Tình Kiếm Chương 1 0: Mị lực thiên sanh

Tình Kiếm
Chương 10: Mị lực thiên sanh
    
      

 
“Không biết Hoa công tử có nghe nói đến mị lực chưa?” Cung Nhã Thiến mỉm cười, không đợi Hoa Nhược Hư trả lời, lại nói tiếp “Mị thuật thấp nhất chỉ dựa vào sắc đẹp và thân thể, thường gọi là ngoại mị. Ngoại mị đương nhiên cũng chia ra những cảnh giới bất đồng. Cảnh giới cao nhất chính là chỉ cần một cử chỉ động tác thôi cũng có thể mê hoặc được kẻ khác. Bất quá, còn có một cảnh giới mị thuật mà nhiều nữ tử luôn mong ước, chúng ta gọi đó là nội mị. Nữ nhân sở hữu thuật nội mị nhìn từ bên ngoài so với nữ nhân bình thường không có gì khác biệt, chỉ là khi thấy được nàng rồi sẽ dần dà phát hiện mình không thể quên được nàng, không thể ly khai nàng, nguyện ý vì nàng làm hết thảy mọi việc”



 
“thứ lỗi, tại hạ không có nghiên cứu qua mị thuật” Hoa Nhược Hư miệng thì đáp bừa thế nhưng trong lòng thì càng lúc càng bất an.

 
“Thuật nội mị ít người biết đến, Thần cung cơ hồ sở hữu tất cả điển tịch chốn võ lâm nhưng cũng không hề nhắc đến phương pháp tu luyện nội mị cụ thể” Lời này của Cung Nhã Thiến khiến Hoa Nhược Hư trút ra một hơi thở phào, bất quá câu sau lại làm tim hắn đập rộn lên “Tuy nhiên, điều khiến chúng ta cao hứng chính là bổn cung còn có Du Du tỷ”

 
“Du Du thì sao?” Hoa Nhược Hư rốt cuộc nhịn không được bật hỏi.

 
“Du Du tỷ trời sinh đã có sẵn mị thuật chi tướng. Chỉ cần tu luyện một chút mị thuật bình thường cũng đủ làm điên đảo chúng sinh” Cung Nhã Thiến chậm rãi nói “Ta nghĩ, Hoa công tử hiện đã minh bạch ý của ta?”

 
“Du Du nói thế nào cũng là Thần cung sứ giả, chẳng lẽ ngươi cư nhiên dùng nàng đi mê hoặc người khác?” Hoa Nhược Hư cố nén giận nói.

 
“Hoa công tử, mặc người tin cũng được, không tin cũng được, ít nhất đến lúc này, chúng ta vẫn chưa cho Du Du tỷ tu luyện mị thuật. Bất quá, vì sự tồn vong bổn cung, đến lúc khẩn yếu quan đầu, Du Du tỷ thân là Sứ giả bổn cung, dẫu có hy sinh một chút cũng là việc nên làm.” Cung Nhã Thiến thản nhiên nói: “Nếu Hoa công tử nguyện ý quy phục bổn cung, thì Du Du tỷ tự nhiên là của người. Nhược bằng công tử không nguyện ý, thì có lẽ một ngày nào đó, người sẽ phát hiện ra rằng, nam tử khắp võ lâm đều đã trở thành bầy tôi dưới váy của nàng ta rồi.”

 
“Ngươi dám!’ Gương mặt tuấn tú của Hoa Nhược Hư vặn vẹo, tay đã ấn lên Tình Kiếm.

 
“Hoa công tử, không có gì Cung Nhã Thiến ta không dám làm, ta không muốn bức người, hy vọng Hoa công tử cũng không ép ta” Cung Nhã Thiến bộ dáng không quan tâm, điềm tĩnh nói “Huống chi, Hoa công tử quy phục Thần cung, đối với người mà nói chỉ có lợi không hại”

 
“Cung Nhã Thiến, chẳng lẽ Thần cung các người chỉ có thể dựa vào một người nữ tử như Du Du để chống đỡ ư?” Hoa Nhược Hư cố nén lửa giận trong lòng, tạm thời không bộc phát.

 
“Thần cung làm gì, không cần Hoa công tử dạy bảo. Hoa công tử chỉ cần minh bạch một điều là đủ rồi: muốn có Du Du tỷ, trước tiên phải là người Thần cung” Cung Nhã Thiến lạnh lùng nói.

 
Hoa Nhược Hư trong lòng nộ hỏa cuồng dâng, song nhãn dần hóa hồng, quắt mắt chằm chằm nhìn Cung Nhã Thiến.

 
“Ta tin rằng ngoài trừ Hoa công tử, tất cả nam nhân sẽ vì Du Du tỷ mà không tiếc mọi thứ. Ta cũng tin rằng, không một ai giống như công tử, chiếm được Du Du tỷ rồi mà còn có thể rời xa nàng” Cung Nhã Thiến tựa hồ vẫn không phác giác được sự biến hoá của Hoa Nhược Hư, vẫn tiếp tục gây sức ép về phía hắn.

 
“Du Du là của ta!” Hoa Nhược Hư bỗng điên cuồng thét lên, Tình Kiếm như chớp vẽ ra một đường kiếm. Nghĩ đến cảnh Tuyết Du Du có thể sẽ bị Cung Nhã Thiến huấn luyện thành một công cụ chuyên đi câu dẫn nam nhân, trong lòng hắn dâng lên nộ ý ngập trời.

 
Tình Kiếm chi Du Du.

 
Một kiếm xuất ra như lửa điện, bao hàm tất cả tình cảm của hắn dành cho Tuyết Du Du, những hẹn ước chứa chan của hắn đối với với nàng.

 
Du Du, ta từng hứa sẽ chiếu cố cho nàng cả đời! Ta sẽ không để nàng bị kẻ này huỷ hoại đâu!

 
Cung Nhã Thiến trong lòng chấn kinh, nàng cảm nhận được khí thế kinh thiên trong một kiếm này. Kiếm mang lóe lên đã bức đến gần, dưới tình thế cấp bách, trường kiếm vội vàng xuất thủ. Quân lâm thiên hạ - Thần cung trấn cung kiếm thuật xuất thủ. Hai kiếm tương giao, trường kiếm trong tay Cung Nhã Thiến bị chấn thành phấn vụn. Cung Nhã Thiến sắc mặt đại biến, thân thể lăng không nhảy lên, rốt cuộc khó khăn lắm mới tránh khỏi một kiếm này. Bất quá kiếm uy còn sót lại cũng đã chấn nát một số ngọn đèn trong đại sảnh.

 
Cung Nhã Thiến mặt mày tái nhợt, không phải bởi bị thương mà là vì kinh hãi. Chẳng ngờ được, chỉ mới vài tháng không gặp, võ công của Hoa Nhược Hư đã tăng tiến tới cảnh giới này. Kiếm pháp đáng sợ như thế nàng cho đến giờ cũng chưa hề gặp qua.

 
“Cung Nhã Thiến, nếu ngươi dám đối đãi với Du Du như lời vừa nói, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Hoa Nhược Hư sau một kiếm này cũng không ra tay nữa, Tình Kiếm trở lại bao. Hắn đứng vững vàng, lạnh lùng nhìn Cung Nhã Thiến, toàn thân tản mác ra một loại khí khái ngạo nghễ thiên hạ, phong phạm trở nên vô cùng khác biệt.

 
“Hoa Nhược Hư, mặc dù ngươi võ công cao cường, nhưng ngươi vẫn sẽ không giết được ta đâu. Cung Nhã Thiến ta vẫn chắc chắn như cũ, ta cho ngươi ba ngày suy nghĩ thật kỹ. Nếu không, không riêng gì Du Du tỷ, cả Nguyệt tỷ cùng Mộng tỷ cũng đừng mong có thể trở lại bên cạnh ngươi!” Cung Nhã Thiến sau phút kinh hãi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, xem ra nàng có thể gánh vác được Thần cung thì cũng không phải hạng tầm thường. Nàng bình tĩnh nói xong những lời này thì xoay người đi, thân thể loé cái đã biến mất khỏi đại sảnh.

 
Hoa Nhược Hư đứng xuất thần tại chỗ. Hắn rất tin tưởng vào võ công của mình, nhưng hắn cũng hiểu được lời Cung Nhã Thiến nói không sai, hắn muốn giết nàng là việc hầu như không có khả năng. Trong lòng hắn dâng lên một cơn khó chịu, năng lực một người quả thực có hạn.

 
“Hoa đại ca” Một thanh âm sợ hãi vang lên nơi cửa. Hoa Nhược Hư xoay người lại rồi bất chợt lướt đến, mang nàng ôm chặt vào lòng.

 
“Du Du, muội đi cùng ta. Yên tâm, có ta ở đây, không ai dám làm gì muội đâu!” Hoa Nhược Hư dùng ánh mắt kiên định nhìn Tuyết Du Du. Có lẽ, phải để Du Du một khắc không rời xa hắn mới là biện pháp tốt nhất.

 
“Hoa đại ca, Du Du không thể phản bội Thần cung!” Tuyết Du Du lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói “Hoa đại ca, huynh không cần vì Du Du mà lo lắng. Huynh phải tin tưởng Du Du, Du Du sẽ không làm điều có lỗi với huynh đâu”

 
“Du Du, vừa rồi muội vẫn ở bên ngoài phải không?” Hoa Nhược Hư đột nhiên hỏi. Tuyết Du Du “ừm” nhẹ một tiếng, gật đầu xác nhận.

 
“Du Du, muội yên tâm, ta sẽ nhanh chóng khiến Cung Nhã Thiến đồng ý cho muội trở lại bên ta. Hôm nay ta về trước, ba ngày sau sẽ trở lại nơi này, muội hãy chờ ta!” Hoa Nhược Hư nói với giọng trầm trầm. Hắn không biết Thần cung rốt cuộc đã dùng biện pháp gì để khiến đệ tử trong cung không dám chống đối, bất quá hắn cũng hiểu rằng Tuyết Du Du tuyệt đối cũng sẽ không phản bội Thần cung, ít nhất là trong lúc này, cho nên xem ra hắn phải nghĩ biện pháp khác rồi.

 
o0o

 
“Sư tỷ, người nói chúng ta làm như vậy có đúng không?” Tại một nơi bí mật, Cung Nhã Thiến đang cùng một bạch y nữ nhân che mặt nhỏ giọng trao đổi. Thanh âm của nàng có chút bối rối.

 
“Tiểu sư muội, chuyện này không phải do muội quyết định ư?” Bạch y nữ nhân khẽ thở dài một hơi.

 
“Sư tỷ, người nói ta có phải bất hiếu lắm hay không? Nương thân đã mất lâu như vậy, nhưng ta lại không thể vì người báo thù” Cung Nhã Thiến yếu ớt nói, ngữ khí tràn ngập ưu thương.

 
“Tiểu sư muội, muội bây giờ còn nhỏ, huống chi quân tử báo thù mười năm chưa muộn, muội không cần quá nôn nóng. Muội yên tâm, chúng ta nhất định thay sư phụ báo thù” Nữ tử che mặt nói, thanh âm trầm thấp mà kiên định, trong đôi mắt phượng đồng thời loé lên vài đạo quang mang.

 
“Hiện tại Ma cung, liên minh Thất phái tứ gia, còn có cả Phong trưởng lão đều nhằm vào chúng ta. Với thực lực của chúng ta bây giờ, căn bản không thể chống lại sự công kích liên hợp của bọn họ. Nhưng nếu thêm vào Hoa Nhược Hư gia nhập thì có thể gây được sự kiềm chế rất lớn với bọn họ. Bằng vào quan hệ của hắn với Tô Đại Nhi cùng Hoa Ngọc Phượng thì Ma cung và liên minh nếu muốn đối phó với chúng ta sẽ có chút vướng víu chân tay, như vậy chúng ta có thể lo đối phó với Phong trưởng lão trước. Đám phản đồ đáng chết đó, ta sẽ không bỏ qua cho bọn chúng đâu!” Cung Nhã Thiến dứt lời liền lộ ra hận ý mãnh liệt. Bọn họ phản bội Thần cung không nói, còn giết hại cả mẫu thân của nàng. Cừu hận này như xương đâm cổ họng, khiến cho nàng ăn ngủ không yên.

 
“Với võ công của Hoa Nhược Hư bây giờ, sợ rằng chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn!” Nữ tử che mặt thở dài một tiếng, chậm rãi nói “Nếu hắn thực tâm nguyện ý giúp chúng ta, đối với chúng ta sẽ là một trợ lực rất lớn. Bất quá, hiện tại muốn hắn thành tâm gia nhập Thần cung chúng ta hầu như là điều không có khả năng. Bất đắc dĩ cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn của muội bây giờ mà thôi”

 
“Sư tỷ, người nói Hoa Nhược Hư sẽ đáp ứng chứ?” Cung Nhã Thiến có chút bất an hỏi.

 
“Nhược điểm lớn nhất của hắn là đa tình, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ta nghĩ hắn sẽ phải thoả hiệp thôi” Nữ tử che mặt thoáng chút trầm ngâm, thế sự biến ảo vô thường, sự tình ba ngày sau, ai có thể hoàn toàn xác định chứ?

 
o0o

 
Hoa Nhược Hư trở lại Hoa phủ đã nửa canh giờ nhưng vẫn đứng trong sân, không trở về phòng. Hắn đi qua đi lại suy nghĩ về sự tình hôm nay. Cung Nhã Thiến mặc dù thủ đoạn hèn hạ làm hắn thực sự phẫn nộ, nhưng sau khi phẫn nộ hắn vẫn không thể không suy nghĩ nên ứng đối thế nào cho tốt.

 
“Sư đệ, sao chàng còn không vào?” Nghe được thanh âm ôn nhu truyền đến, Hoa Nhược Hư hồi phục thần trí, vừa xoay người lại thì phát hiện ra Hoa Ngọc Loan đã tới bên cạnh từ lúc nào. truyện được lấy từ website tung hoanh

 
“Sư tỷ, sao nàng lại ra ngoài?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trên mặt lộ ra một nét cười miễn cưỡng.

 
“Nghe Tiểu Tuyết nói chàng đã trở lại nhưng không chịu vào trong, nên ta tới xem sao” Hoa Ngọc Loan ôn nhu nhìn hắn, đoạn tựa vào người hắn nói “Chàng không phải cùng Du Du đến Thần cung gặp Cung Nhã Thiến sao? Chàng và cô ta đã nói điều gì? Vì sao khi trở về rồi bộ dáng lại đầy tâm sự như vậy?” Hoa Ngọc Loan một hơi thắc mắc cả mấy vấn đề.

 
“Sư tỷ, sự tình không có gì, bên ngoài trời gió, chúng ta vào trong trước đã” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng lắc đầu, ôm lấy thắt lưng nàng chậm rãi đi vào phòng.

 
Hoa Nhược Hư cũng không định nói chuyện này cho Hoa Ngọc Loan, bởi hắn không muốn nàng lo lắng.

 
o0o

 
Màn đêm chậm rãi buông xuống, vào canh hai, một bóng đen quỷ mị chợt tiến vào Kim Lăng Diệp gia.

 
Hoa Ngọc Phượng đang chuẩn bị an giấc, đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi đến, nàng âm thầm đề phòng. Cổ tay nhẹ lật, chân khí đã ngưng tụ trong lòng bàn tay, tuỳ thời đều có thể xuất ra.

 
“Nhị sư tỷ, là ta!” Một thanh âm trầm thấp truyền vào tai, toàn thân nàng lỏng ra, kế đó một đôi bàn tay mạnh mẽ đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

 
“Trễ thế này rồi, ngươi còn tới làm gì? Sư tỷ có biết hay không?” Hoa Ngọc Phượng sắc mặt đỏ bừng, khẽ hỏi.

 
“Ta có việc muốn tìm tỷ.” Hoa Nhược Hư ôm nàng lật mình vào giường. “Người ở nơi đây luôn có kẻ giám thị ư?” Hắn vừa cảm giác được bên ngoài có người.

 
“Là người của Diệp Bất Nhị, không cần để ý đến y!” Hoa Ngọc Loan nhẹ giọng nói. “Có chuyện gì nói mau đi, lát nữa đi ra nhớ cẩn thận một chút, bọn họ chắc chắn sẽ theo dõi ngươi”

 
“Tỷ có biết nhiều về Thần cung không?” Hoa Nhược Hư hỏi nàng, hắn muốn tìm hiểu thật nhiều về Thần cung. Biết mình biết người, có như vậy hắn mới tìm ra kế sách tốt nhất đối phó Cung Nhã Thiến.

