Chương 37: Nguyện ý đi Lĩnh Nam.
Nguồn: Vipvanda
Dịch: Nhóm dịch black
Lý Ngôn Khánh lần đầu nghe thấy Lý Uyên và Lý Huyền Phách còn có một đoạn chuyện như vậy.
Lý Uyên khoát tay với Lý Ngôn Khánh rồi thấp giọng nói:
- Vừa rồi ngươi thề thốt phủ nhận cô chắc chắn sẽ quyết tâm lấy đầu trên cổ của ngươi.
Dưỡng Chân, cô biết ngươi không thích Đột Quyết, kỳ thật cô cũng không thích.
Nhưng ngồi trên ngôi vị hoàng đế những chuyện mà cô cần phải cân nhắc ngươi không thể minh bạch được, nói thật là từ khi Lạc Dương thu phục lại, cô đã thấy thiên hạ này liên tục nhiều năm chiến loạn, trộm cướp khắp nơi, nếu không phải A Sử Na Đốt Tâm vương vị bất ổn thì Trung Nguyên lại có chiến hỏa.
Được rồi chuyện này cứ vậy mà bỏ qua đi, tuy nhiên sau này ngươi gặp chuyện cần phải suy nghĩ, tuyệt đối không được làm bậy.
- Thần biết tội, thần sợ rồi không dám làm bậy nữa.
Lý Uyên đưa tay vỗ vỗ đầu của Lý Ngôn Khánh.
- Ngươi đừng có lừa gạt người khác, ngươi sáu tuổi đã dám giết người có gì mà sợ?
Lý Uyên nói xong quay người rời đi.
Lý Ngôn Khánh vội vàng đuổi theo, cẩn thận đi theo sau lưng của hắn.
- Trước đó vài ngày, Tần vương đã hiến cho cô Bình Nam thập nhất sách.
Trong lòng Lý Ngôn Khánh thầm kinh ngạc, hắn ngẩng đầu nhìn lại Lý Uyên.
Nhưng Lý Uyên thì giống như không để ý tới hắn vậy:
- Tần vương nói Giang Nam nhị Tiêu đều có tâm kế nhìn thì như liên hợp kỳ thực là bằng mặt mà không bằng lòng, nó đề nghị rằng dùng Tương Châu kìm chế Tiêu Tùy sau đó lại từ Ba Thục tập kết thủy quân đánh chiếm Nghi Đô, vây khốn Giang Lăng, Giang Lăng bị nhốt thì Hậu lương tự loạn, Hậu Lương loạn thì Tô Châu nằm trong tầm tay.
Không ngờ Phòng Huyền Linh đã ra tay trước, Dưỡng Chân ngươi cho rằng Đạo Huyền có thể thủ được Tương Châu không?
Lý Ngôn Khánh đã hiểu rõ.
Lý Uyên không chỉ muốn ổn định Tương Châu mà còn muốn phục đoạt Tô Châu.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu như là Đạo Huyền thì muốn phục đoạt lại có phần khó khăn nhưng nếu như ngăn cản Phòng Huyền Linh lại thì không khó lắm. Phòng Huyền Linh lắm mưu giỏi đoán nếu như cường công tất nhiên tổn thương thảm trọng.
Lý Uyên nói:
- Cô biết rõ ngươi đối với Phòng gia rất có giao tình, cùng với Tạ gia quan hệ mật thiết.
Dưỡng Chân, cô có thể cho ngươi một công đạo nếu như Phòng Tạ nguyện hàng thì cô sẽ cam đoan bỏ qua chuyện cũ, cũng cho bọn họ tọa trấn một phương.
Nói xong hắn ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh:
- Cô hi vọng chiến sự Giang Nam nhanh chóng chấm dứt cho nên đã liên lạc với Lĩnh Nam Phùng thị, để cho hắn tự xuất binh Lĩnh Nam kìm chế binh mã Tiêu Tùy.
Hai mắt của Lý Ngôn Khánh sáng ngời nhịn không được khen:
- Đây là thượng sách.
Lý Uyên nói:
- Phùng Thị ở Lĩnh Nam rất có tư thế làm thành chư hầu, muốn hắn quy phục không dễ dàng.
Cô còn nghe nói Khâm Châu Lý nhân còn rục rịch, cô muốn để ngươi đi sứ LĩnH nam thuyết phục Phùng thị một phương diện khác ngươi có thể tọa trấn ba châu, bình định loạn Ninh Trường Chân, hiệp trợ Tần vương kìm chế Tiêu Tiễn.
Dưỡng Chân, ngươi có nguyện ý không?
Ung Châu ở nơi nào.
Lý Ngôn Khánh hoàn toàn không có khái niệm.
