Tào Tặc
Tác giả: Canh Tân
Chương 28: Tương Dương hào môn
Dich: Nhóm dịch Hany
Nguồn: Metruyen
Có điều thước ở đây là chỉ thước đời Hán, nói cách khác là bằng 160 cm, thân đao dài hai thước, phía cuối còn có hình long tước.
Trên đao còn khắc câu: Tháng bảy năm Diên Hi thứ hai đã rèn Can Luyện đại dao mừng thái úy Hoàng Quỳnh.
“Hoàng Quỳnh là ai?”
Tào Bằng nhìn Vương Mãnh một cách ngờ vực, rồi lại ngó sang Tào Cấp.
“À, Hoàng Quỳnh chính là Hoàng Thế Anh, xuất thân từ Giang Hạ Hoàng Thị. Thời Thuận đế đã từng là thượng thư lệnh, sau đó còn giữ chức thái thường. Năm Diên Hi Nguyên, từng vì nhật thực mà bị bãi quan, cùng năm đó lại được phục chức làm đại tư nông. Năm Diên Hi thứ hai, ông ta lại được thăng làm thái úy, sau khi chết được phong tặng Xa Kỵ tướng quân.
Đao này được rèn vào năm Diên Hi thứ hai khi Giang Hạ Hoàng Thị chúc mừng Hoàng Quỳnh được phục chức thái úy. Tổng cộng hai mươi chiếc, ngoài ba chiếc Hoàng Thị lưu giữ, có thể chỉ còn lại duy nhất chiếc này… Loáng cái, đã mười hai năm trôi qua rồi.”
“Vương bá bá nhận ra chiếc đao này sao?”
Vương Mãnh gật đầu, “khi đó đại tướng quân từng dùng đao này chinh phạt quận Nam Dương. Sau đó đại tướng quân chết ở trận mạc, đao này cũng thất lạc theo đó, không rõ tung tích.”
Đại tướng quân mà Vương Mãnh nói là đại tướng quân Trương Man Thành quận Nam Dương trong khởi nghĩa Thái bình khi đó.
“Nếu không phải đại tướng quân nói cho ta, ta đâu biết nhiều chuyện như vậy?”
Tào Bằng chợt hiểu ra, “vậy sao nó lại ở đây?”
Tào Cấp cười nói: “Cái này phải cảm ơn anh rể con. Nếu không phải nó mang những binh khí hỏng trong kho này về cho ta sửa thì cũng không phát hiện ra nó. Trương… sau khi chết, đao này có thể đã bị quan phủ thu giữ. Chỉ là không ai biết rõ lai lịch của nó nên tiện tay vứt trong kho. Hai ngày trước khi ta cùng Vương bá bá sửa những binh khí đó, vô tình tìm ra đao này… được giữ khá cẩn thận.”
Việc này hình như cũng không có gì lạ.
Sau khởi nghĩa Khăn Vàng, thường là khi cuộc chiến vừa kết thúc, chiến lợi phẩm còn chưa kịp kiểm đếm thì quân địch lại tấn công lại. Hầu như không một thôn trấn thành phố nào của quận Nam Dương không bị phiến quân và quan quân tranh đoạt. Về sau, họ kiên quyết ném những vũ khí chưa kịp đếm vào trong kho, cũng không ai đi kiểm đếm. Sau khi loạn Khăn Vàng lắng xuống thì lại rơi vào loạn Đổng Trác; Sau này chư hầu chinh phạt ngày càng ác liệt, với những quân nhu chất đống trong kho vũ khí, rất nhiều cái sau đó đã thành sắt vụn. Nếu sửa chữa thì chi phí sẽ không nhỏ, chi bằng mua cái mới… Tiếp sau đó, chiến sự Kinh Châu lắng xuống, quân nhu trong kho vũ khí càng không được ai để ý tới, thậm chí không ai thèm kiểm đếm.
Nếu không phải Khoái Chính đột nhiên muốn thanh lý kho vũ khí, có thể long tước đại đao này cũng không được phát hiện.
Nhiều năm trôi qua, những quân nhu có bị hoen rỉ này đã không còn tác dụng, đương nhiên sẽ bị xử lý, hoặc cho vào lò nung lại, hoặc vứt đi…
“Chiếc long tước này rất tốt, hóa ra chính là một bảo đao. Cha cháu đã sửa lại, sắc hơn trước rất nhiều… ta đã bàn bạc với cha cháu, sẽ giao long tước này cho cháu sử dụng.”
