Tạp Đồ
Tác Giả: Phương Tưởng
Quyển 1: Đông Thương Vệ Thành
Chương 341: Bị thương
Dịch: vudsx
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Thân hình gã tạp tu đã gần trong gang tấc đột nhiên tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt. Toàn thân hắn bao phủ tại trong vầng sáng trắng hiện rõ mọi chi tiết trên trang phục.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên. Hắn lập tức ngừng tiến tới. Chân dùng hết sức khống chế khí lưu tạp chuyển đổi phương hướng.
Bùm!
Khí lưu tạp không thể chịu được năng lượng đột nhiên nghịch hướng nên bùng nổ. Kể cả độ nghi trên tay cũng bùng nổ . Hắn lúc này đâu có thời gian mà đau lòng vì do không hề chuẩn bị mà đột nhiên chuyển hướng thân thể hắn cũng trong tích tắc nhận một áp lực cực lớn.
So với dưới đáy nước còn khó chịu hơn, mạch máu toàn thân phình lên cơ hồ muốn vỡ ra. khiến hắn cảm thấy khá choáng váng.
Không có thời gian cho hắn cẩn thận nhận thức cảm giác lúc này, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt phảng phất treo lơ lửng trong lòng hắn như đám mây đen ép tới hắn không thở nổi.
Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mạnh. Năng lượng trên thân tạp tu kia như liên tục sôi trào tản mát ra năng lượng ba động, còn mạnh hơn khi Đến Quả phóng thích Quang cực lôi cầu khi trước.
Hơi thở hủy diệt tràn ngập không khí, đột nhiên, một vết chữ thập nho nhỏ khắc lên trên lưng gã tạp tu . Là Nhất Tự Mi ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó ra tay.
Song, ánh sáng lưu chuyển của chữ thập lần này lại không có tác dụng. Thân thể đối phương phát ra ánh sáng vượt xa ánh sáng của chữ thập khiến mắt thường không thể nhận ra.
Sắc mặt Nhất Tự Mi đại biến!
Khác với những người khác , hắn căn bản không cần mắt để nhận. Chắc chắn chữ thập đã khác vào lưng đối phương , nhưng không hề tác dụng.
Trần Mộ vẫn cố gắng thoát ra xa!
Đây là lần đầu tiên Trần Mộ chật vật như thế. Kể cả lúc năm tên tạp tu giáp công . Hắn cũng không chật vật như hiện tại .
Ba giây, khoảng cách đã mở ra đến mười lăm thước. Nhưng luồng cảm giác nguy hiểm vẫn lơ lửng trong lòng. không có dấu hiệu nào tiêu tán .
Hắn càng hoảng hốt. Không dám thư giãn. Không dám quay đầu lại. Liều mạng chạy như điên về phía trước! Vì hắn biết trực giác mình hết sức chuẩn xác. Mà hơn nữa là mãnh liệt.
Không đợi hắn hiểu rõ , kịch biến đột nhiên phát sinh!
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh sáng loá mắt biến đêm tối thành ban ngày. Tại vị trí gã tạp tu , hình thành một quả cầu năng lượng sáng rực với nhiệt độ cao và đường kính khoảng năm thước .
Chỉ có thuần túy năng lượng, tên tạp tu này toàn thân toé máu. Thân thể trong năng lượng hủy diệt hóa thành tro bụi.
Cảm giác nguy hiểm vẫn không giảm đi, trái ngược. Trần Mộ hãi hùng khiếp vía vì quả cầu năng lượng nóng sáng này phát ra đích hơi thở. Quả thực kinh khủng dị thường. Bên ngoài cầu năng lượng gợn sóng . Tựa như bọt xà phòng dưới ánh mặt trời gợn sóng không ngừng biến ảo .
Nó đang không ngừng lớn ra.
Chạy vội! dưới hơi thở hủy diệt kích thích , Trần Mộ chạy trốn với tốc độ vượt xa ngày thường huấn , hắn tựa như một tia chớp màu đen, bắn về phía trước!
Ba mươi thước! Năm mươi thước!
Nếu như Trần Mộ quay đầu lại. Nhất định có thể chứng kiến một màn dù chết cũng khó quên, nhưng hắn không dám quay đầu lại, đột nhiên thấy phía trước có một chỗ trũng, hắn mừng rỡ. nhún phốc người ngã vào chỗ trũng!
Ngay lúc này, Âm vang một tiếng thật lớn.
Sóng nhiệt lượng như một quả núi nhỏ đột nhiên nổ mạnh ra. Năng lượng thuần túy mà dư thừa kích động không ngớt san phẳng mọi thứ.
Vừa ngã vào hầm, Trần Mộ cảm thấy sau lưng bị cái gì nặng nề thổi qua. Một cơn đau rát khiến hắn không nhịn được rên một tiếng. Hắn cắn chặt răng. Một cử động nhỏ cũng không dám. Cố úp mặt xuống nền đất, cảm giác mình như một con cá, bị người dùng đao cạo vảy, đau tận xương cốt,
Mười giây sau. Trận gió lốc mới tiêu tán.
Đợi đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì, Trần Mộ mới gian nan đứng lên, khi hắn nhìn vào nơi mới vừa rồi phát sinh vụ nổ , nhất thời hít vào một luồng hơi lạnh.
Một cái hố lớn đường kính tới hai mươi thước, trong hố cháy đen . Khói bốc lên lượn lờ . Mặc dù cách xa như vậy, sóng nhiệt vẫn lan tới.
Trần Mộ trợn mắt há hốc mồm nhìn cái hố , ai có thể nghĩ đến, một vị tạp tu tự bạo trước khi chết . Lại có thể đạt tới tình trạng kinh khủng như thế .
Duy A ngã xuống kế bên Trần Mộ . Cũng đem Trần Mộ từ trong khiếp sợ thức tỉnh.
- Ngươi bị thương.
Duy A bình thản nhận xét.
- Hả?
Trần Mộ sửng sốt. Lúc này mới cảm thấy trên lưng đau nhức kéo đến như thuỷ triều, hắn muốn dùng tay sờ chỗ đau . Nhưng chưa đợi tay của hắn đủ đến phía sau lưng, đau nhức truyền đến. Mắt hắn chợt tối sầm rồi bất tỉnh.
Phía sau lưng hắn vô số vết thương , máu tươi chảy xối xả. thấm đầy quần áo. Hết sức đáng sợ .
Đêm đen. Bíng tối khôn cùng , chạy trốn, điên cuồng mà chạy trốn. phía trước dường như có ánh sáng .
Một đám trẻ vây bắt hai đươa bé trai nhỏ, hai đứa bé lưng dựa vào nhau, vẻ mặt hung hãn, không biết ai hô một tiếng , hỗn chiến lập tức bắt đầu......
Một trung niên hấp hối . Tóc rối loạn, môi khô cạn, sắc mặt tái nhợt, nhìn chăm chú vào hài tử trước mặt , vươn ngón tay khô đét. Gian nan vô cùng vẽ lên mặt đất ......
Một lão nhân không ngừng ho khan , đem giấy tham dự thuyết giảng kín đáo đưa cho một thiếu niên......
Hai thiếu niên, kịch liệt thảo luận . Trên mặt tràn đầy hy vọng cùng lý tưởng. Trước mặt bọn họ , chất một đống bản nháp......
Trần Mộ mở mắt, mộng cảnh biến mất. Không hiểu gì. Hắn chợt thở dài một tiếng, bất quá hắn rất nhanh liền xoá bỏ ưu phiền, dù sao hắn không phải là người đa sầu đa cảm .
Hắn nhận thấy toàn thân mình xích lõa. Ngoài phần đàu còn lại thân thể đều ngâm trong chất lỏng , phía sau lưng thỉnh thoảng truyền đến từng cơn tê dại.
Là trị liệu nghi!
Xuyên thấu qua thủy tinh của trị liệu nghi . Hắn thấy Tô Lưu Triệt Nhu đang gục đầu xuống bàn ngủ thiếp , nhìn tư thế ngủ của Tô Lưu Triệt Nhu . Trần Mộ chợt thấy ấm áp. Nàng nhất định là mệt mỏi đến cực điểm, mới có thể gục xuống bàn mà ngủ.
Hắn im lặng địa đứng trong trị liệu nghi . Không lên tiếng. Hắn không muốn quấy rầy Tô Lưu Triệt Nhu nghỉ ngơi.
Sau một lúc lâu, Tô Lưu Triệt Nhu mới mệt mỏi đứng lên. vẻ mặt nàng hết sức ủ rũ, mái tóc thường ngày hết sức dụng tâm chải vuốt giờ có vẻ bừa bộn hiếm thấy .
Còn ngáy ngủ, nàng vô thức đi tới trước trị liệu nghi theo dõi tình trạng Trần Mộ .
Khi ánh mắt nàng nhìn xuyên qua thủy tinh. Chạm với ánh mắt Trần Mộ .
- A!
Nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, bất quá thanh âm mới vừa ra khỏi miệng. Nàng liền thấy không đúng, vội vàng lấy tay bụm miệng lại. Qua vài giây. Nàng mới thả tay xuống , mang theo vài phần kinh ngạc cùng vui sướng:
- Ông chủ, ngươi đã tỉnh ! Ngươi tỉnh dậy khi nào? Sao không gọi ta ?
Ngôn ngữ nàng hết sức quan tâm.
Trần Mộ cười cười. Không nói gì.
- Ông chủ. Lúc bọn họ đem ngươi trở về , ta thật sợ hãi! Giờ tốt lắm rồi, rốt cuộc không có việc gì!
Tô Lưu Triệt Nhu vỗ vỗ ngực. Vẻ mặt vui mừng. Nàng chớt nhớ tới cái gì, vội vàng chạy đến trị liệu nghi xem xét các số liệu. Trên mặt rốt cuộc dịu lại: xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Ừ . Hết thảy đều tốt đẹp. Vài ngày sau, ông chủ sẽ hoàn toàn khôi phục .
Đôi mắt mở to, do dự một chút rồi không nhịn được nói:
- Chuyện nguy hiểm như vậy ......
Nàng muốn nói tiếp. Nhưng tựa hồ cũng biết mình nghĩ quá đơn giản. Sau nửa câu liền không hé miệng.
Cảm nhận được sự ân cần của Tô Lưu Triệt Nhu , Trần Mộ trong lòng ấm áp. Cười cười an ủi nàng :
- Không có việc gì, lần này là ngoài ý muốn, được rồi, bên ngoài tình hình thế nào?
Hắn rất muốn biết trong thời gian hôn mê vùa qua, tình hình biến thành cái dạng gì.
Tô Lưu Triệt Nhu lắc đầu:
- Ta không rõ lắm. Ta giúp ngươi gọi Khương Lương nhé.
Nói xong liền mở máy truyền tin. Gọi Khương Lương tới.
- Khương Lương. Ông chủ tìm ngươi.
Tô Lưu Triệt Nhu đơn giản nói một câu.
Trong trụ sở , ngoại trừ thái đô rất tốt đối với Trần Mộ . Với Lô Tiểu Như và Nhữ Thu cũng hết sức thân mật, nhưng đối với những người khác đều được trọng vọng, địa vị nàng trong đội ngũ rất cao . Không có mấy tạp tu không qua tay nàng trị liệu, ai dám đối với nàng bất kính? Càng huống chi, Hề Bình từng xác nhận, Tô Lưu Triệt Nhu là nữ nhân của ông chủ , dù là Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ hai đại chủ quản. Trước mặt Tô Lưu Triệt Nhu đều hết sức đàng hoàng. Vậy còn ai dám làm càn?
Khương Lương tới rất nhanh, khi hắn nhìn thấy Trần Mộ , trong mắt hiện lên một vẻ vui mừng.
Bất quá, tia vui mừng chợt lóe rồi biến mất. Rồi khôi phục bộ dáng nghiêm cẩn thường ngày .
- Ông chủ!
Hắn hành lễ.
- Tình hình thế nào?
Trần Mộ hỏi ngắn gọn .
Quan Khương Lương báo cáo . Trần Mộ há hốc mồn. Xuyên hạ liên minh thất bại, Kiều Phi mang theo đội ngũ tự mình chặn đường lui của xuyên hạ liên minh, Văn tá Phu bị giết tại chỗ, nghe nói là Kiều Phi tự mình ra tay.
- Bọn Kiều Phi mấy ngày nay tới đây nhiều lần. Ba mươi lăm tiểu bảo của Xuyên hạ liên minh hoàn toàn bị công hãm. Kiều Phi mọi người quyết định cùng chúng ta chia phần ba mươi lăm tiểu bảo này, nàng hy vọng có thể cùng ngài bàn bạc một chút, làm sao phân chia này ba mươi lăm tiểu bảo. Kho hàng của ba mươi lăm tiểu bảo đã toàn bộ niêm phong . Tất cả đích vật tư đã kiển lê hoàn toàn. Ý của bọn Kiều Phi ứ là, hai nhà đều lấy một nửa. Chuyện lớn như vậy , chúng ta không dám tự tiện quyết định. Bọn Kiều Phi một mực chờ ngài quyết định, Hề Bìnhchủ quản cùng Tiếu Ba đều đã về lại sơn cốc. Ngài muốn gặp bọn họ không?
Trần Mộ vẻ mặt quái dị:
- Bộ dáng ta lúc này… Thôi quên đi.
Khương Lương vẫn không đổi sắc. Nhưng trong mắt hiện lên một tia trêu chọc. Trần Mộ toàn thân xích lõa, đích xác có chút quái dị. Bất quá hắn lập tức nghĩ đến Tô Lưu Triệt Nhu một bên . Xem ra, lời đồn quả nhiên cũng không phải là vô căn cứ a.
Trần Mộ trầm ngâm chỉ chốc lát :
- Bọn Kiều Phi đề nghị ta đồng ý, ngươi nói cho Hề Bình, hắn phụ trách giao kết về vật tư , về phần phân chia các tiểu bảo theo như lời bọn Kiều Phi . Chờ ta khỏi hẳn sẽ bàn bạc .
- Được rồi. Thương thế hăn chứa lành. Phải nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì. Không thể để xử lý sau sao?
Tô Lưu Triệt Nhu thấy Trần Mộ không có ý chấm dứt , ánh mắt không vui, trừng mắt nhìn Khương Lương.
Trần Mộ nghe vậy cười khổ. Khương Lương thức thời, vội vàng hỏi Trần Mộ còn gì phân phó. Rất nhanh lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Trần Mộ cùng Tô Lưu Triệt Nhu. Không khí đột nhiên trở nên có chút xấu hổ.