Tuy nhiên ba chữ Ninh Trường Chân sau khi được thốt ra từ miệng của Lý Uyên, toàn thân tóc gáy của Lý Ngôn Khánh như muốn dựng lên, hắn đột nhiên ngẩng đầu dừng ở trước mặt Lý Uyên từng chữ từng chữ một nói:
- Lý suất Ninh Trường Chân?
Lý Uyên bỗng nhiên thở dài một hơi, gật đầu tỏ vẻ xác định.
Ung châu ở phía Lĩnh Nam xa xa chính là khu vực Quảng Tây, lúc này Ung châu còn là đất man hoang, do Lý man chiếm giữ.
Nói thật đem Lý Ngôn Khánh tới Ung châu Lý Uyên không nỡ.
Tuy nói Lý Ngôn Khánh cả gan làm loạn có phần bừa bãi kiêu ngạo nhưng dù sao cũng là chất nhi của mình là cốt nhục duy nhất của Lý Hiếu Cơ.
Phái Lý Ngôn Khánh tới Ung châu, nói thẳng ra là đi lưu vong.
Khi Lý Thế Dân đưa ra đề nghị này Lý Uyên quả thực hơi khó xử.
Lý Uyên không nỡ để Lý Ngôn Khánh đi nhưng Lý Ngôn Khánh tiếp tục ở lại Trường An lại phá mất cân đối trong triều.
Thái tử mơ hồ lông cánh đã đầy đủ cùng Lý Ngôn Khánh kết giao mật thiết.
Đạo của đế vương chính là ở chỗ cân đói.
Nói thẳng ra là không muốn bọn thủ hạ độc đại cho dù thái tử là con ruột của Lý Uyên thì cũng khó tránh khỏi nghi kỵ... nếu như, chỉ là nếu như Lý Ngôn Khánh một ngày đảo hướng thái tử sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới đế vị của Lý Uyên.
Tuy nói Lý Ngôn Khánh là Lý Uyên giữ cho Lý Kiến Thành làm phụ tá đắc lực nhưng mình vẫn chưa giao ra ngôi vị hoàng đế thì dĩ nhiên không hi vọng Lý Kiến Thành uy hiếp được mình, tâm tình của đế vương này luôn khó có thể phỏng đoán. Lý Uyên trong mâu thuẫn tâm lý này đưa ra quyết đoán để cho Lý Ngôn Khánh tới Lĩnh Nam lạnh lẽo. Tuy nhiên Lý Uyên hơi lo lắng nếu Lý Ngôn Khánh không đồng ý thì phải làm sao bây giờ.
Lý Thế Dân nói:
- Phụ hoàng cần gì phải lo lắng, Hà Nam vương chính là một người hiếu thuận.
- Phụ hoàng chỉ cần đề cử thần tin tưởng rằng Hà Nam vương tất sẽ không từ chối, thậm chí còn cảm động rơi nước mắt.
Mà người này chính là Ninh Trường Chân.
Ninh Trường Chân, Ninh Trường Chân.
Lý Ngôn Khánh vô thức nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một khuôn mặt tú mĩ, mang theo nụ cười hiền lành.
Mẫu thân...
Một cái danh từ lạ lẫm và quen thuộc hiện lên trong đầu hắn.
Tuy hắn và mẫu thân chỉ gặp nhau một lần hơn nữa chỉ trong khoảnh khắc nhưng không bao giờ nhạt phai ấn tượng.
- Ninh Trường Chân còn sống sao?
Lý Uyên kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh gật đầu nói:
- Ninh Trường Chân hôm nay đã hàng bá Khâm châu, biểu hiện càng trở nên bất mãn với triều đình, cũng may có Phùng thị áp chế mới khiến cho hắn không thể trở thành một thể với Tiêu Tùy ở Tô Châu, nếu không thực lực của Tiêu Tùy đã tăng lên nhiều.
Tuy nhiên Phùng gia chưa đưa ra quyết định chưa chắc sẽ không kết minh với Tiêu Tùy.
Tiêu Tùy một khi được Phùng gia ủng hộ lại thu phục được Ninh Trường Chân tất sẽ chiếm được Tiêu Tiễn hùng bá Giang Nam.
- Dưỡng Chân trẫm cũng biết đi Lĩnh Nam cực khổ nếu ngươi không muốn đi trẫm cũng không miễn cưỡng có thể tìm biện pháp khác.
Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu lời nói kiên định đặc biệt:
- Bệ hạ thần nguyện đi Lĩnh Nam.
Trong lòng Lý Uyên tràn ngập tư vị.
Vừa đem Lý Ngôn Khánh từ Lạc Dương điều tới bây giờ lại lập tức đuổi hắn đi.
Cố tình đổi ý như vậy thật không phù hợp, trong lòng nửa muốn cho hắn rời đi nửa muốn không.