Tạo Hóa Chi Môn Chương 105: Lần đầu tiên

Lúc đầu Kỷ Lạc Phi nghĩ tới rất nhiều rằng nàng sẽ bình tĩnh hỏi Ninh Thành tại sao phải như vậy, nhưng khi thời điểm nàng nhìn thấy Ninh Thành, những thứ này một cái đều không thể nhớ được. Mà nàng lại thấy Ninh Thành một tay cầm hôn thư, một tay cầm tụ khí thạch thần tình cô đơn run rẩy, trong lòng nàng hoàn toàn quên mất chính bản thân trở về là còn muốn hỏi Ninh Thành, hoặc là nói mình trở về là vì gặp mặt Ninh Thành lần nữa.

"Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi muốn đem hôn thư trả cho ta, lại một mình rời đi?" Ninh Thành vuốt ve một chút mái tóc của Kỷ Lạc Phi, trong lòng rất là thương tiếc.

Nếu như nói thời điểm hắn mới vừa tới đến thế giới này, còn nghĩ rằng hắn và Kỷ Lạc Phi không phải người của một thế giới, chủ động nguyện ý giải trừ hôn sự. Thế nhưng hiện tại, tu vi của hắn đã cao hơn Kỷ Lạc Phi nhiều. Hơn nữa cũng cùng Kỷ Lạc Phi có cảm tình, hắn là một người rất quý trọng tình cảm trong hoạn nạn. Chính vì vậy, hắn mới không rõ Kỷ Lạc Phi vì sao không nói lời nào bỏ đi. Đồng dạng, hắn đối với Kỷ Lạc Phi có thể trở về, trong lòng thoải mái rất nhiều.

Kỷ Lạc Phi cảm nhận được lồng ngực Ninh Thành dày rộng ấm áp ôm ấp, bỗng nhiên đưa tay vuốt ve tụ khí thạch trong tay Ninh Thành, nhẹ giọng nói, "Ngươi còn giữ cái này?"

"Đúng vậy, ta vẫn còn giữ." Ninh Thành cảm thấy tâm tình Kỷ Lạc Phi mất trật tự vô cùng đã bình tĩnh lại, hắn biết ở Kỷ Lạc Phi khẳng định xảy ra chuyện gì.

"Ta..." Kỷ Lạc Phi không biết hẳn là thế nào nhắc tới chuyện này, nàng vốn dự định hỏi Ninh Thành, thậm chí nói cho Ninh Thành sự thực, hắn đã có hài tử, sau đó an tĩnh rời đi. Thế nhưng, nàng phát hiện mình nhìn gặp Ninh Thành sau đó, cũng không thể ly khai nữa.

Nếu không thể ly khai, chuyện này nàng cũng không dám nói. Nàng tin tưởng mẫu thân sẽ không lừa gạt nàng, thế nhưng nàng hoàn toàn không cách nào tiếp nhận cái sự thực này. Coi như là suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đáng sợ không gì sánh được.

Lần thứ hai cảm giác được Kỷ Lạc Phi thấp thỏm lo âu, Ninh Thành bỗng nhiên vỗ vỗ sau lưng Kỷ Lạc Phi hỏi, "Là có người nào tới tìm ngươi hay không?"

"Làm sao ngươi biết?" Kỷ Lạc Phi hỏi lại chứng tỏ Ninh Thành hỏi chính là sự thực.

Ninh Thành hơi mỉm cười, "Tới tìm ngươi là cô cô ngươi? Nàng yêu cầu ngươi nhất định phải đáp ứng Thủy gia?"

Kỷ Lạc Phi lắc đầu, "Không phải, ta thà rằng tin tưởng ngươi, cũng sẽ không đi tin tưởng cô cô. Ở trong lòng ta, ngươi so với cô cô càng đáng dựa vào hơn."

"Theo ta là được..." Kỷ Lạc Phi trong lòng ỷ lại, hoặc là Ninh Thành những lời này cũng đã gieo xuống.

Tâm tư Ninh Thành so với Kỷ Lạc Phi cẩn mật hơn, Kỷ Lạc Phi vừa nói nàng càng tin tưởng mình, Ninh Thành cũng biết người tìm đến Kỷ Lạc Phi nhất định là Hùng Kỳ Hoa.

Chỉ có mẫu thân của Kỷ Lạc Phi mới so với cô cô nàng thân thiết hơn, cũng chỉ có mẫu thân của nàng mới có thể làm cho Kỷ Lạc Phi rời đi chính bản thân. Mà hắn vừa vặn ra mắt mẫu thân của Kỷ Lạc Phi, đồng thời có một đoạn không vui trải qua.

"Mẹ ngươi tới tìm ngươi?" Ninh Thành lập tức hỏi.

Kỷ Lạc Phi cả người run lên, vội vàng đẩy ra Ninh Thành, sắc mặt có chút tái nhợt gật đầu nói, "Đúng vậy, mẹ ta tới tìm ta, nàng nói ở Đại An Sâm Lâm gặp ngươi..."

"Không sai, ta đúng là ở Đại An Sâm Lâm gặp mẹ ngươi, hơn nữa ta còn..." Ninh Thành vốn muốn đem chuyện tình Chúc Hồng Văn cùng Hùng Kỳ Hoa nói cho Kỷ Lạc Phi, bất quá nghĩ đến sự kiện này đối với Kỷ Lạc Phi đả kích khẳng định không nhỏ, cho nên lời đến khóe miệng lại không có nói ra.

"Ninh Thành, ngươi đối với ta mẹ... Ngươi biết là nàng sao?" Kỷ Lạc Phi sắc mặt tái nhợt hỏi xong, âm thầm run rẩy nhìn Ninh Thành. Nàng cỡ nào chờ đợi Ninh Thành nói đây là giả, hắn căn bản cũng không có đối với mẹ động thủ. Nàng lại từ sâu trong nội tâm không tự chủ tin tưởng, mẫu thân chắc là sẽ không lừa gạt nàng.

Ninh Thành không biết Hùng Kỳ Hoa nói với Kỷ Lạc Phi qua cái gì, hắn thở dài nói, "Lạc Phi, ta mới vừa thấy mẹ ngươi thời điểm, ta cũng biết nàng là mẹ ngươi Hùng Kỳ Hoa."

Kỷ Lạc Phi nước mắt rơi như mưa, nếu biết là mẹ ruột của ta, ngươi vì sao còn xuống tay? Thế nhưng nàng không cách nào chất vấn Ninh Thà nh, nàng căn bản cũng không biết mình hiện tại phải làm gì.

Mẫu thân ở trong trí nhớ Kỷ Lạc Phi rất khắc sâu, thế nhưng tình cảm lại rất đạm mạc. Lúc này Kỷ Lạc Phi thậm chí rất muốn nói với Ninh Thành, ngươi dẫn ta đi một chỗ không người sinh hoạt sao?, sau này không như trước nữa đi ra ngoài. Thế nhưng luân thường đạo lý để cho nàng không cách nào nói ra những lời này, nàng bỗng nhiên cảm giác được chính bản thân hoàn toàn dư thừa.

Ninh Thành nhìn nước mắt rơi như mưa Kỷ Lạc Phi, cũng không biết phải làm thế nào đi an ủi, không thể làm gì khác hơn là nói, "Kỳ thực ta ở thời điểm biết Hùng Kỳ Hoa là mẹ ngươi, ta xem ở mặt mũi của ngươi, cũng không có đối với nàng động tay. Nếu mà mẹ ngươi nói ta đả thương nàng, ta cũng hết cách. Cho nên ta không có đem chuyện tình gặp ngươi mẹ nói cho ngươi biết, cũng không phải là bởi vì hổ thẹn, là bởi vì không muốn làm thương tổn ngươi."

Ninh Thành suy đoán Hùng Kỳ Hoa khả năng ở trước mặt Kỷ Lạc Phi thêm mắm thêm muối, nói mình làm nàng bị thương nặng, sau đó để cho mình rời đi Kỷ Lạc Phi. Coi như là Ninh Thành còn muốn cũng không nghĩ ra, Chúc Hồng Văn kế sách so với hắn nghĩ còn quá phận hơn vô số lần. Nếu mà không phải Kỷ Lạc Phi đối với Ninh Thành thật sự là khó có thể dứt bỏ, kế sách của Chúc Hồng Văn đã thành công.

"Ngươi nói ngươi không hề động qua mẹ ta? Ngươi đã cứu ta mẹ sau đó, không có trúng độc, hài tử kia cũng không phải của ngươi?" Kỷ Lạc Phi giọng nói không ngừng run rẩy, liên tiếp đem mấy vấn đề đều ném ra ngoài. Thậm chí ở trước khi Ninh Thành không trả lời, nàng liền cho rằng Ninh Thành không có lừa gạt nàng.

"Chờ một chút..." Ninh Thành vội vàng dừng lại Kỷ Lạc Phi vấn đề, "Ta lúc nào đã cứu mẹ ngươi? Ta chỉ là ở Đại An Sâm Lâm đi ngang qua chỗ mẹ ngươi ở mà thôi. Ta càng không có trúng độc, ngay cả sa độc răng nanh thú độc khí ta còn không sợ, độc này ta làm sao có thể trúng được? Còn có hài tử và cái gì nữa? Tới cùng chuyện gì xảy ra?"

Hỏi xong những thứ này, Ninh Thành đã suy đoán đi ra, nói không chừng Hùng Kỳ Hoa có chửa, ở trước mặt Kỷ Lạc Phi nói hài tử là của mình. A đù! Nếu quả như thật là như thế này, người nữ nhân này thật đúng là không xứng làm một người mẹ.

Kỷ Lạc Phi không phải đứa ngốc, lời của Ninh Thành nói ra, nàng lập tức cũng biết mẫu thân rất có thể nói dối với nàng. Liên tưởng đến mẫu thân nói chuyện mất tự nhiên, còn có trùng hợp như thế tìm được chỗ mình ở. Thậm chí mẫu thân lại cùng với Chúc Hồng Văn, dường như đối với cha của mình mất đi cũng không phải rất đau đớn, nàng hoàn toàn hiểu là chuyện gì xảy ra.

"Xin lỗi, ta thiếu chút nữa liền rời đi ngươi." Kỷ Lạc Phi tâm tình khó có thể ngăn chặn, lần thứ hai nhào tới trong lòng Ninh Thành. Đối với nàng mà nói, nàng thà rằng tin Ninh Thành nói là lời thật, mẫu thân đã lừa nàng.

"Ngươi có đúng hay không ở Đại An Sâm Lâm thấy mẹ ta thời điểm, còn nhìn thấy cái kia Chúc Hồng Văn?" Kỷ Lạc Phi nghĩ đến những thứ này sự tình, trong lòng liền lần nữa như đao nhọn hoa động giống nhau.

Hôm nay hiểu chân tướng của chuyện sau đó, nàng mới biết được trước đây mẫu thân nói với nàng có bao nhiêu là trước sau mâu thuẫn.

Ninh Thành vỗ vỗ lưng Kỷ Lạc Phi, hắn biết Kỷ Lạc Phi đã hiểu là chuyện gì xảy ra. Nếu Kỷ Lạc Phi hiểu rõ, này này loại sự tình không cần phải ... nói tiếp nữa, "Lạc Phi, ở lão gia của ta có một câu cổ huấn, chết không nói phụ qua, chuyện này lúc đó không nói sao? Ta cũng không giải thích chuyện này những thứ đã qua, nhớ kỹ tin tưởng lời của ta, ta chưa từng làm bất luận chuyện gì có lỗi với ngươi cùng cha mẹ của ngươi."

"Ta tin tưởng ngươi." Kỷ Lạc Phi hoàn toàn bình tĩnh lại, ngoại trừ Ninh Thành, cô cô nàng muốn đem nàng gả vào Thủy gia, nàng vừa mới gặp mặt mẫu thân dĩ nhiên vì một ngoại nhân đi lừa gạt nàng. Lúc này ở trong lòng nàng, chỉ có Ninh Thành mới đáng giá để tin tưởng. Cũng may, ở sâu trong nội tâm của nàng, vẫn như cũ tin tưởng Ninh Thành, bằng không nàng đã không trở về một chuyến.

"Lão gia ngươi?" Kỷ Lạc Phi đã không còn còn lại chuyện quấy nhiễu, ý nghĩ lập tức liền rõ ràng.

Ninh Thành biết mình nói lỡ miệng, hắn có chút lúng túng gãi gãi tóc của mình nói, "Chuyện này nói rất dài dòng, sau này sẽ chậm chậm cùng ngươi giải thích."

"Ừm, Ninh Thành, tương lai tu vi của ngươi cao, có thể mang ta đi Đại An Sâm Lâm tế bái một chút phụ thân ta, sau đó chúng ta, chúng ta..." Kỷ Lạc Phi bỗng nhiên nghĩ đến dung mạo của mình, rốt cục không cách nào đem chuyện tình thành hôn nói ra khỏi miệng.

Ninh Thành biết ý tứ của Kỷ Lạc Phi, hắn muốn chờ tu vi của mình cao, xem có thể hay không trở lại địa cầu. Nếu mà hắn kết hôn thời điểm, có thể để cho muội muội tham gia, thật là là thật tốt a. Hơn nữa, hắn còn có một cái tâm tư, đó chính là nhất định phải đem dung mạo của Kỷ Lạc Phi khôi phục lại.

Cảm giác được trong lòng Kỷ Lạc Phi càng ngày càng mềm, Ninh Thành rốt cục nhịn không được cúi đầu xuống ở bên môi Kỷ Lạc Phi hôn lên. Ở trong nháy mắt tiếp xúc với đôi môi của Ninh Thành, Kỷ Lạc Phi cũng cảm giác được đầu óc của mình hoàn toàn trống rỗng. Nàng theo bản năng ôm chặt Ninh Thành, vụng về hôn đáp lại.

Đối với bọn họ mà nói, đây là lần đầu tiên...

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tao-hoa-chi-mon/chuong-107/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận