Tặc Đảm
Tác giả: Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
Chương 449
Sát Chiêu
Dịch: majchealjatxe
Nguồn: Lương Sơn Bạc
May mắn? Chỉ sợ đây là câu nói ra để ứng phó thôi. May mắn thắng Lưỡi Lê, rồi lại may mắn thắng Đao Kiếm, có kẻ nào lại may mắn nhiều như vậy không? Đao Kiếm hoàn toàn không tin lời Tiêu Ngự, thắng là thắng, thua là thua, nếu mỗi lần Tiêu Ngự đều may mắn đánh thắng đối thủ, thì chỉ có một lí do duy nhất, đó là hắn đang che giấu thực lực.
<…>
Cuộc trò chuyện của Tiêu Ngự và Đao Kiếm lọt vào tai của các ngoạn gia, bọn họ chỉ thấy những lời này của Tiêu Ngự rất quen thuộc. Hình như họ đã nghe ở đâu rồi, lúc Tiêu Ngự đánh bại Lưỡi Lê, hắn cũng đã từng nói qua những lời này.
Lúc này tâm tư của các ngoạn gia đều khác nhau, nhưng bọn họ đều có thể nhìn ra Tiêu Ngự đang khiêm tốn mà thôi. Nhìn biểu tình của Tiêu Ngự xem, hắn nói may mắn mới thắng được, nhưng lại không hề mừng rỡ như điên, một chút biểu tình đắc ý cũng không có. Điều này càng khiến các người chơi rơi vào mơ màng, hình như mỗi lần Tiêu Ngự đấu với những đối thủ mạnh mẽ hắn đều thắng rất sít sao, không lẽ hắn đang che dấu thực lực sao? Nếu đúng như thế thì thật đáng sợ.
Chỉ có Phong Dã và các thành viên hạch tâm của Lời Thề mới biết rõ Tiêu Ngự không dùng toàn lực, ít nhất hắn không dùng kỹ năng Ảnh Tử Chiến Sĩ. Nếu thi triển kỹ năng này thì Tiêu Ngự tuyệt đối không gian nan như vậy. Bọn họ cũng hiểu vì sao Tiêu Ngự phải ẩn giấu thực lực. Ngẫm lại Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh hai người lấy 2 chiến 10, đánh chết 6 người, uy thế đáng sợ như vậy sao có thể không giành được vị trí quán quân chứ?
Có lẽ vì lần nào Tiêu Ngự cũng dùng phương thức cực kỳ mạo hiểm để chiến thắng đối thủ có vẻ cường đại hơn, nên khí thế của hắn mới mạnh mẽ như vậy. Sau khi đánh bại Lưỡi Lê, hắn đã trở thành trung tâm của vạn chúng.
Tiêu Ngự thắng liền năm trận, trận thứ sáu là Kẹo Sa Ngã, đúng như nguyện vọng của hắn là được đánh một trận với Tiêu Ngự. Tuy hắn không thể chiến thắng nhưng đã tạo phiền phức rất lớn cho Tiêu Ngự. Trận thứ bảy là Thư Sinh, Thư Sinh cũng không thể đánh bại Tiêu Ngự.
Kết quả của mấy trận đấu này các ngoạn gia cũng đã dự đoán trước rồi. Tình hình trước mắt là Tiêu Ngự 7 trận 7 thắng, Đao Kiếm 6 trận 5 thắng, Viêm Thần và Thương Minh 5 trận 5 thắng.
Hai đối thủ kế tiếp của Têu Ngự là Thương Minh và Viêm Thần, nhưng hắn phải chờ vì Viêm Thần và Thương Minh vẫn còn đang thi đấu. Cừu nhân gặp lại, chắc chắn sẽ là một hồi ngươi chết ta sống.
Viêm Thần là một tên Hỏa Pháp Sư, khống chế các loại ma pháp hỏa hệ, trong đó không hề thiếu ma pháp hỏa hệ hi hữu. Thao tác khống chế của hắn đã được nâng cao tới cực điểm, hỏa hệ pháp sư không có khả năng khống chế, hắn chỉ có thể dựa vào hỏa lực cường đại của mình mà vất vả chiến thắng 5 trận, bằng với Thương Minh.
Tiểu hỏa cầu!
Tiểu hỏa cầu!
Viêm Thần xuất ra một cái Tiểu Hỏa Cầu, ma pháp đê cấp này trong tay Viêm Thần lại trở nên cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ đáng sợ. Tiểu Hỏa Cầu là trụ cột kỹ năng đầu tiên, thương tổn của nó cực kỳ thấp. Nhưng có pháp thương của bản thân Viêm Thần cộng thêm, thương tổn lại cao tới mức khủng bố, thời gian làm lạnh một giây, thuấn phát, ma pháp tiêu hao cực nhỏ, hơn nữa hiệu quả gia tốc ma pháp của Viêm Thần khiến cho thời gian làm lạnh chỉ còn 0.6 giây. 0.6 giây một chiêu, tần suất công kích thật đáng sợ.
Mặc dù Tiểu Hỏa Cầu không ảnh hưởng tới quá trình thi triển kỹ năng của Thương Minh, nhưng nếu không đối phó thì pháp thương khủng bố của Tiểu Hỏa Cầu cũng đủ giết hắn rồi.
“…Theo mấy huynh đệ kia của ta đi, bọn họ rất có hứng thú với ngươi đó nha!”
Viêm Thần một bên thong dong phóng ra Tiểu Hỏa Cầu, một bên kích thích Thương Minh.
Thương Minh cũng không phải loại người có khí độ, hắn bị chọc cho tức run lên, mất đi bình tĩnh, chỉ nghĩ làm sao xử lý Viêm Thần. Nhưng càng lúc sự áp chế của Viêm Thần càng lợi hại.
Pháp sư đối chiến với nhau có thể phân thắng bại rất nhanh, Thương Minh hoàn toàn lâm vào thế hạ phong. Viêm Thần tìm một cơ hội phóng ra một cái Hỏa Diễm Chi Vũ, mười con rồng lửa đốt tới, bao trùm lấy Thương Minh.
Lúc này kỹ năng của Thương Minh đã thi triển hết, chỉ biết trơ mắt nhìn mấy đạo hỏa long đánh lên người, bay ra ngoài mất mạng tại chỗ.
Viêm Thần nhún nhún vai nói:
“Thật là nhàm chán quá, muốn tìm một đối thủ xứng tầm với ta cũng khó vậy sao?”
Nếu không phải hắn khích bác Thương Minh, làm cho Thương Minh rối loạn thì hắn tuyệt đối không chiến thắng nhẹ nhàng như vậy, nhưng gia hỏa này không hề cho rằng hành động của mình là rất vô sỉ.
Xem trận đấu, bọn Tiểu Đao nhịn không được ôm bụng cười vang, gia hỏa này đúng là điếm thật.
Các người chơi trên khán đài không biết chuyện phát sinh lúc nãy, nên không thể lý giải ý tứ trong lời nói của Viêm Thần, bọn họ như đang lạc vào trong sương mù. Chỉ biết là Viêm Thần không ngừng chọc tức Thương Minh, làm cho hắn bị kích động, rối loạn tiết tấu. Hiển nhiên trận đấu này Viêm Thần thắng không phải nhờ thực lực cao cường, nhưng gia hỏa này vẫn mang một bộ dáng của tuyệt đỉnh cao thủ, các ngoạn gia không khỏi mắng một tiếng vô sỉ.
“Rất đê tiện, bất quá ta thích.”
Có nhiều ngoạn gia không cần để ý Viêm Thần đã chiến thắng như thế nào, không quản phương thức, không quản thủ đoạn, chỉ cần chiến thắng là được. Cho dù ngươi không dùng thủ đoạn, cảm thấy chúng rất đê tiện, nhưng chiến trường vốn tàn khốc, chỉ có người thắng mới có tư cách nói chuyện!
Thương Minh sau khi sống lại tức giận mà chửi bới không ngừng. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Viêm Thần sớm đã chết mấy ngàn lần rồi. Bỗng nhiên, Viêm Thần nói:
“Ta chỉ là may mắn mới thắng được ngươi a.”
Mấy ngoạn gia đang uống trà nghe được câu này toàn bộ đều phun ra hết. Huynh đệ, ngươi đừng có không biết xấu hổ như vậy chứ…
Tiêu Ngự cũng cười khổ không thôi, mấy lời của hắn lại bị tên Viêm Thần vô sỉ kia nhái lại.
Sau trận đấu của Viêm Thần và Thương Minh chính là trận đấu của Tiêu Ngự và Thương Minh.
Thương Minh hít sâu một hơi, hắn biết lấy trạng thái của hắn bây giờ đấu với Tiêu Ngự là một chuyện rất nguy hiểm. Nếu thua, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhớ lại trận đấu của hắn và Viêm Thần, chỉ tại hắn không khống chế được bản thân, bị mất bình tĩnh, làm rối loạn tiết tấu của chính mình nên mới nhanh chóng thất bại. Thực lực của Thương Minh không hề yếu kém đâu. Quân hàm Đại Nguyên Soái là do chính hắn đoạt được, sao chỉ có một điểm thực lực như vậy được.
Tiêu Ngự đứng trên kỹ tràng với Thương Minh, hắn lạnh lùng cười, đối với tên gia hỏa láo toét này hắn quyết định hảo hảo mà giáo huấn một phen, hơn nữa phải cho hắn ăn đau khổ thật lớn.
“Đừng quên đánh cuộc của chúng ta.”
Thương Minh nhắc nhở nói, hắn tự tin mình đã nghiên cứu thấu triệt đấu pháp của Tiêu Ngự, nghĩ đến việc đánh bại Tiêu Ngự hắn không nhịn được mà hưng phấn lên.
“Ngươi cũng đừng quên đấy!” truyện copy từ tunghoanh.com
Tiêu Ngự đã chuẩn bị sẵn sàng, tựa như một con báo.
Thương Minh cũng không nhiều lời nữa, hắn đã chuẩn bị xong, không khí trên kỹ tràng có chút ngưng trệ.
Trận đấu bắt đầu!
Thương Minh vừa mới chuẩn bị công kích nhưng hắn vừa cử động nhưng lại phát hiện ra một chuyện đáng sợ.
Tiêu Ngự triệu hồi ra u linh Bỉ Mông, sau đó thân thể đột nhiên chia làm hai.
Ảnh tử kỹ năng! Khi nghiên cứu Lưỡi Lê Thương Minh đã hiểu được uy lực của kỹ năng này, nó tương đương với hai ngoạn gia phối hợp ăn ý với nhau, sức chiến đấu cực kỳ khủng bố.
Toàn trường ồ lên, Tiêu Ngự cư nhiên cũng có Ảnh Tử Kỹ Năng. Điều này làm cho người khác cực kỳ giật mình!
"Điều đó không có khả năng!”
“Vì sao trước giờ không thấy lão đại dùng qua chiêu này.”
“Đúng vậy, thật là đáng sợ, Tiêu lão đại học được kỹ năng này từ bao giờ, ẩn dấu bao lâu rồi?”
“Sao Tiêu lão đại vừa bắt đầu đã dùng kỹ năng mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ vì đối thủ quá mạnh sao?”
Trong mắt người chơi sự uy hiếp của Thương Minh với Tiêu Ngự cao hơn Viêm Thần nên vừa mới bắt đầu hắn đã dùng kỹ năng cường đại như vậy.
“Này, các ngươi cũng không biết, ở trên kia truyền xuống một tin Thương Minh vô lễ vũ nhục bạn gái của lão đại, nên lão đại mới quyết định giáo huấn hắn. Nếu không thì không biết bao giờ chúng ta mới được chứng kiến kỹ năng Ảnh Tử Chiến Sĩ nữa.”
"Thì ra là thế, trách không được."
Thân hình Thương minh nhoáng lên, sắc mặt trầm xuống, hắn nghĩ hắn đã hiểu rõ đấu pháp của Tiêu Ngự, đem tất cả chuẩn bị tốt rồi. Cho dù xuất hiện tình huống ngoài ý muốn cũng không phải lo lắng. Nhưng rõ rang hắn đã đánh giá sai thực lực của Tiêu Ngự, không ngờ tới lúc này Tiêu Ngự vẫn còn ẩn dấu một cái sát chiêu Ảnh Tử Chiến Sĩ!
Long Tường thuật!
Tiêu Ngự không cho Thương Minh có thời gian phản ứng.
Thiểm thước!
Thương Minh một cái thiểm thước trốn thoát.
Long Tường thuật!
Phân thân của Tiêu Ngự lại xuất ra một cái Long Tường Thuật.
Thương Minh lại dùng một cái đào thoát.
Trùng chàng!
U Linh Bỉ Mông một cái va chạm đánh tới. Kế tiếp cơ hồ là cuộc biểu diễn của Tiêu Ngự, Tiêu Ngự đuổi, còn Thương Minh chật vật chạy chốn. Đột Thứ, Đột Thứ, Đột Kích, Đột Kích, them hai cái Trùng Chàng của của u linh Bỉ Mông nữa. Dưới tám kỹ năng này Thương Minh đã dùng hết tất cả kỹ năng chạy trốn, hắn đóng băng lại tự bảo hộ mình ở bên trong.
Thật là đáng sợ! Tâm tư của Thương Minh nảy lên không ngừng, mỗi kỹ năng của Tiêu Ngự đều là đột kích kỹ năng, có hai cái phân thân thi triển ra liên miên không dứt. Nếu là ngoạn gia bình thường thì đã sớm chết rồi, hắn là Băng Lôi song pháp, có được kỹ năng chạy trốn của lôi hệ và băng hệ mới thoát được công kích của Tiêu Ngự.
Nhìn ra phía ngoài, Tiêu Ngự và phân thân của hắn, cả U Linh Bỉ Mông nữa, tất cả đều đã biến mất, xem ra đã tiến vào trạng thái tiềm hành rồi. Điều này càng làm cho Thương Minh cảm thấy sợ hãi hơn, hắn chỉ cám thấy ba thân ảnh quỉ mị đang vờn quanh, chuẩn bị ra tay với hắn.
Một khi thời gian đóng băng kết thúc, nghênh đón hắn chính là sự tấn công vũ bão!