Tào Tặc
Tác giả: Canh Tân
Chương 471: Ai làm huyện lệnh Cô Tang?
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Vào tháng tư, nhiệt độ không khí tăng cao.
Có lẽ là do ảnh hưởng của khí thế chiến sự hừng hực, phía bắc Đại Hà càng ngày càng nóng bức. Ba tháng nay, Hàm Thành dường như bị ngâm trong máu loãng, Viên Thượng thể hiện được sự ngoan cường chưa từng có chiến đấu hơn một tháng với quân Tào.
Tường thành Hàm Thành nguy nga cao lớn, mấy lần sụp đổ, lại bị Viên quân liều chết đánh cược.
Tào Tháo đã không nhớ rõ, Tào quân đã bao nhiêu lần tấn công đầu Hàm Thành, nhưng lại bị quân Viên ngoan cường chống trả.
Điển Mãn đùi bị thương, rời khỏi chiến trường.
Hứa Nghi thân cũng trọng thương, nếu không có thân quân liều chết bảo hộ, có khi đã chết trận trên thành.
Ngoài ra, còn có vô số tướng lĩnh quân Tào, người chết người bị thương, khó có thể tính được quân Tào và quân Viên đã đánh bao nhiêu trận máu lửa. Tào Tháo vốn nghĩ rằng có thể dễ dàng phá được Hàm Thành, nhưng không ngờ rằng lại vấp phải sự chống trả quyết liệt đến thế. Trong một tháng, quân Tào chết vô số, mà quân Viên cũng vậy, chết thê thảm và khó có thể tính rõ ràng.
Đánh tới nước này, quân Viên Hàm thành cũng biết rõ nếu thành nứt, bọn họ tất nhiên cũng chẳng có kết cục gì tốt.
Mà quân Tào lửa giận cũng hừng hực, những cái chết thê thàm và bi thương khiến bọn họ đều ngút ngàn máu giết chóc.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều có thể nhận ra, hiện giờ Hàm Thành đang ngoan cố chống cự, trên cơ bản thất bại là không thể cứu vãn được nữa.
Chiến cuộc Hà Đông, cũng bắt đầu có sự thay đổi.
Cao Can tạm thời chiếm thế thượng phong, nhưng từ từ có thể sẽ khác.
Lương Châu được Viên Thượng gửi gắm hi vọng, cũng chưa thấy có động tĩnh gì. Sau khi Mã Đằng cướp được quận Kim Thành, lại mất đi quận Võ Uy. Cũng may nhạc phụ y ở quận Kim Thành cũng có chút thủ đoạn, hỗ trợ giúp Mã Đằng có thể đứng vững. Và thông qua các mối quan hệ, Mã Đằng và Khương Hồ Hà Cẩn đã được hóa giải, đặc biệt là Thiêu Đương Khương cũng tạm thời dừng tay làm hòa với Mã Đằng. Mã Đằng mở mang thành Long Giả, không hề phong tỏa Thiêu Đương Khương lần nữa, mà Thiêu Đương Khương nguyện nghe theo điều khiển của Mã Đằng, lúc cần thiết, ủng hộ lực lượng cho Mã Đằng, nghe nói hai bên đều rất nhiệt tình.
Nhưng Mã Đằng biết, y ở quận Kim Thành, còn thiếu lực uy hiếp.
Thiêu Đương Khương sở dĩ làm hòa là vì trong thời gian trước, Mã Đằng phong tỏa Hà Cẩn, khiến Thiêu Đương Nguyên tổn hại nghiêm trọng.
Thiêu Đương Vương cần một thời gian nghỉ ngơi.
Chờ cho Mã Đằng lộ ra sơ hở, Thiêu Đương Vương kia sẽ tuyệt đối giống như lang sói sống ở khu vực Hà Niết, xông lên cắn xé tan nát xương thịt y.
Cho nên, trước mắt Mã Đằng có hai con đường, hoặc đoạt lại quận Võ Uy, hoặc đi hướng tắt, đoạt lấy thắng lợi khác, trấn an cũng được, uy hiếp cũng tốt, ổn định bước tiến ở quận Kim Thành.
Nhưng, nên lựa chọn như thế nào?
Mã Đằng có chút do dự
***
Chiến sự Lương Châu, mãi mà không có tiến triển.
Hà Đông cũng lâm vào tình trạng đáng lo.
Lưu Bị không dám hành động thiếu suy nghĩ, đi thăm dò Tào Tháo, đặc biệt là Giả Hủ từ Nhữ Nam đi tới quận Nam Dương, trấn thủ Uyển Thành, thêm một bước trấn an thế cục Nam Dương.
Y dù sao cũng từ quận Nam Dương ra, quy thuận Tào Tháo, cho nên sự trở về của Giả Hủ, bộ khúc Trương Tú tỏ ra hết sức hoan nghênh.
Ngay cả Trương Tuyền ở Giá Thành cũng nguyện nghe theo điều khiển của Giả Hủ. Cho nên, sau khi Giả Hủ đến Uyển Thành, mệnh lệnh đầu tiến là thay quân cho Lý Điển và Trương Tuyền. Quân phòng ngự do Lý Điển tiếp nhận, là một sự lựa chọn tốt. Dù sao, Lý Điển tính cách cẩn thận, hơn nữa lại trầm tĩnh, nhận biệt được quan trọng và thứ yếu. So với Trương Tuyền có phần trẻ tuổi hơn.
Sau đó, Giả Hủ chờ lệnh từ Hứa Đô, điều Trung Lang Tướng Ngụy Diên, ra trấn thủ Hồ Dương
Ngụy Diên là người Nam Dương quận, trên một trình độ cao, trấn an quận Nam Dương có chút kích động tới lòng dân. Trận chiến Hà Bắc lần này, Ngụy Diên cũng không tùy tiện xuất chiến, mà đóng ở Diên Tân, đảm bảo lương thảo Tào quân chưa hết. Tuân Úc sau khi xem xét, đồng ý với yêu cầu của Giả Hủ, lệnh cho Ngụy Diên lập tức dẫn binh mã đi Hồ Dương, tiếp tay phụng mệnh.
Giả Hủ không hề nóng lòng công kích, cũng không hạ lệnh lập tức đoạt lại An Chúng và Niết Dương.
Tâm tính y đã cực kì vững vàng, đem ổn định Nam Dương quận, khiến cho Lưu Bị lâm vào thế bí. Rồi sau đó lại thong dong bố trí đội phòng ngự, chờ đợi thời cơ. Giả Hủ, giống như con sói ở Tây Bắc chờ Lưu Bị lộ ra sơ hở.
***
Chiến sự Võ Uy, đã ổn định.
Tháng tư nắng gắt như lửa, thời tiết Võ Uy bắt đầu trở nên nóng bức hơn. Tào Bằng không trở về quận Võ Uy mà tạm để Bộ Oanh giải quyết sự vụ ở Hà Tâ thì lãnh binh đóng quân ở Cô Tang, bắt đầu bắt tay xử lí sự việc ở Võ Uy.
Người ta thường nói, đoạt quyền thì dễ, trị thiên hạ thì khó.
Kỳ thực thống trị quận Võ Uy cũng là một chuyện khó khăn.
Từ lúc Tào Bằng xuất binh đến công chiếm chín huyện Võ Uy, chỉ ngắn ngủi có một tháng. Nhưng nếu muốn quận Võ Uy phục hồi lại, cần rất nhiều thời gian và sức lực, quận Võ Uy, là mấu chốt để Tào Bằng khai thông hành lang Hà Tây.
Cho nên Võ Uy hưng thịnh, thì Hà Tây cũng hưng thịnh.
Võ Uy thái bình, thì của cải của Tào Bằng sẽ cuồn cuộn mà đến.
Nhưng làm sao để quận Võ Uy ổn định?
Đầu tiên không thể bỏ cũ thay mới một lượng lớn quan viên, từ đó, sẽ làm dao động tâm tính của các tướng đầu hàng, họ có thể sẽ tạo phản.
Nhưng các quan viên ở thị trấn cần cẩn trọng cắt cử.
Ví dụ như huyện Võ Uy, huyện Hưu Chư, huyện Thương Tùng, và huyện Loan Điểu, nếu tính cả Cô Tang, Tào Bằng phải bổ nhiệm đến năm quan viên. Trong đó Cô Tang lại là nặng nề nhất, nếu chọn không đúng người, Tào Bằng cũng không dám cắt cử tùy tiện.
Bàng Thống có chút không cam lòng!
Y khổ tâm sắp đặt kế hoạch, chuẩn bị binh lực để cho Mã Đằng một bài học sâu sắc .
Nào ngờ Cô Tang đột nhiên bị chiếm đóng, làm quân Mã Đằng sợ tới mức lui về, mà lại lui về lệnh cư không dám xuất binh.
Kể từ đó, Bàng Thống chuẩn bị các chiêu thức, cạm bẫy, cũng không có công dụng gì. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Không chỉ không cần sử dụng đến mà để khôi phục nguyên trạng cũng hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực. Bàng Thống sau khi biết được tin tức giận tới mức phủi tay bỏ mặc. Lệnh cho Phan Chương tiếp viện Thương Tùng, Hạ Hầu Lan và Hàn Đức trở về Cô Tang.
Phan Chương làm Khương Đô úy đóng ở Cô Tang, cũng là có nguồn gốc của nó.
Rồi sau đó Tào Bằng lại lệnh cho Đặng Phạm đóng ở huyện Võ Uy, cùng với Mạnh Kiến ở Phượng Minh Bảo hợp lực, dọa nạt các bộ ở Tây Khương Đô Dã.
Đường Đề tuy rằng thuần phục !
Nhưng Tây Khương cũng chưa thái bình.
Một trận tranh đoạt, sắp bắt đầu.
Nhã Đan, Triệt Lý Cát, Đường Đề đều đang hỗn loạn. Triệt Lý Cát là thủ hạ chính của Nhã Đan, nhưng sau một trận chiến ở huyện Võ Uy, dã tâm bừng bừng. Gã không cam lòng ở mãi dưới trướng Nhã Đan, thậm chí là muốn thay thế vị trí Nhã Đan.
Giữa ba người, tất nhiên sẽ có một trận long tranh hổ đấu.
Lúc Từ Thứ rời khỏi huyện Võ Uy, nói cho Đặng Phạm, người Mạc Lý Khương bảo thủ nghiêm ngặt. Việc người Khương , xử lí người Khương phải nhớ kĩ, tuyệt đối không được để họ nhanh chóng có được kết quả. Tây Khương càng loạn, bọn Đường Đề tranh đấu càng hung, càng lâu càng nắm lợi được trong tay. Đồng thời, Từ Thứ còn bố trí Lý Đinh, Đậu Hổ lưu lại thị trấn Võ Uy.
Hai người này đối với tập tính của người Khương vô cùng quen thuộc. ,
Làm hòa với người Khương, đồng thời nhân cơ hội quy phục và giáo hóa chúng.
Đợi khi bọn Đường Đề phân thắng bại, đại cục ở Đô Dã đã nằm trong tay Đặng Phạm.
Nghiêm Pháp tướng quân, ngươi là Giáo Úy Chinh Khương.
Điều này, Chinh chủ định không thể nhân từ nương tay. Nếu Tây Khương không nghe lời, cần phải dạy dỗ lại một phen.
Đặng Phạm nghe xong, không khỏi mỉm cười.
- Quân sư yên tâm, Đặng mỗ hiểu được cần phải ứng đối ra sao?
Sau đó, Từ Thứ dẫn Tào Chương, Ngưu Cương rời khỏi huyện Võ Uy, đi thẳng đến Cô Tang
Huyện lệnh Tuyên Uy, huyện lệnh Loan Điểu có thể để Cảnh Khánh tiếp nhận.
Tào Bằng nhìn vào danh mục rồi ngẩng đầu cười khổ, nhưng huyện lệnh Cô Tang, ai có thể đảm nhận?
Đám người Bàng Thống cũng bất lực lắc đầu.
Đối với việc ở quận Võ Uy, bọn họ không được rõ ràng cho lắm, vì thế ánh mắt được dồn về phía Giả Tinh.
Giả Tinh lắc đầu nhìn qua.
- Ta từ nhỏ đã theo nghĩa phụ rời khỏi Lương Châu, tình hình Võ Uy đâu biết nhiều lắm.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, khoát tay chặn lại.
- Như vậy, để Doãn Phụng đảm nhiệm chức Giáo úy Thống binh ở Tuyên Uy, đóng quân Hưu Chư, thống lĩnh Tuyên Uy.
- Khương Tự ở Liêm Bảo, làm Liêm Úy, hiệp lực Cổ Phùng ở Linh Võ Cốc, người được chọn làm huyện lệnh Cô Thịnh, ta có thể từ từ đã.
- Đúng, nên cử người tới Tửu Tuyền liên lạc với Tô Tắc.
Giả Tinh nói:
- Đã phái sứ giả, hiện giờ Võ Uy đã trong tay, Giáp Kỳ khủng hoảng, chỉ sợ không kiên trì được lâu. Tướng quân muốn bắt tay vào chuẩn bị tiếp, tiếp tay xử lí việc ở quận Trương Dịch. Thái thú Ân Tô Tắc ắt sẽ truyền tới tin chiến thắng.
Tào Bằng không hiểu lắm về Tô Tắc.
Nhưng nghe ý tứ trong giọng nói của Giả Tinh, hình như rất tôn sùng Tô Tắc.
Nói vậy, đây lại là một nhân vật không được đề cập tới trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Tuy nhiên, Tào Bằng rất rõ, Tô Tắc hiệp giúp mình cũng không hẳn là tâm y theo Tào Tháo mà là y là quan viên được triều đình cắt cử.
Y cuối cùng đi theo nhà Hán, hay theo Tào Ngụy, hiện tại vẫn chưa rõ ràng.
Làm thân với Tô Tắc là cần thiết nhưng cần phải cẩn trọng. Có thể hợp tác, nhưng không tin hoàn toàn, cần cẩn thận quan sát.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Sự việc ở quận Trương Dịch ta chỉ sợ khó có thể đoán trước, hãy chuyển lời tới Tô thái thú, lấy Nhược Thủy làm ranh giới. Ta chỉ cần Nhật Lặc còn năm huyện còn lại ta khó lòng nắm được trong tay, mong gã thứ lỗi.
Giả Tinh nghe xong, mỉm cười.
- Lời nói của tướng quân chí phải, ta cũng đã nghĩ, cần Nhật Lặc là đủ.
Nhật Lặc bắc giáp Hán Trường thành, nam gần Nhược Thủy, khoảng cách tới Võ Uy rất gần. Qua Trường thành chính là khu Khương Hồ, đối với Tào Bằng, ý nghĩa không lớn. Nếu hắn tiếp nhận sáu huyện Trương Dịch, thế sự sẽ càng phân tán binh lực, phức tạp trang bị nhân lực. Một quận Võ Uy, Tào Bằng còn không muốn nuốt cần gì phải cưỡng ép “ăn” Trương Dịch?
Tào Bằng muốn có Nhật Lặc, là bởi vì Nhật Lặc là nơi trọng yếu ở Tây Vực Hồ Thương. Đồng thời, Nhật Lặc cũng có thể làm đầu cầu ở Tây bộ quận Võ Uy, có Nhược Thủy làm lá chắn, ít nhất trong một trình độ nào đó, có thể đảm bảo an toàn cho quận Võ Uy. Dù sao, qua Nhật Lặc chính là ba huyện Tây bộ Võ Uy. Đó cũng không phải là một mảnh đất an ổn.
- Nhật Lặc, ai có thể tới đó?
Tào Bằng gãi gãi đầu, có chút khó xử.
Thuộc hạ của hắn hiện giờ đúng là có quá nhiều người tài ba.
Nhưng có thể phái tới đó thì cũng không nhiều lắm, nếu Vi Trạch có thể tới có thể giải quyết được sự khan hiếm nhân lực của Tào Bằng. Nhưng, hiện tại y đang ở Hải Tây, chắc rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể tới được quận Võ Uy.
Làm quan cần phải có tư cách và sự từng trải.
Từ Thứ thì ổn hơn một chút, dù sao cũng đã từng đảm đương Đông quận, muốn làm huyện trưởng hạ huyện, có dư. Vấn đề ở chỗ, để Từ Thứ đi làm huyện trưởng quả thực không đáng! Y ở quận Võ Uy làm việc rất tốt, Tào Bằng hy vọng, có thể giữ y bên mình làm việc. Ngoài ra, Tào Bằng chẳng tìm thấy ai phù hợp.
- Chủ công, mỗ có một người muốn đề cử, có vẻ thích hợp!
- Ai?
Bàng Thống cười:
- Sao chủ công có thể quên đệ đệ của người?
- Ý ngươi là…?
- Đúng vậy!
Tào Sách được nghe, không khỏi chau mày mày, hạ giọng nói:
- Còn chưa tới bốn mươi tuổi, để y làm huyện trưởng, có vẻ có chút không thích hợp. Hơn nữa, mấu chốt Nhật Lặc, Văn Thượng khó lòng một mình đảm đương.
- Ha ha, điều này không khó?
Bàng Thống mở chiếc quạt xếp, động tác tự nhiên, vô cùng phóng khoáng.
- Chủ công có thể lệnh Tô Tắc đảm nhận huyện trưởng Nhật Lặc, rồi sau đó lệnh Văn Thượng cầm binh hiệp trợ.
Nghĩ lại, chủ công muốn có Nhật Lặc là hi vọng mượn Nhật Lặc khai thông thượng lộ Tây Vực. Văn Thượng có thể cầm binh xuất chiến, có thể tôi luyện một phen. Đồng thời Tô Do và Tô Song làm công việc buôn bán. Y có thể làm tốt việc này.
Tào Bằng, có chút đồng tình.
Trời đã nhá nhem, gió đêm Tây Bắc thổi qua, xua tan thời tiết nóng bức ban ngày.
Tào Bằng một mình, ra ngoài hành lang thư phòng, vịn tay vào lan can, nhìn đinh hương tím trong viện đang nở rộ, suy nghĩ miên man.
Có nên để Tào Chương trấn giữ Nhật Lặc, hắn còn chưa đưa ra quyết định.
Nhưng không thể không nói, để Tào Chương tiếp nhận Nhật Lặc, đích thực là một lựa chọn tốt. Ân Na Biệt Quyền, mười ba tuổi giữ chức Giáo úy Phụng Nghĩa. Tào Chương mười ba tuổi, sao không thể trấn thủ Nhật Lặc? Nhưng vấn đề là, Tào Chương có đồng ý hay không? Đây là một vấn đề, đồng thời, tới Nhật Lặc, rời xa trung nguyên, y có thấy cô đơn không?
Gãi gãi đầu, Tào Bằng cảm thấy rất là khó xử.
Vấn đề Nhật Lặc, có thể tạm thời gác sang một bên.
Dù sao Tô Tắc bên đó vẫn chưa có kết quả, suy xét vấn đề Nhật Lặc nếu có xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, cần căn cứ vào tình trạng, rồi mới đưa ra quyết đoán. Cho nên không cần phải nóng lòng quyết định ngay.
Huyện Lệnh Cô Tang?
Đây là vấn đề khiến Tào Bằng đau đầu nhất.
Ánh mắt đột nhiên hiện lên một bóng người.
Tào Bằng đột nhiên xoay người, lớn tiếng quát:
- Ai đó?
Một bóng dáng thướt tha, từ góc quẹo đi ra. Mượn ngọn đèn, Tào Bằng nhận ra người đang tới, rõ ràng là con gái của Mã Đằng, Mã Vân Liễu.
Nàng đã có xuất hiện trong dã sử, nhưng trong chính sử lại không có ghi chép gì.
Thậm chí trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, cũng không có ghi chép.
Chỉ có một ít thông tin, nói nàng là vợ của Triệu Vân. Tuy nhiên Tào Bằng không tin tưởng cho lắm vì Triệu Vân hiện tại, đã hơn ba mươi, mà nàng thì chưa tới hai mươi. Nàng lại không hề ra khỏi Lương Châu, Triệu Vân cũng không tiến vào Võ Uy, hai người sao có thể gặp nhau? Cho dù là sau này Mã Siêu quy phục Lưu Bị, chỉ sợ cũng không có khả năng này.
Tào Bằng trầm giọng nói:
- Tiểu thư? Có việc gì?
Sau khi gia quyến Mã gia bị bắt, Tào Bằng thật ra không hề làm khó dễ họ. Ngoại trừ việc cấm thông hành ở ngoài một số địa phương, các nàng vẫn có thể đi tới sau tòa nhà này. Đương nhiên, không có sự đồng ý của Tào Bằng, các nàng không thể rời khỏi quận. Ngoài ra, ăn mặc chi phí, vẫn như trước, Tào Bằng cũng không cắt xén gì.
Mã Vân Liễu cắn môi, do dự một lát sau, lớn tiếng nói:
- Tào tướng quân, ta chỉ muốn hỏi, khi nào ngươi thả bọn ta ra?