SONG KIẾM ( 双剑 )
Tác giả : Hà Tả (虾写 )
Thể loại truyện : Võng du
Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện
Chương 174: Bất ngờ
“Người ngài muốn liên lạc hiện đang ở trong khu phục vụ Sơn Hải!” Đường Hoa ngắt đường dây, được, vừa mới mở miệng hỏi mượn tiền là đã chạy đến Sơn Hải Giới du lịch rồi. Có điều cũng phải nói, lần này mình mượn một số tiền lớn thế này thật không biết đến đời cố la cố lũy nào mới trả cho được đây, người ta ở trong trò chơi đã lấy doanh thu làm mục đích, sức gì mà chịu làm ăn lỗ vốn như vầy. Vàng thì cứ luôn bị giảm giá trị mãi, cho nên đầu tư mới là đúng đắn nhất, còn cho vay thì là ngu dại trùm đời. Tốc độ tăng trưởng CPI đã sắp vượt qua Trung Quốc hồi đầu thế kỷ 21 rồi này, ba tháng trước một đồng tiền mua được một cân tỏi, hai tháng trước một đồng tiền mua được hai ba củ tỏi gì đó, một tháng trước một đồng tiền mua được một tép tỏi, còn bây giờ... Bất kể là trò chơi hay là trong hiện thực, kim tiền bị giảm giá trị là điều đương nhiên, Song Kiếm đã khống chế mức độ tăng trưởng CPI chậm rãi thế này, coi như cũng có chút nhân đạo rồi.
Vừa ngắt liên lạc với Thi Thi, Quàng Khăn Đỏ đã gọi tới: “Gia Tử...”
“Người ngài muốn liên lạc hiện đang ở trong khu phục vụ Sơn Hải.” Đường Hoa nhắn lại một tin, sau đó kéo tên Quàng Khăn Đỏ vào trong danh sách đen. Mình đang vội lắm, đặc biệt là lúc này đang đấu giá tới số 99 - Trục Nhật kiếm rồi đây này.
Món này bắt đầu đấu giá vậy mà 4 phút đầu không có một ai báo giá cả, mãi cho đến phút thứ 5 mới có một tên vô danh nào đó tăng thêm 100 kim, sau đó cục diện bùng phát không còn có thể khống chế được nữa.
Hôm nay gia tài của Huy Hoàng phong phú lắm, trải qua 25 ngày giao tranh ở Sơn Hải giới (có 5 ngày phải trở về tham gia giải đấu bóng đá), trong túi hắn đã có 2100 kim rồi, đồng thời dưới sự trợ giúp của Sương Vũ với đám đệ tử Côn Lôn, tài chính có thể chi phối của hắn đã vượt mức 5000! Hắn không sợ trả không nổi tiền, vì Thiếu Gia đã nói rồi, nếu hắn mua được kiếm này thì sau hội sẽ hoàn lại 40% cho.
Phá Toái cũng không kém, hắn cũng đi vay tiền, Bồng Lai có nguồn nào có thể vơ vét được hắn đều vơ vét bằng sạch hết.
Phong Vân Nộ dĩ nhiên cũng có vay tiền, đối tượng vay tiền của hắn là Huyên Huyên.
Nhất Kiếm Cầu Bại thì không cần phải vay tiền. Tiền, thứ này đối với hắn mà nói đã chỉ còn là một đống số má mà thôi. Thân là một trong ba đại cao thủ lúc ban đầu, hắn có ưu thế là nhiều hơn người khác mấy tầng kiếm quyết, nhưng bởi vì thiếu mất một thanh tiên kiếm thích hợp, cho nên mọi người mới sớm quên đi mất thân phận cao thủ của hắn. Hiện giờ thì đừng bảo là top 100, ngay cả bảng xếp hạng 1 vạn tên cao thủ của Song Kiếm Nhật Báo cũng tìm không thấy tên của hắn nữa là.
Trừ một số người cá biệt, quần chúng còn lại đều chỉ có thể trừng mắt nhìn mà thôi. 99% tài sản nằm trong tay 2% tổng người, đây là một sự thật đặc sắc của Trung Quốc. Quần chúng bây giờ không những đã quen thuộc với việc phải hóng mắt nhìn rồi, mà còn sẵn tiện lấy chuyện đấu đá giữa đám quý tộc ra làm đề tài bàn luận lúc trà dư tửu hậu của mình nữa.
“Đã 4000 rồi!” Thư Sinh thản nhiên nói với Nhất Kiếm Cầu Bại: “Đã vượt qua giá trị bản thân của nó rồi.”
“Ta biết.” Nhất Kiếm Cầu Bại lại ra dấu thêm 100 kim nữa.
“Tiền đủ không?”
“Đủ!”