“Để cho cháu dùng sao?”
Tào Bằng nhìn long tước đại đao đang dựng thẳng đứng, vượt quá cả lông mày hắn mà cười gượng.
“Vương bá bá, bá xem cháu hiện giờ thế này, liệu bê được không? Nó dựng đứng lên đã sắp cao quá đầu cháu, cháu sử dụng thế nào được? Ngoài ra, trọng lượng của nó, kể cả cháu có thể múa may, có lẽ cũng không còn sức, tới khi đó đành phải mở mắt đợi bị giết. Hay là để Đầu Hổ ca dùng đi, huynh ấy có sức khỏe, cơ thể cũng phát triển nhanh, chắc sang năm sau là có thể cầm nó để giết địch rồi.”
Vương Mãnh nhìn chiều dài của long tước, lại nhìn sang Tào Bằng, cũng chỉ gật đầu tỏ ý tán đồng. thực ra trong lòng ông đương nhiên hy vọng Vương Mãi có cơ hội dùng binh khí này. Chiếc đao này nói cho cùng do Tào Cấp sửa nên ông cũng không tiện nói ra. Tào Bằng đã tự động nhường, ông cũng không khách khí nữa.
“Nếu thế, bác thay mặt đầu hổ cảm ơn cháu nhiều!”
“Bá phụ quá khách khí, mặc dù chúng ta không phải là người một nhà nhưng còn hơn thế. Đầu hổ ca giống như huynh trưởng của cháu, đưa ai dùng cũng thế.”
“Nói đúng lắm, nói đúng lắm!”
Tào Cấp cũng cười khà khà bên cạnh: “Bằng nhi đừng buồn, đợi con cao hơn, cha sẽ làm một cái đao tốt cho con.”
Tào Bằng bật cười lớn: “Nếu thế thì phiền cha rồi!”
Hắn không hề sốt ruột, với cơ thể hiện tại của hắn, cầm cái đao này chắc cũng bị người ta chém mất. Hơn nữa, Tào Bằng còn chưa vội thể hiện tài nghệ. Có một số kỹ thuật, dù hiện giờ nói cho Tào Cấp cũng chưa chắc có hiệu quả lập tức. Nói cho cùng Tào Cấp đa phần làm nông cụ mấy năm nay, trong chuyện rèn binh khí, tay nghề của ông còn phải nâng cao nữa.
Có điều, Tào Cấp có thể sửa lại long tước, thậm chí làm chất lượng của nó tốt hơn, chứng tỏ ông đã đạt tới một trình độ nhất định.
Lúc ăn cơm trưa, Tào Bằng buột miệng hỏi: “Vương bá bá, bá thấy trình độ của cha cháu đã tới bước nào?”
Vương Mãnh cắn một miếng bánh, “tay nghề của cha cháu không kém, chỉ là ở vùng đất nhỏ bé này, e rằng khó nâng cao được.”
“Dạ?”
“Cháu nghĩ xem, huyện thành nhỏ bé này có bao nhiêu cơ hội để ông ấy luyện tay nghề? Lần này nếu không có Thúc Tôn, cha cháu cũng không có được cơ hội này. Nhưng trong huyện này không phải lúc nào cũng có đao kiếm để sửa chữa, muốn tiến bộ hơn, cha cháu phải chuyên rèn đao kiếm. Nhưng điều này, kể cả Thúc Tôn giúp đỡ thì có lẽ cũng chẳng đến lượt cha cháu.”
“Tại sao?
“Chế tạo quân nhu chủ chốt thì sẽ có xưởng sản xuất riêng. Còn rèn những thứ nhỏ lẻ, cha cháu không có tiếng tăm gì, ai tới tìm ông rèn đao chứ? Vùng đất nhỏ bé như Cức Dương này, ai bỏ số tiền lớn để tìm một người không có danh tiếng rèn binh khí đây? Theo ta, tay nghề của cha cháu không kém, nhưng muốn tiến bộ lên, cần phải tìm cơ hội.”
Tào Bằng trầm ngâm!
Lời Vương Mãnh nói đúng là có lý, Cức Dương thực sự quá nhỏ…
“Bá phụ, người nói xem tay nghề của cha cháu có thể đứng vững ở Hứa đô không?”
Vương Mãnh nghe thế, vội ngẩng đầu lên.
