa hồ còn muốn mời chào Lý Ngôn Khánh.
Vương Nhân Tắc lập tức cảm thấy một loại áp lực trước nay chưa từng có.
Không được, không thể để Lý Ngôn Khánh thanh danh hiển hách đến dưới trướng thúc phụ, nếu hắn tới nhất định sẽ trở thành đại địch của tộc nhân Vương thị ta.
Tựa hồ như bản năng, Vương Nhân Tắc cảm nhận được uy hiếp đến từ Lý Ngôn Khánh.
Nhưng ở bên ngoài, hắn vẫn lộ ra vẻ mặt cung kính, liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
- Thúc phụ, vậy khi nào chúng ta có thể xuất binh?
- Đừng vội, xem tình hình đã rồi tính…đợi Lý Mật và và Lý Ngôn Khánh phân rõ kết cục, chúng ta xuất binh cũng không muộn.
Vương Thế Sung nói xong, đứng dậy đi đến một cái cột trong lều, tháo thanh bảo kiếm treo trên xuống đó xuống, rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang chớp động.
Trận chiến này, tốt nhất là khiến Lý Ngôn Khánh và Lý Mật lưỡng bại câu thương.
Thế nhưng một khi Lý Mật biết rõ mình đến Yển Sư, khó bảo đảm không có chỗ cố kỵ.