Trái ngược với sự thản nhiên của hai tên tư bản, vua làm công Huy Hoàng lại mồ hôi ròng ròng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình đấu giá. Mà ở bên cạnh, Sương Vũ lại than một hơi, nàng đã dự trù thêm cho Huy Hoàng 2000 kim, nhưng có điều Huy Hoàng lại kiên quyết không nhận, bởi vì dù có được hoàn lại 40%, món nợ này cũng không phải là con số mà hắn có thể gánh nổi.
Mà kẻ vốn xuất thân là xã hội đen - Phá Toái - thì đang liều mạng cùi, hắn tăng, tăng, tăng nữa. Người khác tăng thì hắn cũng tăng, hắn bây giờ đã không thèm nhìn đến giá cả cụ thể nữa rồi, cứ có người tăng giá thì hắn cũng tăng, không cần phải bận tâm gì hết, tăng cho đến khi nào hệ thống thông báo hết tiền để tăng mới thôi.
Doanh nghiệp tư nhân Phong Vân Nộ lắc lắc đầu, đóng bảng hệ thống lại. Công Chúa ở bên cạnh hắn hỏi: “Ca, không tranh nữa à?”
“Nếu ca không có cái pháp bảo phòng ngự tuyệt đối chết tiệt này, chắc chắn ca sẽ tăng.” Phong Vân Nộ xoay người nói: “Ca nghe nói Tam Thương Vô Cực đang lợi dụng vấn đề vốn tài chính của bang hội mất linh hoạt khi lưu động để liên hệ với các đường chủ chuẩn bị bức vua thoái vị đấy, ca không thể không giữ chút đường lui được.”
“Sợ gì hắn chứ, chỉ là một tên nam nhân ngu xuẩn chuyên làm đá kê chân cho người ta mà thôi. Một tí tẹo bản lĩnh cũng không có, lại không muốn ăn cơm nhuyễn, còn không niệm tình cũ, bỏ rơi Sương Vũ nữa chứ. Hừ!”
“Có vẻ muội lại không có tí gì là ghét Sương Vũ nhỉ?”
“Muội cho đến giờ chưa bao giờ ghét nàng ta cả, muội chỉ cảm thấy nàng rất đáng thương, hơn nữa còn rất sùng bái nàng nữa.”
“Chẳng trách gì muội đến cả level cũng không chịu luyện, mà ngày ngày cứ chạy đôn chạy đáo quản lý bang hội đấy. Không sợ không lấy được chồng... Đúng rồi, Vô Cực có còn tìm muội không?”
“Tìm, sao lại không tìm chứ? Nhưng ca nói xem, một tên nam nhân mà có thể quăng đi một mối tình lâu dài đến như vậy, ca cho rằng có thể đáng tin sao? Muội muội của ca là một người thông minh mà, sẽ không giao thân mình cho một tên nam nhân như vậy đâu.”
* * * * * *
Trong trận tranh giá, Phong Vân Nộ bại lui ở mức 4200, Phá Toái bại lui ở mức 4500. Huy Hoàng thấy tình hình trước mắt, bèn trực tiếp nện hết gia tài 5120 lên. Cái này khiến Nhất Kiếm Cầu Bại rất là đau đầu. Nếu như là chậm rãi tăng giá, hắn sẽ thích ứng được tiết tấu, chẳng hạn như giá của thịt heo là 10 đồng tiền, một tuần tăng thêm 5 cắc ngươi vẫn còn có thể chịu được, sau 2 tháng tăng dần dần lên thành 15 đồng ngươi cũng còn có thời gian để mà thích ứng, nhưng nếu chớp mắt đã vọt từ 10 đồng lên thành 15 đồng thì áp lực tâm lý sẽ lớn lắm lắm.
Thư Sinh đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Cầu Bại, vượt nhiều lắm rồi đó.” Tuy các chuyên gia đã đánh giá thanh kiếm này là ‘có giá mà không gặp hàng’, nhưng vẫn chỉ ấn định nó ở mức 4000 kim. 4000 kim có thể làm được nhiều chuyện lắm. Bỏ ra 4000 kim thuê quân tập hợp đến Vu Sơn rất có khả năng sẽ lấy được một thanh chủ kiếm ấy chứ, hơn nữa lại còn do tự mình lựa chọn thuộc tính nữa.
“Ta không phải là sợ cái giá này... Quan trọng là mua thì chẳng đáng, mà bỏ thì khó chịu, chẳng biết lúc nào mới có thể xuất hiện thêm một vũ khí trâu như vậy nữa.”
“Đây chính là hiệu ứng ‘Vô bổ’ của hội đấu giá đấy. Mốc đầu tư của hai bên đều như nhau, cuối cùng sẽ xuất hiện một cục diện đáng xấu hổ như thế này. Ngươi mua thì ngươi không kiếm được đồng tiền nào, mà ngươi không mua ngươi cũng chẳng kiếm được đồng nào cả.”