“A Phúc, ý cháu là…”
Tào Bằng bật cười, “cháu không có ý gì khác, chỉ là buột miệng hỏi vậy thôi. Thế nhưng như bá phụ đã nói, tay nghề của cha cháu muốn nâng cao thì phải độc lập rèn binh khí. Chỉ là cháu không biết, tay nghề hiện giờ của cha cháu có thể trụ lại được ở thành phố lớn không… cháu nghĩ, điện hạ vừa định đô ở Hứa Xương, không chừng là một cơ hội?”
Vương Mãnh bất chợt trầm ngâm.
Đi thành phố lớn không?
“A Phúc, chúng ta cũng có thể đi Tương Dương.”
Ông thử hỏi thăm dò, nhưng Tào Bằng không tiếp lời.
“Đúng rồi, anh rể hai hôm nay hình như rất bận.”
Tào Bằng bất ngờ đứng dậy, tới trước mặt Tào Nam, buột miệng nói.
Tào Nam thần người ra, “quả thực khá bận… hai ngày nay về nhà là lăn ra ngủ, không kịp nói câu nào.”
“Tỷ, nghe nói Lưu Kinh Châu phái quân tới Cức Dương?”
“Phái quân?”
Tào Cấp nhíu mày, “đang yên đang lành sao lại phái quân tới đây? Lẽ nào sắp đánh nhau rồi? Lưu Kinh Châu chẳng phải vừa liên minh với Tiểu Trương tướng quân sao, phái quân đi làm gì?”
“Con đâu biết… là do Đặng Phạm nói, Giang Hạ binh Tào sử hiện giờ đang đóng doanh trại tại Thành Cửu Nữ.
Con đoán anh rể gần đây bận rộn thế chính là vì chuyện này… Nếu đúng là sắp đánh nhau thì con nghĩ ở Cức Dương cũng không an toàn lắm.”
“Lão Tào, chúng ta tới Hứa đô đi.”
Vương Mãnh trầm giọng: “A Phúc nói đúng, nếu đánh nhau thì Cức Dương chưa chắc đã an toàn. Lưu Kinh Châu có thể nhượng lại Uyển thành, ta thấy chưa chắc dễ dàng nhượng lại Cức Dương… Thiên tử định đô ở Hứa Xương, nếu giờ chúng ta tới đó, nói không chừng cũng là cơ hội tốt.”
Tào Bằng quay đầu nhìn Vương Mãnh, lại thấy ông đang cười với mình.
Trong khi đó Tào Cấp thì nhíu mày, “vừa yên ổn đã muốn chuyển đi sao? Hơn nữa, sao lại đi Hứa đô, ta thấy Tương Dương cũng không tồi mà.”
“Tương Dương, không chắc chứa được chúng ta.”
Vương Mãnh đáp lại đầy ẩn ý sâu sắc, còn Tào Cấp như vẫn còn do dự.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Thúc Tôn hiện vừa mới được huyện lệnh coi trọng, đi lúc này, e rằng nó sẽ không đồng ý đâu.”
Trương thị hình như cũng hơi lưu luyến, lắp bắp xen vào một câu.
“Nếu không đợi Thúc Tôn quay về, xem ý nó thế nào?” Tào Cấp khẽ nói: “Nếu Thúc Tôn không có ý kiến, chúng ta chuyển đi cũng được.”
“Ha, ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi… Mẹ nó chứ, đã muộn thế rồi mà sao đầu hổ vẫn chưa về?”
Vương Mãnh không tiếp tục bàn luận nữa, ông đứng dậy, miệng lẩm bẩm bước đi.
Người như ông có hơi lỗ mãng, thẳng tính nhưng không có tâm địa xấu. Có thể thấy, giờ vẫn không phải lúc bàn chuyện chuyển nhà. Có thể Tào Bằng có suy nghĩ này, nhưng Tào Cấp, Trương Thị, cả Tào Nam và Đặng Tắc đều không đồng ý chuyển đi lắm.
Vương Mãnh không rõ suy nghĩ của Tào Bằng, có điều cũng đoán được Tào Bằng hình như muốn rời khỏi Cức Dương.
Lý do gì?
Vương Mãnh không rõ, nhưng ông muốn giúp Tào Bằng.
Gieo hạt giống trước rồi hãy nói, đợi thời cơ chín muồi, đương nhiên sẽ thành công.
Trong lòng Tào Bằng đã thực sự cảm kích Vương Mãnh.
Quả thực hắn muốn rời khỏi Cức Dương… Từ khi tái sinh, bản thân hắn hình như đã quá thận trọng. Thôn Đặng nhỏ bé mà hắn đang ở, có thể làm nên thành tựu gì?
Đi đi, chỉ có đi mới có không gian rộng lớn hơn.
Đại trượng phu cần có công danh, nếu không sẽ vất vả cả đời!
Tào Bằng ăn xong cơm liền trở về phòng đọc sách…
Buổi chiều, Vương Mãi quay về.
Buổi trưa hắn cùng Đặng Phạm ăn cơm ở bên ngoài, còn uống một chút rượu.
“A Phúc, đệ nói thật với huynh đi, có phải đệ thích Trương cô nương không?”
Vương Mãi lao vào trong phòng Tào Bằng, hàm hồ hỏi: “Nếu đệ thật sự thích Trương cô nương, chúng ta sẽ đi cướp cô nương ấy về… Đệ biết Trương cô nương hôm nay tại sao không đến không? Vì Hoàng Xạ hôm qua ở lại nhà họ Trương.”
“Đầu hổ, huynh uống say rồi!”
“Ta chưa uống nhiều, ta còn có thể uống thêm được nữa.”
Vương Mãi trồng cây chuối trên giường, “A Phúc, chúng ta là huynh đệ tốt, mặc dù sau khi bệnh của đệ khỏe, hình như đã biến thành người khác, hiểu biết nhiều hơn ta, hơn nữa còn dạy ta học võ… nhưng huynh vẫn coi đệ là A Phúc trước đây. Nếu đệ thật sự thích cô nương nhà họ Trương, chúng ta sẽ đi tới Niết Dương, cướp cô nương ấy về. Cái gì mà Hoàng Xạ, ta chẳng sợ… ta chỉ không muốn đệ vì chuyện này mà không vui.”
Giọng nói ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng ngáy.
Tào Bằng cười lắc đầu, bước lên lấy chăn đắp lên người Vương Mãi.
“Đầu hổ, huynh là huynh đệ tốt nhất.”
Tào Bằng đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Cây đào già trong sân không biết từ lúc nào đã nẩy những chồi non xanh mơn mởn, như đang báo hiệu mùa xuân sắp tới.
Tào Bằng đứng đưới gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thấy mây trắng trôi bồng bềnh, biến đổi liên tục… Bỗng nhiên, đám mây thay đổi, chuyển thành gương mặt cười rạng rỡ của Trương Uyển Trinh. Tào Bằng đứng ngây người dưới gốc cây, mãi không cất nên lời. Hắn nhận ra, mình quen nàng dù không lâu nhưng nàng đã khắc sâu vào trong tim hắn rồi.
Lẽ nào đúng là có duyên không có phận?
Tào Bằng nắm chặt tay: Lần sau gặp lại nàng, nhất định phải nói cho rõ tình cảm!
Niết Dương, trước cửa Trương thị.
Một đội kị binh mặc áo giáp xếp hàng ở hai bên.
Từ trong cửa, một tướng quân trẻ tuổi bước ra, trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Hắn dìu một người đàn ông bước ra khỏi cửa, dừng chân bên một xe ngựa.
“Trọng Cảnh hiền đệ, hãy dừng bước đi.”
Người đàn ông cười khà khà đứng đối diện với cửa, một người mặc áo choàng màu xanh, đạo cốt tiên phong chắp tay cáo biệt, “những ngày này đúng là cảm ơn lòng mến khách của hiền đệ, thật phiền cho hiền đệ quá. Khi nào rảnh, mời tới Bạch Thủy. Ta sẽ tiếp đón thịnh soạn, mong hiền đệ đến chơi.”
Nếu Tào Bằng ở đây, nói không chừng sẽ nhận ra người đàn ông đang nói chính là lão ông đánh võ ở bờ sông đối diện.
Người mặc áo xanh đứng trên bậc cửa cũng cười đáp lễ, “Thừa Nghiêm huynh, tiểu đệ bận biên soạn y thuật, lần này cũng không tiếp đón chu đáo, huynh trưởng không trách, tiểu đệ đã rất vui rồi… Huynh trưởng yên tâm, đợi khi hạnh đào nở rộ, tiểu đệ chắc chắn sẽ tới chơi, tới khi đó phải phiền huynh trưởng.”
Người này chính là thánh y cực kỳ nổi tiếng trong hậu thế, Trương Trọng Cảnh.
