Tạp Đồ
Tác Giả: Phương Tưởng
Quyển 1: Đông Thương Vệ Thành
Chương 137 : Ba người một thú.
Dịch: Lanhdiendiemla
Biên Tập: monsoon
Nguồn: TTV
Trần Mộ nhìn chằm chằm vào con dã thú trước mắt, cơ bắp toàn thân căng lên, độ nghi trên tay ở trạng thái kích hoạt, năm cái tiểu lôi cầu vờn quanh người hắn.
Hiểu biết của hắn với rừng rú kém một cách thảm hại. Con dã thú này tên là gì, có đặc tính gì, hắn chẳng hề có chút khái niệm. Nhưng, hắn không vì thế mà có chút khinh thường nào với nó, ngược lại sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi.
Con dã thú này lớn chừng bằng con trâu, bốn chân to khỏe mạnh mẽ, lưng mọc một nhúm lông đen. Làm người ta cảm thấy đáng sợ nhất là hai cái đuôi của nó, mỗi cái đều to không khác gì tay của Trần Mộ, cuối đuôi là cái móc đen xì như đuôi bọ cạp. Con dã thú nhìn nhìn chăm chăm vào Trần Mộ vẻ bất thiện, hai cái đuôi đằng sau đung đưa theo quy luật. Nó từ từ đứng dậy, có vẻ muốn nhào tới, Trần Mộ thậm chí có thể nhìn thấy nước miếng đang từ răng nanh của nó nhễu xuống.
So sánh thể hình một chút, một con dã thú lớn như thế mà xông tới, Trần Mộ hoài nghi {Song Cực Lôi Cầu} tạp có thể chống đỡ được nó không.
Không chút do dự, Trần Mộ quay đầu bỏ chạy.
Chân dùng sức, cả người lao vù về sau như mũi tên, lúc này Đạn Lực hài phát huy tác dụng cực kỳ mấu chốt, còn đang ở giữa không trung, Trần Mộ vội đổi sang tạp { Đại Nê Thu}, cây cối hai bên ào ào lùi lại sau. Phi hành với tốc độ cao, tâm trạng Trần Mộ rốt cuộc hơi an tâm chút, một khi bay lên rồi. Con dã thú này chắc hẳn không đuổi theo mình được nữa.
Giống như biết Trần Mộ đang nghĩ cái gì, con dã thú đúng lúc đó phát ra một tiếng gầm, Trần Mộ sợ tới mức suýt ngã lộn cổ từ không trung, căn bản chẳng dám quay đầu lại nhìn bay thẳng về phía trước. Con dã thú đằng sau thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rống kinh người.
Trần Mộ lúc này cực giống với cá trạch, trơn trượt dị thường xuyên qua rừng cây. Trái lại với sự khéo léo của hắn, con dã thú đằng sau cứ đâm bừa bãi hòan toàn chẳng để ý tới những cái cây chắc khỏe kia, tiếng cây cối gẫy lìa vang tới tai Trần Mộ lắm hắn sợ mất vía.
Ta chỉ là lính mới thôi! Trần Mộ rất muốn nói cho con dã thú này như vậy.
- Âm thanh gì thế?
Bá Vấn đột nhiên dừng lại, cảm ứng của y mạnh hơn Trình Anh, cho nên có thể phát hiện động tĩnh xa hơn.
Có điều động tĩnh này hiển nhiên hơi lớn, Trình Anh cũng phát hiện ra rồi.
Hai người nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ầm ầm ầm. Mặt đất tựa hồ như rung chuyển, mà càng lúc càng dữ dội, âm thanh kia cũng ngày càng rõ, hai người đưa mặt nhìn nhau. Không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên khóe mắt Bá Vấn sáng lên:
- Trần Mộ!
Trần Mộ thần sắc thảm hại bay về phía họ. Cơ hội tốt! Độ nghi trên tay BÁ Vấn lập tức đổi sang {Thiên Yến Ba} tạp, lần này bất kể thế nào cũng không thể để hắn thoát khỏi tay mình.
Mặt đất lúc này càng rung chuyển dữ dội, Bá Vẫn và Trình Anh đều cảm giác đứng không vững. Sau lưng Trần Mộ truyền tới từng tiếng động lớn, bụi đất mù mịt, lại còn có tiếng gây cối gẫy đổ liên tiếp.
Thứ gì thế?
Vẻ mặt hoảng hốt của Trần Mộ làm cho Bá Vấn đang chuẩn bị công kích do dự một chút. Sự bình tĩnh và thong dong của Trần Mộ lưu lại cho y ấn tượng sâu sắc. Dường như tình hình có thế nào hắn không chút động dung, Trần Mộ ở trước mặt hoàn toàn giống như một người khác, hắn suy nghĩ, tình huống thế nào có thể làm Trần Mộ kinh hãi thất sắc như vậy, đó nhất định là chuyện rất đáng sợ.
Tại lúc thoáng do dự đó, hắn liếc thấy con dã thú đuổi sát sau Trần Mộ.
- Song Câu thú?
Con ngươi của Bá Vấn co lại, sắc mặt kịch biến, hoảng hốt vội thay tạp phiến trong độ nghi sang khí lưu tạp. Vừa quay người bỏ chạy, hắn giật mình phát hiện Trình Anh đã ở trước mặt, khí lưu tạp mở toàn bộ theo sát Trần Mộ.
Mình quả nhiên còn quá non nớt! Sắc mặt Bá Vấn rất khó coi.
Ba người một thú, ba trước một sau, triển khai một cuộc rượt đuổi trong rừng.
Lúc này nào còn ai bận tâm đến cái tục lệ không được phi hành trong rừng cái quái gì nữa.Cũng nào còn chút thời gian nào đi tính ân oán của y với Trần Mộ.
Ba người thành hình tam giác, Trần Mộ ở trên cùng, Trình Anh và Bá Vấn vô thức theo sát hắn, ba người điên cuồng phi hành. Trong ba người, Trần Mộ là thong dong nhất. Điểm số né tránh trong phạm vi hẹp của hắn cao nhất, mà {Đại Nê Thu} tạp vốn chuyên để đổi hướng như vậy, Bá Vấn và Trình Anh ví trí tương đương nhau. Bá Vấn hơn ở thực lực mạnh mẽ, nhưng né tránh trong phạm vi hẹp là thứ yếu trong huấn luyện của viễn trình tạp tu, Trình Anh thực lực không bằng Bá Vấn nhưng kinh nghiệm thực chiến hơn Bá Vấn nhiều, cho nên vị trí hai người không hơn kém nhau bao nhiêu.
Hai người mặt tái nhợt, không thấy chút huyết sắc, bọn họ cách Song Câu thú gần nhất, những tiếng cây gẫy đổ sau người không ngừng truyền tới như mọi lúc nhắc nhở bọn họ Song Câu thú cách bọn họ rất gần.
Bá Vấn và Trình Anh hận không thể mọc ra một đôi cánh. Nhưng không dám tăng tốc độ thêm một nấc, nếu như tiếp tục tăng tốc độ, chẳng cần tới Song Câu thú, bọn họ sẽ đụng vào cánh cây mà chết.
Bá Vấn đột nhiên nảy ra một ý, hét lớn:
- Chúng ta bay lên trên.
Trần Mộ ở phía trước ngẩn ra, lập tức hiểu ý của Bá Vấn, hắn bị Song Câu thú đuổi tới mức không kịp thở nữa.
Về điều này, Song Câu thú dù tốc độ sức mạnh kinh người, nhưng không biết bay lên không, tin rằng rất nhanh sẽ thoát khỏi Song Câu thú.
- Đừng!
Trình Anh thét lên ngăn cản hai người, giọng của nàng tràn ngập sợ hải.
Trần Mộ và Bá Vấn giật mình, Trần Mộ còn khá chứ Bá Vấn thiếu chút nữa đụng phải một thân cây.
Trình Anh cẩn thận khống chế khí lưu tạp của mình, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám phân tâm chút nào, miệng mau chóng giải thích:
- Trên trời còn có thứ lợi hại hơn.
Trần Mộ và Bá Vấn vội bỏ ý định bay lên, bọn họ đều không có kinh nghiệm đi rừng, tự nhiên không biết tình hình, nhưng điều này không gây trở ngại cho phán đoán của họ. Trình Anh ở thời khắc nguy hiểm như vậy vẫn không chịu bay lên trên đã nói rõ thứ lợi hại hơn mà nàng nói khẳng định là chuyện hoàn toàn có thật.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Song Câu thú phía sau rít gào liên tiếp, ba người phía trước mặt cắt không còn chút máu, chạy cuống cuồng. Con Song Câu thú này cũng cường hãn tới cực điểm. Dọc đường gặp phải cây cối chẳng thèm để ý, gặp cây hạ cây, gặp cành “thịt” cành, sức mạnh vô cùng, thể lực của nó cũng cực kỳ biến thái. Đuổi ba người sau cả giờ chẳng hề thấy chút mệt mỏi. Ba người phi hành đều cảm thấy có chút không chịu nổi rồi, trong lòng thầm kêu khổ.
Dọc đường đi động tính lớn, những động vật nhỏ bọn họ gặp phải bên đường đều kinh hãi bỏ chạy, không ngờ chẳng có con nào dám ra đối đầu với Song Câu thú.
Chạy được 9 giờ, ba người đều lộ rõ vẻ mệt nhọc, liên tục phi hành trong hoàn cảnh đó tới 9 giờ, cái này trước đây ba người nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Nhưng khi cái chết lơ lửng trên đầu, ba người lại đều làm được.
Mà còn Song Câu thú cuối cùng cũng lộ một chút mệt mỏi, nó đã bắt đầu không đâm húc lung tung như ban đầu nữa, nhưng vẫn đuổi sát không tha, song động tĩnh đã nhỏ hơn rất nhiều.
Ba người lại không dám buông lỏng chút nào. Bọn họ cũng cũng tới đường cùng rồi, thảm nhất là Trình Anh. Mặt nàng tái nhợt, con người bắt đầu có chút tán loạn rồi, trong ba người thực lực của nàng yếu nhất. Lực cảm ứng của Bá Vấn mạnh nhất nhưng do không quen kiểu phi hành này, nên cảm giác bị lãng phí nghiêm trọng hơn. Thêm vào đó y và Trình Anh truy đuổi Trần Mộ ba ngày ba đêm không hề nghỉ ngơinên vốn đã khá mệt mỏi rồi.
So ra thì tình hình ngược lại Trần Mộ một tay lính mới lại khá khẩm nhất! Bởi vì có Đạn Lực hài, ba ngày trước tốc độ của hắn khá nhanh, nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực được khôi phục. Và trong ba người hắn quen loại phi hành này nhất, {Đại Nê Thu} tạp cũng rất phù hợp tình huống này.
10 giờ, Song Câu thú thở khò khè như sấm động, thể lực của nó cũng không chịu nổi nữa rồi.
11 giờ, Trình Anh phi hành loạng choạng như muốn ngã, như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống từ trên không. Sắc mặt Bá Vấn cũng nhợt nhạt tới không ra gì nữa. môi cũng khô cong. Tình hình Trần Mộ khá hơn chút ít, nhưng hai mắt vô thần, vết thương trên người hắn còn chưa khỏi hẳn, dày vò như vậy thật không tốt chút nào.
Con Song Câu thú bắt đầu sùi bọt mép, con ngươi tán loạn.
12 giờ, Song Câu thú không còn kiên trì được nữa, đổ sầm xuống đất.
Cơ hồ cùng lúc Song Câu thú gục xuống, Trình Anh cũng đồng thời từ trên không ngã xuống đất hôn mê bất tinh. May mà ba người bay rất thấp, cách mặt đất chừng hai mét, nên không đáng ngại lắm.
Bá Vấn muốn dừng lại, kết quả cảm ứng đã mất đi khống chế, theo đà đâm đầu vào trong lùm cây, tiếng thét thảm thiết chợt vang lên. Tiếng thét của Bá Vấn quá chói tai cơ hồ làm Trần Mộ sắp mệt muốn xỉu cũng giật mình, từ trên không ngã xuống.
Ngã trên mặt đất động tới vết thương làm Trần Mộ đau đớn vô cùng, nhưng cơn đau đó lại làm hắn tỉnh táo rất nhiều.
Môi của hắn cũng đá khô nứt nẻ, phi hành liên tục 12 giờ, tinh thần thực sự mệt tới cực điểm rồi. Hắn muốn lăn ra ngủ nhưng lại cố nghiến răng chịu đựng. Tình hình Bá Vấn chưa biết, lúc này mà ngất đi, vậy hôm nay mình sẽ chết tại đây.
Trần Mộ mới vừa rồi phi hành hoàn toàn nhờ vào kiên cường, lúc này từ trên không ngã xuống, ý chí tiêu tán mới phát hiện thân thể đã như đèn cạn dầu. Đừng nói tới cảm ứng, ngay cả sức nhấc tay cũng chẳng có. Nếu như người còn có chút cảm ứng, hắn nhất định xiên cho Bá Vấn một nhát.
Sau năm phút, Bá Vấn mới khó khăn bò ra khỏi lùm cây, mặt y trắng như tờ giấy, lộ rõ thể lực đã tiêu hao tới mức cực điểm.
Hai người trợn trừng mắt, nhưng chẳng ai có sức nhúc nhích nữa.