Tình Kiếm
Chương 7: Thê diễm mị sát
Nam Cung Phi Vân nhìn thiếu nữ áo trắng che mặt với ánh mắt khác thường, trong mắt thoáng hiện lên vẻ cừu hận thấu xương, nhưng đồng thời còn có một loại tình cảm như có như không.
“Phong Trưởng lão nói rất đúng, Thần cung quả thật không thích hợp do hai nữ nhân chủ trì” Nam Cung Phi Vân cười nhạt, trên mặt không có chút gì là áy náy.
Thiếu nữ áo trắng che mặt hai mắt lóe thần quang lạnh lùng, nếu như nói Vân Trưởng lão và Lôi Trưởng lão phản bội nàng còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng Nam Cung Phi Vân phản bội nàng tuyệt đối không nghĩ tới. Trong lòng nàng đang rất không tin, nhưng cũng đầy phẫn nộ, nàng quả thực hận không thể giết hắn dưới chưởng, nhưng nàng cũng rõ ràng, tình huống bây giờ rất bất lợi đối với các nàng.
Cung Nhã Thiến đã bị trọng thương, gần như không còn năng lực chiến đấu, mà hai người Tuyết Du Du và Giang Thanh Nguyệt nàng hy vọng lớn nhất, thì bởi vì Tuyết Du Du bị Nam Cung Phi Vân tập kích nên sự phối hợp của hai người đã sụp đổ, Giang Thanh Nguyệt hoàn toàn chỉ có thể dựa vào võ công của mình, dù cho kiếm thuật của nàng xuất chúng đến đâu nhưng đối mặt với hơn mười cao thủ của Tiên cung sợ rằng vẫn bất lực. Mà càng quan trọng hơn là, bây giờ các nàng tổng cộng mới có bốn người mà hai người bị trọng thương, ít nhất phải có một người chiếu cố hai người bị thương, cứ như vậy, các nàng thực ra cũng chỉ có một người có thể chống cự công kích của đối thủ.
Mà thực lực của bọn họ rất rõ ràng, bốn đại Trưởng lão của Thần cung, cùng với Ẩn sứ của Thần cung đối phó một người trong đó thì đối với các nàng tự nhiên không có vấn đề, nhưng nếu cùng đối phó năm người, nàng rất khó nói mình có thể thắng, dù cho ba người trong năm người cũng đã bị thương. Càng huống chi bọn họ cũng không chỉ có năm người, còn có hơn mười tên đệ tử Tiên cung dang như hổ rình mồi ở bên cạnh.
“Nguyệt Tỷ, tỷ mang theo Du Du, chúng ta chuẩn bị rút thôi” Thiếu nữ áo trắng che mặt truyền âm với Giang Thanh Nguyệt, Giang Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, đỡ lấy Tuyết Du Du.
Thiếu nữ áo trắng che mặt cẩn thận quan sát bốn phía một chút, cố gắng phát hiện phương hướng phá vòng vây có lợi nhất, mà lúc này đám người Phong Trưởng lão, Nam Cung Phi Vân cũng đã bắt đầu từ từ đi tới, mơ hồ hình thành một vòng vây.
Trong lòng nàng không khỏi âm thầm lo lắng, nếu như chỉ có mình nàng, nàng rời khỏi đây cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng nàng mang theo một người bị thương, muốn rời đi cũng không đơn giản như vậy.
“Sư tỷ, không cần lo lắng, tỷ đi một mình đi, nhớ kỹ sau này nhất định phải báo thù” Bỗng nhiên trong lòng nàng truyền ra âm thanh yếu ớt của Cung Nhã Thiến.
“Tiểu sư muội, muội yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì, tỷ cũng không thể bỏ mặc muội” Thiếu nữ áo trắng che mặt dâng lên cảm giác khó chịu, nàng tự trách mình, hận mình nhìn người sai lầm mới có thể làm cho Cung Nhã Thiến bị thương nặng như vậy.
“Sư tỷ, thật sự, thật sự không cần để ý đến muội, nếu như, nếu như Du Du tỷ không có việc gì, tỷ hãy thay muội nói tiếng xin lỗi với tỷ ấy, còn có Nguyệt tỷ và Mộng tỷ, muội thật sự xin lỗi” Trong đôi mắt đẹp của Cung Nhã Thiến chảy ra hai hàng lệ, nàng vẫn bức bách các nàng kia làm các chuyện mà mình không muốn, còn lấy các nàng làm lợi thể để đối phó với Hoa Nhược Hư, nhưng đến cuối cùng nàng lại phát hiện người trung thành nhất vẫn chính là các nàng đó.
“Cung chủ” Đột nhiên một giọng nói truyền tới.
“Du Du, muội đã tỉnh?” Giang Thanh Nguyệt mừng rỡ nhìn Tuyết Du Du trong lòng, khóe miệng nàng vẫn còn một tia máu, vẻ mặt tái nhợt.
“Nguyệt tỷ, để muội xuống” Tuyết Du Du nhỏ giọng nói, Giang Thanh Nguyệt do dự một chút định nói lại thôi, nhìn Tuyết Du Du một chút thấy ánh mắt kiên định của nàng, rốt cuộc cũng lặng lẽ đặt nàng xuống mặt đất. Tuyết Du Du có chút lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Giang Thanh Nguyệt vội vàng đưa tay ra đỡ lấy nàng.
“Thánh nữ, Thánh nữ mang Cung chủ chuẩn bị rời đi, Nguyệt tỷ, tỷ chuẩn bị sẵn sàng, trước hết đối phó đệ tử Tiên cung, sau đó đối phó Vân Trưởng lão và Lôi Trưởng lão đang bị thương” Giọng nói của Tuyết Du Du rất yếu ớt, yếu ớt đến nỗi chỉ có Giang Thanh Nguyệt và Thiếu nữ áo trắng che mặt cũng là Thánh nữ Thần cung mới có thể nghe thấy.
“Du Du, muội…..” Thánh nữ mở miệng, nói vài chữ nhưng không nói gì thêm, trong mắt hiện ra thần sắc khó nói thành lời.
“Nếu như, nếu như hôm nay ta chết, phiền Thánh nữ thay ta nói với Hoa đại ca, nói, nói chỉ có thể làm huynh ấy kiếp sau chiếu cố Du Du” Trong lời nói của Tuyết Du Du đầy vẻ quyết đoán, càng tràn ngập sự không muốn rời trần thế này, không muốn xa rời tình lang.
“Du Du, muội yên tâm, muội sẽ không chết, chúng ta sẽ không có chuyện gì, muội không cần lo lắng” Trong mắt Thánh nữ mơ hồ có vài giọt nước mắt, tỷ muội nhiều năm nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân nên chưa bây giờ thẳng thắn sống với nhau, còn lúc nào cũng tính kế với nhau. Đến hôm nay khi sinh ly tử biệt, nàng mới phát hiện, tình tỷ muội bị lãng quên đáng quý biết chừng nào.
“Nguyệt tỷ, có thể buông muội ra, chuẩn bị phá vòng vây, không cần để ý đến muội” Tuyết Du Du nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay đang đỡ nàng của Giang Thanh Nguyệt, có chút tập tễnh bước ra.
Nàng từng bước đi về phía đệ tử Tiên cung, bước đi của nàng rất nặng nề, nặng đến độ nàng dường như không có khí lực nhấc chân lên, đi rất khó khăn; bước đi của nàng lại rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không nghe thấy tiếng bước chân; thân hình thon thả của nàng lại rất nhu nhược thế cho nên những cơn gió đêm cũng đủ để làm nàng đong đưa, lờ mờ còn có thể thấy thân hình mềm mại của nàng khẽ run lên, mặt nàng tái nhợt làm cho người ta trìu mếm, bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng dâng lên một cảm giác thương tiếc, không chỉ là đám người Tiên cung như Nam Cung Phi Vân, mà ngay cả Thánh nữ Thần cung cũng bị lây nhiễm, mỗi người đều ngẩn người, trong lòng càng đang oán hận chính mình, tại sao không thương tiếc thiếu nữ nhu nhược này, trong lòng bọn họ đã không có sát ý, cũng đã quên thiếu nữ này là địch nhân của bọn họ. Chỉ có Giang Thanh Nguyệt mới biết, sắp đến lúc nàng phải động thủ, nàng nắm chặt chuôi kiếm, thân thể dần dần căng cứng.
Đột nhiên một tiếng kêu yêu kiều vang lên, môi anh đào của Tuyết Du Du hé ra, ngửa mặt phun lên một màn huyết vụ, thân thể lung lay muốn ngã, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, mặt nàng tái nhợt, khác hẳn với màn huyết vụ đẹp mắt kia.
“Sao có thể để mặc nàng bị thương chứ? Không được, ta nhất định phải đỡ nàng” Gần như trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ này, bọn họ không hẹn mà cùng chạy về phía Tuyết Du Du, mà lúc này Giang Thanh Nguyệt rốt cuộc cũng đã di chuyển, trường kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ, đánh về phía đệ tử Tiên cung, trường kiếm huy động, trong nháy mắt đã có hơn mười đệ tử nằm trên mặt đất, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra.
Thánh nữ rốt cuộc cũng có phản ứng, nhìn thấy các đệ tử Tiên cung gần như không còn một ai, mà Giang Thanh Nguyệt vẫn còn đang chuẩn bị tiếp tục đồ sát, Tuyết Du Du đã có chút không xong, sắp ngã xuống.
Thân thể nàng lóe lên, nhào tới bên cạnh Tuyết Du Du, một tay ôm lấy nàng: “Nguyệt tỷ, mau đi” Vừa hô vừa nhanh chóng thối lui, Giang Thanh Nguyệt có chút giật mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Nguyệt tỷ, không cần quản những người còn lại, trước hết cứu tiểu sư muội và Du Du quan trọng hơn, đi nhanh” Thánh nữ có chút khẩn trương, vội vàng truyền âm cho Giang Thanh Nguyệt, Giang Thanh Nguyệt đã lập tức có phản ứng, vội vàng thu kiếm nhanh chóng lao về phía Thánh nữ thối lui
“Muốn chạy sao?” Một giọng nói kiều mỵ truyền tới, mà cùng lúc đó, một thiếu nữ áo trắng xuất hiện trước mặt Thánh nữ, ngăn cản đường đi của nàng.
Thiếu nữ áo trắng ôm dao cầm, rõ ràng là Tô Đại Nhi, mà sau nàng còn đi theo hai người Nam Cung Hiên Viên và Lộ Vân Trường.
Thánh nữ trong lòng trở nên lạnh lẽo, chẳng lẽ hôm nay thật sự là không thể thoát sao?
“Lưu Vân cô nương, ta ra ngoài cửa, có việc gì cứ gọi ta một tiếng” Tôn Vân Nhạn liếc nhìn Hoa Nhược Hư đang nằm trên giường một cái, phát hiện có chút khó có thể đối mặt với nam nhân này, nàng có cảm giác không được tự nhin, rốt cuộc nhịn không được muốn ra ngoài.
“Tôn Trưởng lão, gọi ta là Lưu Vân là được” Lưu Vân cười khẽ một tiếng, nàng mặc dù là một thị nữ, nhưng nàng là thị nữ của Tô Đại Nhi nên trên dưới Ma Cung đều rất khách khí với nàng, mà Tôn Vân Nhạn tự nhiên cũng hiểu đạo lý này.
“Nhưng Tôn Trưởng lão, tiểu thư là cho Trưởng lão ở đây nhìn công tử, Trưởng lão sao có thể ra ngoài?” Lưu Vân ngay sau đó nói thêm, giọng nói rất ranh mãnh.
Tôn Vân Nhạn có chút thở dài bất đắc dĩ đứng ở trong phòng, nhưng là xoay người lại không nhìn Hoa Nhược Hư.
“Đại Nhi” Hoa Nhược Hư lúc này đã tỉnh lại, mùi hương cơ thể quen thuộc của Tô Đại Nhi vẫn còn có thể ngửi thấy, nhưng hiển nhiên nàng đã không còn ở bên cạnh, Hoa Nhược Hư có chút nóng lòng vội vàng ngồi xuống, nhưng vừa nhìn thấy hai người trong phòng lại cảm giác thấy không ổn, vội vàng nằm xuống.
“Công tử, tiểu thư có chút việc phải ra ngoài, công tử cứ ngủ tiếp đi, tiểu thư rất nhanh sẽ trở về” Mặc Lưu Vân đỏ ửng lên nói.
“Cát phu nhân, nàng, nàng sao lại ở đây?” Hoa Nhược Hư nhìn thấy Tôn Vân Nhạn rất giật mình, hơi do dự một chút rồi nói.
“Hoa công tử, ta đã không còn là Cát phu nhân, xin không nên gọi ta như vậy” Tôn Vân Nhạn không quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Ta bây giờ là tam Trưởng lão của Ma Cung, phụng lệnh Cung chủ ở đây chăm sóc Hoa công tử, không biết Hoa công tử có gì phân phó?”
Nghe được những lời này, Hoa Nhược Hư cảm thấy rất kinh ngạc, hắn dù như thế nào cũng không nghĩ tới Tôn Vân Nhạn lại trở thành Tam Trưởng lão của Ma Cung, thành thủ hạ của Tô Đại Nhi. Nhưng hắn bây giờ lại không có thời gian hỏi tới chuyện này, hơn nữa hắn dường như cũng không có tư cách hỏi.
“Cát, ồ Tôn cô nương, phiền cô nương và Lưu Vân ra ngoài trước một lát được không?” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói, hắn muốn đứng lên, chỉ là mặc quần áo trước mặt hai nữ nhân không có quan hệ mật thiết thì hắn không làm được.
“Công tử, tiểu thư rất nhanh sẽ trở về, công tử không cần dậy” Lưu Vân nhỏ giọng nói, dường như có chút không muốn ra.
“Lưu Vân, hai người ra ngoài đi” Hoa Thác tiếp tục nói, Lưu Vân thấy Hoa Nhược Hư kiên trì như vậy cũng không có cách nào khác, dù sao nàng vẫn phải nghe lời Hoa Nhược Hư phân phó, không thể làm gì khác là đi ra ngoài, mà Tôn Vân Nhạn vốn ước gì ra ngoài sớm một chút, lúc này tự nhiên là cầu còn không được.
“Lưu Vân, Đại Nhi đi đâu?” Hoa Nhược Hư nhanh chóng mặc quần áo rời giường, thu thập xong liền gọi Lưu Vân vào.
“Công tử, ta cũng không biết, tiểu thư nói rất nhanh sẽ quay về” Lưu Vân cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Hoa Nhược Hư âm thầm nhíu mày, xem bộ dạng thì Lưu Vân không giống như đang lừa gạt hắn, nhưng hắn lại cảm giác được Tô Đại Nhi hẳn là sẽ không có chuyện gì mà đi ra ngoài, trừ phi có chuyện khẩn cấp.
“Vậy Đại Nhi trước khi đi, có ai tìm đến nàng không?” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Công tử, lúc công tử ở đây, tiểu thư cũng không để ai khác đến quấy rầy” Lưu Vân lắc đầu nói.
Hoa Nhược Hư lại rơi vào trầm tư, trong lòng có chút bất an, hắn cảm giác được Tô Đại Nhi dường như là cố ý không cho hắn biết việc nàng muốn làm, có lẽ là lo lắng hắn biết, như vậy thì chuyện này nhất định có quan hệ đến hắn. Chỉ là rốt cuộc là chuyện gì? Nàng bây giờ đang đi đâu?
“Tôn cô nương, nàng biết Đại Nhi đi đâu không?” Hoa Nhược Hư nhìn Tôn Vân Nhạn, nhỏ giọng hỏi.
“Cung chủ không nói với ta” Tôn Vân Nhạn có chút không được tự nhiên, không dám nhìn thẳng Hoa Nhược Hư, cúi đầu nói.
“Lưu Vân, ta đi về, nếu như Đại Nhi về, nàng thay ta nói với nàng một tiếng” Hoa Nhược Hư vẫn cảm giác có gì đó không đúng, nói xong liền vội vã đi ra ngoài.
“Công tử, công tử không thể đi” Thân hình mềm mại chợt lóe lên, Lưu Vân ngăn cản trước mặt Hoa Nhược Hư, vội vàng nói.
“Tại sao?” Hoa Nhược Hư nhíu mày, “Lưu Vân, nàng thành thật nói cho ta biết, nàng có phải không biết Đại Nhi đi đâu hay không? Có phải Đại Nhi không cho nàng nói?”
“Công tử, ta thật sự không biết, chỉ là tiểu thư nói qua, nhất định công tử phải chờ tiểu thư trở lại” Lưu Vân một bên lắc đầu rồi vội vàng nói, “Nếu tiểu thư về không thấy công tử, nàng nhất định trách cứ ta”.
“Nàng thật sự không biết?” Hoa Nhược Hư nhìn chằm chằm vào Lưu Vân, Lưu Vân dường như không chịu nổi ánh mắt của hắn, cúi đầu, tay vân vê vạt áo biểu hiện trong lòng nàng cũng rất bất an.
“Công tử, ta, ta thật sự không biết” Lưu Vân lắp bắp nói, giọng nói rất nhỏ, không biết có bao nhiêu khí lực.
Hoa Nhược Hư trầm mặc một lát, khẽ thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài, Lưu Vân đứng ngẩn người một lát rồi đuổi theo, Tôn Vân Nhạn cũng đành phải đuổi theo.
“Lưu Vân, nàng đã không muốn nói cho ta biết, ta đây không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tìm Đại Nhi, nàng đừng cản lại làm gì” Trong giọng nói của Hoa Nhược Hư mang theo vẻ tức giận.
“Công tử, ta, ta thực sự…..” Lưu Vân còn muốn phân biện.
“Không cần phải nói, nếu như Đại Nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng sẽ hối hận” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nhìn Lưu Vân một cái, tăng cước bộ. Hắn biết Lưu Vân rất trung thành với Tô Đại Nhi, muốn Lưu Vân đi ngược lại ý của Tô Đại Nhi rất khó, cho nên không thể không nói thẳng vào trọng điểm, Lưu Vân một khi lo lắng cho sự an toàn của Tô Đại Nhi sẽ có thể nói cho hắn chuyện nàng biết. Hơn nữa trên thực tế, Hoa Nhược Hư quả thật lo lắng Tô Đại Nhi sẽ xảy ra chuyện, bởi vì trong lòng hắn có một cảm giác không ổn, cảm giác này làm hắn rất bất an.