“Vậy ý của ngươi là...?”
“Theo góc độ bang hội mà xét, vậy nếu Huy Hoàng lấy được thanh kiếm này thì sẽ hữu dụng hơn là ngươi. Theo góc độ tư nhân mà xét, giá trị của thanh kiếm này đã vượt qua giá trị bản thân nó rồi. Hơn nữa dù sao Huy Hoàng cũng là người của mình, không cần phải cứ cố cạnh tranh nhau làm gì.”
“Được rồi!”
Vì thế Nhất Kiếm Cầu Bại đã bỏ rơi mất hy vọng cuối cùng để một lần nữa trở thành cao thủ, đã triệt để vạch nên một dấu chấm tròn cho cuộc đời cao thủ của mình.
Sau khi đã khấu trừ xong 10% phí thủ tục, Đường Hoa không nuốt lời, hắn không cần quan tâm chuyện mình sắp phải đấu giá món đồ số 100, mà trực tiếp bảo Thiếu Gia Phi Kiếm Truyền Thư cho Huy Hoàng 40% tiền - 2000 kim ngay. Đây chính là giới hạn khi kết bạn. Ngươi không thể vì ngươi đang cần tiền mà hoãn lại số tiền ngươi đã đáp ứng đưa cho bạn bè được. Đường Hoa tuy không phải là người tốt, nhưng hắn cũng không cho rằng mình là người xấu.
* * * * * *
Trận chiến tài chính bắt đầu, Đường Hoa 5200 kim, Sát Phá Lang 5500 kim.
Đại gián điệp Mặc Tinh nhắn tin cho Đường Hoa: “Toàn bộ gia sản của Sát Phá Lang là 5500.” Sau đó quay đầu nói với Sát Phá Lang: “Toàn bộ gia sản của Đường Hoa là 5200.” Như vậy thì tốt hơn, mình đã giúp được cả hai người bạn, chỉ bán đi có một người thôi.
Sát Phá Lang cười ha ha một tiếng: “Tên nhép, để ta coi coi ngươi chết thế nào nhé.”
“Đậu xanh!” Đường Hoa nghiến răng: “Ông sẽ nâng giá cho mi phá sản mới thôi.”
* * * * * *
Cuối cùng món đồ số 100 cũng đã được giới thiệu xong, hai đại cao thủ bắt đầu xắn tay áo lên chuẩn bị liều... Nhưng mà, chuyện bất ngờ lại phát sinh rồi. Chuyện đời luôn luôn tràn ngập những bất ngờ. Trễ giờ máy bay, chạy ô tô sát nút đèn đỏ, vừa qua khỏi vạch thì bị đụng, dường như từ sâu thẳm đã có ấn định sẵn rồi.
“6000 kim! Khụ!” Đường Hoa bị chiếc bảng báo giá đầu tiên làm cho ho sặc sụa.
Phản ứng của Tôn Minh cũng không phải là nhẹ, hắn trợn tròn mắt lên: “Không phải chứ?”
“Oa...” Toàn thể người chơi trong Song Kiếm cùng oà lên. Từng thấy qua mấy tên tranh giá hung bạo rồi, mà chưa bao giờ thấy ai hung cỡ này cả, đây chính là trần trụi dùng tiền nện cho mọi đối thủ cạnh tranh phải gục xuống đó mà. Ai mà có gia tài phong phú vậy chớ?
Vấn đề này không chỉ đám người chơi phổ thông muốn biết, mà Tôn Minh - thân là phóng viên, với lại đám Thư Sinh cũng đều muốn biết. Trong trí nhớ của họ dường như chưa từng nghe nói có người giàu đến như vầy. Lẽ nào là do Ốc Vít tự mình bỏ tiền ra mua về?
“Mấy đại tài phiệt thì ngươi đều biết hết cả rồi. Nhất Kiếm Cầu Bại, Thư Sinh, Hạo Nhiên, Thi Thi, còn có anh đại của Song Kiếm Nhật Báo là Cẩu Tử nữa, chỉ có mấy người này là có thể xuất ra được cái giá như vậy thôi. Cẩu Tử chắc chắn sẽ không, hắn từ đầu đến giờ luôn chỉ đi tìm kiếm tin tức, chứ tuyệt đối không đi chế tạo tin tức. Thi Thi đã đi Sơn Hải Giới rồi, cho dù không đi đi nữa thì... Nàng là thương nhân, tuyệt đối sẽ không đi đầu tư mua bán cái thứ trang bị dành cho tiểu đoàn thể sử dụng này. Cầu Bại, Thư Sinh, Hạo Nhiên lại càng không có khả năng, nếu họ làm vậy không những sẽ đắc tội với hai tên bại hoại các ngươi, mà hơn nữa chộp được nó rồi cũng chẳng có chút ý nghĩa nào cả.”
Đường Hoa nghe Tôn Minh phân tích xong thì trầm tư một lúc rồi nói: “Ta lại nghĩ đến một khả năng.”
“A?”
“Ngươi xem có thể nào là như vầy hay không. Hạo Nhiên... có một đứa em gái, tức là Tinh Tinh, nó bởi vì yêu thầm ta, lại không biết phải mở miệng như thế nào, cho nên định dùng món trang bị này để biểu lộ lòng mình với...”
Tôn Minh không đợi cho tên này phân tích xong, đã không chút khách khí chĩa một ngón giữa lên.
“Lẽ nào là Thi Thi yêu thầm ta?”
“Ngươi đi chết đi.”
“Vậy ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý đi.”
“Ưm...” Tôn Minh ngẫm ngẫm: “Nếu người này là một trong những người mà ta đã liệt kê, vậy khả năng lớn nhất sẽ là... Thi Thi. Nhưng, căn cứ vào nhận định khi ta tiếp xúc với nàng, nàng rất là con buôn. Lần trước nói chuyện phiếm nàng đã thuận miệng nói, nếu lão công sau này của nàng mà được giá, nàng cũng sẽ cân nhắc bán luôn. Ngươi nhìn lại hai người bọn ngươi đi, đánh chết cũng chỉ moi ra được có 5000, vậy là nàng phải lỗ vốn trước. Tiếp theo, cho dù là bán lỗ vốn đi nữa, cũng chỉ có thể thỏa mãn được một trong hai, còn người kia thì phải đắc tội. Hơn nữa đối với người được thỏa mãn thì nàng cũng coi như đắc tội luôn rồi. Không hợp lý... Không hợp lý mà.”
“Vậy có thể nàng nàng định sau này rồi mới bán không?”
“Tuyệt đối không có khả năng. Cái thứ hàng nát này mới chỉ là một trong sáu món mà thôi, nếu đầu tư thì độ nguy hiểm cao vô cùng đấy. Nếu không phải do ngươi với Sát Phá Lang nóng máu với nhau thì phỏng chừng cũng chỉ được có 2000 rồi. Cho nên ý nghĩ rằng nàng đang đầu cơ tích trữ hàng là không thể thành lập được.”
“Vậy Hạo Nhiên thì sao?”
“Hạo Nhiên đã không làm cao thủ nhiều năm lắm rồi. Hơn nữa đường hắn đi chính là tiên kiếp. Lẽ nào ngươi nghĩ rằng hắn hào phóng bỏ 6000 ra để mua trang bị thưởng cho cấp dưới à?” Tôn Minh gõ nhẹ vào trán một lúc, sau đó nói: “Điều duy nhất mà ta dám khẳng định chính là, trang bị đó là do nữ nhân mua mất.”
“Sao dám khẳng định thế?”
“Nhanh, chuẩn, hung. Những thứ này vẫn luôn là phong phạm của các nữ cường nhân. Nam cường nhân thì giống như lúc đấu giá thanh kiếm của ngươi đấy, tĩnh để chờ động, toàn quyền đại cục. Trong lĩnh vực làm ăn, nữ nhân lại có được tính quyết đoán mà nam nhân còn thiếu.” Tôn Minh buồn phiền nói: “Vậy đó là ai chớ?”
“Ta biết rồi!” Đường Hoa đọc tin nhắn xong bình tĩnh nói: “Có người hẹn ta đến trà lâu gặp mặt, thảo luận chuyện chiến giáp Ma Tôn.”
“Người quen của ngươi à?” Tôn Minh sửng sốt, tin nhắn thì dĩ nhiên chỉ có hảo hữu mới có thể gửi được thôi.
“Ừ, hồi nãy đoán trúng rồi, là Thi Thi.” Đường Hoa trầm tư một lúc rồi nói: “Nếu nàng hẹn ta đến tửu điếm để thảo luận thì ta còn hiểu được. Có điều lại hẹn ta đến trà lâu thì... Nàng đang có ý đồ gì nhỉ?”
“Lẽ nào là làm nhiệm vụ?” Tôn Minh lập tức bác bỏ ý nghĩ này ngay: “Không thể nào có nhiệm vụ nào trị giá 6000 kim được. Nàng lại là một thương nhân, không có khả năng chịu lỗ để kiếm cái danh được, ngươi hỏi thăm xem ta có thể đi cùng được không.”
“Nàng nói là có thể, hoan nghênh đến phỏng vấn.” Đường Hoa đứng dậy: “Coi bộ chén trà này có phần khó uống rồi đây.”
“Khó uống hay dễ uống thì cũng phải uống.” Tôn Minh bồi thêm một câu: “Nữ nhân nhiều tiền thì đáng sợ hơn là nam nhân thiếu tiền nhiều.”