Nguyệt Anh, đừng lèo nhèo nữa, đến lúc đi rồi!”
Người đàn ông hét vào phía trong cửa, chỉ thấy một cô nương chậm chạp bước ra.
“Cha, sao phải đi vội vàng thế?”
Không đợi người đàn ông nói, vị tướng quân trẻ tuổi đã cất lời: “Nguyệt Anh, muội xa nhà đã hơn tháng, bá mẫu rất nhớ mong.
Lần này ta tới đây, phu nhân còn dặn dò ta nhất định phải đón muội về. Nếu muội không về, sau này ta sao dám tới nhà muội nữa?”
Cô gái hừ một tiếng, “thế thì huynh đừng tới nữa là được.”
“Nguyệt Anh, sao dám nói thế với ca ca của con? Còn không mau xin lỗi đi?”
Vị tướng quân trẻ tuổi vội xua tay, “đại bá, không cần, không cần xin lỗi. Chỉ cần Nguyệt Anh trở về, coi như cháu đã ăn nói được với bá mẫu rồi.”
Cô gái trừng mắt nhìn vị tướng quân rồi quay người hành lễ với Trương Trọng Cảnh.
“Thúc thúc, việc cháu nhờ thúc, mong thúc đừng quên… nếu không khi thúc đến nhà cháu, cháu sẽ không mời thúc rượu nữa.”
Trương Trọng Cảnh cười lớn: “Không quên đâu, không quên đâu, ngày mai ta sẽ qua sông, chẩn trị cho hắn.”
Cô nương cười tươi như hoa, gật đầu nhè nhẹ.
“Vậy thúc đừng quên…”
“Yên tâm đi. Sẽ không quên.”
“Thúc phụ, Nguyệt Anh xin cáo từ.”
Cô nương đó nói rồi leo lên xe ngựa.
“Hoàng Xạ, hãy nhớ chuyện ngươi đã hứa với ta.”
“Nhớ chứ, đương nhiên cháu nhớ.”
Vị tướng quân trẻ tuổi mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.
Cô nương đó lúc này đã yên tâm, cúi đầu đi vào trong xe…
Bên kia, người đàn ông cũng lên xe, một lần nữa cáo biệt Trương Trọng Cảnh.
Vị tướng quân vẫy tay, gọi một cận vệ đến cạnh, “trên đường phải cẩn thận hơn, đừng làm lỡ thời gian, sớm đưa bá phụ về nhà.”
“Vâng!”
Tên cận vệ đó leo lên ngựa, hô một tiếng, xe ngựa từ từ di chuyển.
Đoàn kị binh lập tức chia làm hai đội, một trước một sau bảo vệ cho xe ngựa rời đi.
Vị tướng quân thở dài, đột nhiên tiến đến trước mặt Trương Trọng Cảnh, “thế thúc, khi cháu tới, chủ công từng dặn, nói mời thế thúc mau chóng đi một chuyến tới Tương dương. Phu nhân gần đây sức khỏe không tốt, thầy thuốc trong phủ không tìm ra được bệnh…”
Trương Trọng Cảnh gật đầu, “nếu thế, ta sẽ mau chóng đi ngay.”
Vị tướng quân lại hành lễ, “cháu đã lệnh cho huyện Niết Dương chuẩn bị xong mọi thứ, nếu thế thúc đi luôn, không chừng còn có thể tới kịp thanh minh.”
“Nếu vậy… giờ ta đi thu xếp đồ, lập tức khởi hành.”
“Vậy cháu sẽ bảo huyện Niết Dương đưa xe tới.”
Vị tướng quân trẻ tuổi dõi theo bóng Trương Trọng Cảnh về phủ, sau đó nét mặt sa sầm, “tới Cức Dương truyền quân lệnh của ta, triệu tập Đặng Tắc nhận lệnh tòng quân.”
Nói xong, hắn lắc dây cương, thúc ngựa chạy về phía huyện Niết Dương.
Tiểu muội, đừng trách ta nhiều chuyện, sao muội lại thích một tên tiện dân vậy?
Bá phụ cũng thật là, chẳng nghe chẳng hỏi, cứ hùa theo tính cách của muội. Nếu tin truyền đi, Giang Hạ Hoàng Thị ta còn mặt mũi nào nữa?
Nghĩ tới đây, vị tướng quân trẻ tuổi nghiến chặt răng, thầm hạ quyết tâm!