.:: Tình Kiếm ::.
Quyển 4: Kiếm Vũ
Chương 9: Kiếm thiêu tứ sát ( Thượng )
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Dịch thuật: hoaanhung
Biên dịch + Biên tập: hoaanhhung
Hoa Sơn Hội - Tàng thư viện
---------- o0o ----------
:hi:Bà con có ý kiến gì thì vào đây mà phản ánh http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=22607
“ Mộng nhi cẩn thận !” một trận sát khí mãnh liệt ùa đến, Hoa Nhược Hư biến sắc, khe khẽ quát.
Kiếm quang thiểm thiểm, mấy bạch sắc nhân ảnh ẩn ẩn xông tới.
“ Mộng nhi, là Bạch Y lâu sát thủ !” Hoa Nhược Hư sắc mặt lại biến đổi, không kịp quan tâm đến vì sao bọn họ lại tới giết hắn, đinh một tiếng, Tình Kiếm đã rời vỏ. Sắc mặt Hoa Phi Mộng trong nháy mặt trở nên lạnh lùng, cổ tay khẽ phất, một thanh nhuyễn kiếm nhỏ đã xuất hiện trên tay nàng, nhanh chóng vung ra.
Chân khí cấp tốc ngưng tụ, không khí chung quanh năm người tựa hồ như đọng lại, bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương lại thêm phần quỷ dị.
Sát ý trong lòng Hoa Nhược Hư ngày càng đậm, bởi hắn biết, nếu hắn không thể thắng, hắn và Hoa Phi Mộng đều không tránh khỏi cái chết.
Một âm thanh chấn động vang lên, theo sau đó là tiếng nhạc chói tai, Tiêu vô địch đã thổi tiêu công kích tới.
truyện copy từ tunghoanh.com
Tiếng tiêu lọt vào tai Hoa Nhược Hư, đại não ngất đi trong tích tắc rồi trong nháy mắt khôi phục lại bình thường, ngay lúc này đòn công kích của ba người kia cũng đã phát động. Điểm điểm lân quang thiểm động, Phiến tiêu diêu phẩy quạt nhẹ nhàng đánh tới, đại đao, mộc kiếm cũng chia ra hai đường với tốc độc khó tin ép đến gần.
Sát ý ngày càng dày đặc di động trên Tình kiếm, “ Thiên tinh lệ !” Hoa Nhược Hư khẽ quát một tiếng, kiếm ý cuồn cuộn. Trong lòng Hoa Nhược Hư chỉ có một ý niệm, giết, phải giết sạch bọn họ quyết không lưu tình ! Một kiếm này đã mang theo hết khí lực của hắn, mang theo tất cả sát khí của hắn, lần đầu tiên Hoa Nhược Hư dùng chiêu Thiên tinh lệ này phát huy tới cực hạn, Thiên tinh lệ muốn dùng cho hoàn mỹ thì phải giết chóc, giết không lưu tình.
Mấy tiếng kêu thống khổ vang lên, Phiến tiêu diêu sắc mặt thảm hại, như con gà bại trận ngã lăn trên mặt đất, Tiêu vô địch khóe miệng ứa ra một vệt máu hồng. Đao tung hoành binh khí văng khỏi tay, Kiếm thiên hạ đau đớn nhìn những mảnh gỗ tung bay trong không trung, những thứ mà trước đó là thanh kiếm hắn cầm trên tay.
Hoa Nhược Hư sắc mặt lạnh lùng quét mắt nhìn bốn người, chậm rãi đi về phía bọn họ vài bước, thanh kiếm trong tay vung lên.
Bóng trắng chuyển động, hơn mười bạch y sát thủ cấp tốc bay tới đỡ bốn người trên mặt đất rồi nhanh chóng rời đi, điểm kỳ quái chính là Hoa Nhược Hư vẫn cứ đứng đó trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi.
Đột nhiên Hoa Nhược Hư lảo đảo, thiếu chút nữa là té trên mặt đất.
“ Nhược Hư, ngươi làm sao vậy?” Hoa Phi Mộng vừa thấy, trong lòng đã quýnh quáng, vội vàng chạy tới, nàng lúc này còn ủ rũ giờ xem ra không có gì đáng ngại nữa.
“ không sao, chỉ là bị thoát lực, một lúc nữa sẽ khỏe thôi.” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cười, trong lòng có chút bất đắc dĩ, hắn rõ ràng đã đả thông sinh tử huyền quan, nhưng lại không cách nào làm giảm bớt sự tiêu hao sức lực, mặc dù năng lực khôi phục của hắn nhanh chóng phi thường nhưng vẫn phát sinh tình huống thoát lực trong thời gian ngắn. Có lẽ là phương pháp dùng kiếm của hắn có chút không đúng nhưng hắn lại không tìm ra được nguyên nhân.
“ Nếu là tỷ tỷ hẳn tỷ ấy sẽ biết nguyên do.” Hoa Nhược Hư thở dài trong lòng, Hoa Thiên Tinh tựa hồ đã hoàn toàn biến mất, chẳng lẻ nàng đã thật sự không còn tồn tại trên cõi đời này nữa sao?
“ Mộng nhi, nàng trúng độc, không cảm thấy gì sao?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói có chút kinh ngạc.
“ Phải đó, giống như là không bị gì hết vậy.” Hoa Phi Mộng vừa rồi theo phản xạ mà chạy tới, bây giờ đột nhiên nghĩ lại, “ Phải rồi, vừa rồi nha đầu Diệp Vũ Ảnh kia không biết cho ta ăn thứ gì, chẳng lẻ là giải dược? Làm sao ả có hảo tâm vậy chứ?” nàng vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn Diệp Vũ Ảnh đứng đó không xa.
“ Đa tạ Diệp cô nương tương trợ.” Hoa Nhược Hư ôm quyền chắp tay tạ ơn, cho dù nói như thế nào, Diệp Vũ Ảnh bây giờ quả thật đã giúp hắn một lần.
“ Không cần khách khí, ta nói rồi,ta chỉ vì Bạch Y lâu lạm sát kẻ vô tội mà thôi.” Diệp Vũ Ảnh nhàn nhạt nói.
“ Bọn chúng lúc nãy đều bị trọng thương, ngươi sao lại không giết chúng?” Hoa Phi Mộng tức giận nói, mặc dù nàng biết Diệp Vũ Ảnh vừa mới cứu nàng, bất quá đối với nàng lại không có chút ấn tượng tốt nào.
“ Ta, ta kỳ thật cũng chưa từng giết một người nào.” Diệp Vũ Ảnh trầm ngâm một chút nói, “ Ta nghỉ, mặc kệ là ai, chúng ta cũng nên để cho họ một cơ hội sửa đổi, chúng ta giết một người xấu cũng chỉ là làm cho trên đời này bớt đi một người xấu; nhưng nếu có thể cảm hóa người xấu đó thì trên đời này không chỉ bớt đi một người xấu mà còn có thêm một người tốt.”
“ Nếu cảm hóa không được thì sao?” Hoa Phi Mộng cảm thấy có chút buồn cười.
“ Bọn họ tất nhiên sẽ chịu trừng phạt, đấy gọi là báo ứng đó.” Diệp Vũ Ảnh nghĩ ngợi nói.
“ Vậy Diệp cô nương bây giờ sẽ không định cảm hóa tại hạ đó chứ?” Hoa Nhược Hư trêu trọc nói.
Diệp Vũ Ảnh nhìn Hoa Nhược Hư rồi nghiêm túc gật đầu khiến hắn chỉ đành cười khổ.
“ Hôm nay xin đa tạ Diệp cô nương, bọn ta xin cáo từ trước.” Hoa Nhược Hư cảm giác khí lực đã khôi phục hơn phân nửa nên chuẩn bị rời đi.
“ Nếu Hoa công tử thật sự muốn cảm tạ Vũ Ảnh, sao không cùng Vũ Ảnh về lại Tương Dương?” Diệp Vũ Ảnh đột nhiên nhẹ nhàng nói.
“ Việc Diệp cô nương trợ giúp, tại hạ nhất định khắc trong tâm, từ nay về sau nếu có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp, nhưng không liên quan tới chuyện tại hạ sẽ về Tương Dương.” Hoa Nhược Hư thở dài, hắn khó mà hiểu được suy nghĩ của Diệp Vũ Ảnh cũng như Diệp Vũ Ảnh cũng không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Trong ánh mắt Diệp Vũ Ảnh tựa hồ có chút bị mê hoặc, kinh ngạc nhìn bóng dáng của hai người, đến khi họ đi được một quãng mới vội vàng đuổi theo.
“ Nha đầu này vẫn chưa từ bỏ ý định, ta xem ả đúng là có bệnh mà, nếu không phải ả vừa mới cứu ta ta nhất định đánh ả một trận.” Hoa Phi Mộng tức giận nói.
“ Mộng nhi, người ta cứu nàng, nàng lại đối xử hung ác vậy sao.” Hoa Nhược Hư cười cười nói.
“ Cứu ta là giỏi lắm sao, ta không thèm cảm kích ả. Chẳng lẻ ai cứu ta ta cũng phải cảm tạ hết sao, vạn nhất có nam nhân nào cứu ta lại đòi ta lấy thân báo đáp, ta cũng phải nghe sao?” Hoa Phi Mộng cứ lấy đủ thứ lý do để ngụy biện cho chính mình.
“ Mộng nhi, ta thấy bây giờ chúng ta có thể an tâm mà đi rồi.” Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ nói.
“ Bạch Y lâu không biết lại dùng thứ độc dược lợi hại gì, nếu là độc dược bình thường đâu thể làm ta sợ.” Hoa Phi Mộng đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt nghi hoặc.
“ Có thể là Tiêu hồn tán của độc môn.” Thanh âm Diệp Vũ Ảnh nhẹ nhàng truyền tới.
“ Làm sao ngươi biết?” Hoa Phi Mộng không phục nhìn Vũ Ảnh, đột nhiên phát hiện có gì không đúng, “ Ngươi làm sao lại nghe chúng ta nói chuyện chứ?”
“ Xin lỗi, Vũ Ảnh không phải muốn nghe hai vị nói chuyện, bất quá chỉ là vô ý nghe được thôi.” Diệp Vũ Ảnh có chút ngượng ngùng nói, “ Ta nhận định đó là Tiêu hồn tán cũng bởi ta đối với độc dược đó cũng có chút hiểu biết.”
“ Quên đi, coi như vừa rồi ngươi cứu ta, ta không so đo với ngươi nữa.” Hoa Phi Mộng tựa hồ muốn nổi giận, bất quá cuối cùng cũng không phát tác, vừa nói xong đã cấp tốc xoay người chạy nhanh về phía trước.
Hoa Nhược Hư trong lòng lại suy nghĩ về việc của Bạch Y lâu, là ai thuê Bạch Y lâu tới giết hắn chứ? Chẳng lẻ Bạch Y lâu cũng vì Tình Kiếm.
Xa xa nhìn về phía Trường An, Hoa Nhược Hư và Hoa Phi Mộng tâm tình đều có biến hóa nho nhỏ. Hoa gia ở gần đây, Hoa Sơn cũng không xa mấy.
( Hết chương 9 )
Sắp về đến Hoa Sơn liệu có còn biến cố gì xảy ra với Hoa Nhược Hư hay không? Xin mời đón xem chương 10 " Tái kiến giai nhân "
---------- o0o ----------