 
“Thần cung tương đối thần bí, che giấu rất tốt, cho nên chúng ta cũng không biết được nhiều về bọn họ.” Hoa Ngọc Phượng ngẫm nghĩ một thoáng rồi đáp. “Ngoại trừ Thần cung Cung chủ Cung Nhã Thiến đã lộ mặt, còn có một Thánh nữ thân phận cực cao. Bất quá, cho tới bây giờ cũng chưa ai trông thấy qua chân diện mục của cô ta cả”

 
“Vị thánh nữ kia ta đã gặp qua, cô ta luôn mang lụa trắng che mặt” Hoa Nhược Hư có chút thất vọng, xem ra Hoa Ngọc Phượng biết cũng không nhiều lắm.

 
“Lụa trắng che mặt, đúng rồi, ta nhớ ra một việc” Hoa Ngọc Phượng có chút trầm ngâm nói. “Còn nhớ trước kia ta đã nói với ngươi không? Ta vốn định tại liên minh Thất phái tứ gia tìm ra vài người có thể tin tưởng làm trợ thủ cho mình, một số người chọn lựa đã được ta điều tra qua, vốn không ai có vấn đề gì, ngoại trừ Nam Cung Phi Vân thì có đôi chút thần bí”

 
“Nam Cung Phi Vân ư?” Hoa Nhược Hư giật mình. Trước kia hắn vẫn muốn tìm gã ta để hỏi thăm sự tình Tiểu Nguyệt, nhưng lại không có cơ hội nào.

 
“Chính là hắn! Thủ hạ báo với ta, Nam Cung Phi Vân có vài lần đi gặp một nữ tử che lụa trắng vào ban đêm. Hơn nữa võ công hắn cũng rất cao, thân thủ không hẳn chỉ vào hàng đệ nhị trên Long bảng” Hoa Ngọc Phượng tư lự rồi tiếp “Hiện tại nghĩ lại, vị nữ tử mà hắn gặp kia rất có thể là Thần cung Thánh nữ”

 
“Phía các nàng không phải đã từng gặp qua Thánh nữ của Thần cung rồi hay sao? Nếu đúng như lời kể, thì người của các nàng phải nhận ra mới đúng chứ?” Hoa Nhược Hư trong lòng chấn động, chẳng lẽ Nam Cung Phi Vân cùng Thần cung có quan hệ? Bất quá nghĩ kĩ, hắn lại cảm thấy có chút không phù hợp.

 
“Bởi vì các giữa đệ tử của chúng ta không hề biết nhau, họ đều chia nhau đi điều tra cả, mà cái người điều tra Nam Cung Phi Vân kia lại chưa từng trông thấy qua Thánh nữ, cho nên hắn có không nhận ra cũng là bình thường” Hoa Ngọc Phượng giải thích “Về sau, ta bỗng phát hiện ra Diệp Bất Nhị sẽ không để ta tìm thân tín nữa, cho nên ta cũng ngưng việc điều tra hắn, từ đó cũng không còn quá lưu tâm”

 
“Chẳng lẽ Nam Cung Phi Vân cũng giống như Du Du, đều là Thần cung Sứ giả hay sao?” Hoa Nhược Hư thì thào nói.

 
“Ngươi hôm nay cùng Tuyết Du Du đến Thần cung ư?” Hoa Ngọc Phượng đột nhiên hỏi.

 
Hoa Nhược Hư giật mình ngạc nhiên, sau đó gật gật đầu.

 
“Cung Nhã Thiến muốn ta gia nhập Thần cung. Nếu không….. Nếu không cô ta sẽ bắt Du Du tu luyện mị thuật” Hoa Nhược Hư đem sự tình đã trải qua kể ra toàn bộ, lúc hắn đề cập đến mị thuật, thân thể Hoa Ngọc Phượng dường như thoáng run rẩy.

 

Nguồn: tunghoanh.com/tinh-kiem/quyen-6-chuong-10-LjPaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận