Tối Chân Tâm Chương 127

Chương 127
Chim bay rồi

“Giờ hắn chưa có vợ, nhưng đến khi hắn lấy Tana xong là có rồi”. Khuynh Thành cười hi hi nhìn phản ứng của ngạch nương mình, vui quá!

“Ý con là...” Nhan Tử La véo tai con gái, “Nha đầu chết tiệt, chuyện lớn như thế mà con lại đùa với ngạch nương?”.

“Đau quá ngạch nương!” Khuynh Thành ra sức giải cứu cái tai khỏi tay ngạch nương, “Ai bảo người không hỏi cho rõ? Không được trách người ra!”.

Nhan Tử La hít sâu một hơi, “Mau kể hết mọi việc cho ta nghe, nếu dám giấu dù chỉ một từ thôi, xem ta sẽ xử lý con thế nào”.

“Hi hi, ngạch nương, người ta nói với Hoàng gia gia không muốn lấy chồng xa như thế, nếu không sau này nhớ Hoàng gia gia lại không thể về thăm được, người ta thà không lấy chồng cũng không muốn rời xa Hoàng gia gia. Hơn nữa Tana cũng thích Cửu Thập, quân tử không giành thứ người khác thích, người ta không muốn chia rẽ đôi uyên ương, làm tổn thương trái tim của Tana”, Khuynh Thành cười tít mắt nói.

“Nói ngon nói ngọt, đón ý nịnh bợ!” Phải lúc lâu sau, Nhan Tử La mới thốt được ra câu này.

“Hi hi, ngạch nương, mặc kệ là nói thế nào, nhưng vấn đề đã được giải quyết rồi! Người ta không cần lấy Cửu Thập nữa”. Khuynh Thành cười.

“Con gái, tục ngữ có câu, núi cao còn có núi cao hơn, ngộ nhỡ lần sau Hoàng gia gia lại chỉ hôn cho con, con còn có thể dùng chiêu này được nữa không? Haizz, chỉ hôn cho con một người con thích thì tốt, nếu không thích thì làm thế nào đây?”, Nhan Tử La nói. Con gái nàng là khúc ruột đầu của ông già Khang Hy, bao nhiêu vương tôn công tử nhòm ngó, ngộ nhỡ kẻ nào đó khéo mồm bợ đỡ được ông già, thế chẳng phải con gái nàng lại bị chỉ hôn bừa lần nữa sao?

“Lần sau thì lần sau nói mà, ngạch nương. Chẳng phải người nói hôm nay có rượu thì hôm nay say ư!” Khuynh Thành an ủi bà mẹ già của mình.

“Chỉ hôn cho con một kẻ mà con không thích thì ngày nào cũng say!” Nhan Tử La trừng mắt nhìn đứa con gái dễ dàng ngủ quên trên chiến thắng của mình. Nàng tin hôm nay có rượu thì hôm nay say, nhưng chuyện đó không giống chuyện này. Nàng không được lựa chọn nên nàng phải an ủi bản thân mình, con gái nàng không thế, ít ra còn có một chút quyền được lựa chọn.

“Vậy phải làm thế nào, ngạch nương?” Khuynh Thành bĩu bĩu môi.

“Làm thế nào? Hoặc là ngồi một chỗ chờ chết, hoặc là phải hành động!” Nhan Tử La mắt đảo liên hồi, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo con gái ghé tai lại gần, “Con gái, Tiểu Nguyệt tỷ tỷ của con bị chỉ hôn cho Tạ đại thiếu rồi, đúng không?”.

Khuynh Thành gật gật đầu, “Ngạch nương, không phải người bảo con học Tiểu Nguyệt tỷ tỷ đấy chứ?”.

“Thông minh! Tấm gương thành công trước mặt còn không lo mà học theo cho tử tế, con không phải kẻ ngốc chứ?” Nhan Tử La xoa xoa đầu con gái, “Đàn ông sợ chọn nhầm nghề, đàn bà sợ lấy nhầm chồng, sa chân một bước hỏng cả đời, biết chưa hả? Nếu con nghe theo sự sắp xếp của Hoàng gia gia, ít nhất con cũng có một nửa cơ hội là bị gả sai, đến khi đó con sẽ giống như ngạch nương đây, khóc cũng lạc điệu”.

“Ngạch nương, con cảm thấy Hoàng mai điệu[1] rất hay”, Khuynh Thành thành khẩn kiến nghị, “Tín thiên du[2] chán nhất”.

“Nói vào trọng điểm! Đừng lạc đề nữa!”, Nhan Tử La quát.

“Ngạch nương, vậy người ta phải đi tìm ở đâu đây? Tiểu Nguyệt tỷ tỷ là bị đánh trước rồi mới quen sau, lẽ nào con cũng phải để họ đánh cho hỏng não hay sao?” Khuynh Thành bĩu môi, nó thà bị gả nhầm còn hơn bị đánh. Đau lắm, huống hồ ai dám đánh nó chứ?

[1] Hoàng mai điệu hay còn gọi là Hoàng mai kịch, là một trong năm loại hình nghệ thuật thuộc thể loại Hí khúc của Trung Quốc.

[2] Tín thiên du: Là một hình thức dân ca được lưu truyền ở vùng Tây Bắc Trung Quốc.

“Khuynh Thành, con không cảm thấy khi đầu óc còn tỉnh táo, mắt vẫn còn sáng tìm là tốt nhất sao?” Nhan Tử La cảm khái, tại sao đứa con gái tinh thông nhanh nhẹn ở mọi lĩnh vực của nàng, trong lĩnh vực này lại giống kẻ ngốc thế chứ?

“Tốt thì tốt! Nhưng khi đầu óc con tỉnh táo, mắt con sáng quắc thì những người đàn ông con nhìn thấy nếu không phải thái giám cũng là ông già, tìm sao đây?”, Khuynh Thành hỏi.

“Con gái à, thế giới bên ngoài đầy màu sắc, cuộc sống trong nhà rất vô vị”. Nhan Tử La chớp chớp mắt.

“Ngạch nương, không phải người đang khuyến khích con bỏ nhà ra đi đấy chứ?” Khuynh Thành nheo mắt.

“Vậy con nghĩ thế nào?”, Nhan Tử La toét miệng cười.

“Hoàng gia gia và a ma mà biết thì người sẽ thảm lắm đấy”, Khuynh Thành tốt bụng nhắc nhở.

“Vì hạnh phúc của con, ngạch nương chấp nhận!”, Nhan Tử La nói.

“Nghe có vẻ không đủ thành ý!”, Khuynh Thành khẳng định.

“Ít lời thôi! Tự mình suy nghĩ đi!” Nhan Tử La vỗ vỗ đầu con.

Một hôm nào đó sau khi hồi kinh, ông già Khang Hy có lẽ vì bị nhiễm lạnh nên đầu phát nóng lại muốn chỉ hôn cho Khuynh Thành, lần này không phải vương công Mông Cổ, mà là tôn tử của một công phủ nhất đẳng trong kinh thành.

Khi Hoàng gia gia triệu kiến người đó, Khuynh Thành đóng giả thành tiểu cung nữ bưng trà chạy vào nhìn, nhìn xong cảm thấy Hoàng gia gia thật quá đáng, muốn gả mình cho một ông già, do đó về nhà báo cáo với ngạch nương. Ngạch nương nhìn nó cười hi hi, sau đó tiếp tục học thuộc bài thơ đang học dở của mình, gì mà...

“Giang Nam hảo,

Phong cảnh cựu tằng am.

Nhật cuất giang hoa hồng thắng hỏa,

Xuân lai giang thủy lục như lam,

Năng bất ức Giang Nam?”

(Giang Nam đẹp,

Phong cảnh vốn thật quen.

Nắng lên hoa song hòng tơ lửa,

Xuân về sông nước lặng xanh trong.

Chẳng nhớ Giang Nam sao?)[3]

“Lan tẫn lạc,

Bình thượng ám hồng tiêu.

Nhàn mộng Giang Nam mai thục nhật,

Dạ thuyền xuy địch vũ tiêu tiêu,

Nhân ngữ dịch biên kiều.”

(Tàn nến rắc,

Nhòa cảnh ở bình phong.

Mộng thấy Giang Nam mơ chín cá,

Rì rào mưa tối sáo trên sông,

Cầu trạm tiếng người đông)[4]

“Nhàn viễn mộng,

Nam quốc chính phương xuân.

Thuyền thượng quản huyền giang thượng lục,

Mãn thành phi nhứ thấp khinh trần,

Mang sát khan hoa nhân.”

(Xa vời mộng,

Nam quốc tiết xuân hòa.

Thuyền nhộn quản huyền sông nước biếc,

Đầy thành tơ liễu bụi bay nhờ,

Mái mốt khách xem hoa.) [5]

“Nhàn viễn mộng,

Nam quốc chính thanh thu.

Thiên lý giang sơn hàn sắc mộ,

Lư hoa thâm xứ bạc cô châu,

Địch tại nguyệt minh lâu.”

(Xa vời mộng,

Nam quốc tiết thanh thu.

Ngàn dặm giang sơn chiều vẻ lạnh,

Thuyền trơ đây tít mé bong lau,

Tiếng địch vẳng trăng thâu.) [6]

“Ngạch nương, Giang Nam xa quá, gần chút đi!”, Khuynh Thành đợi ngạch nương đọc xong mới nói.

Ngạch nương phớt lờ nó. Tiếp tục đọc.

“Thiên lý oanh đề lục ánh hồng,

Thủy thôn sơn quách tửu kì phong.”

(Nghìn dặm oanh ca biếc lẫn hồng,

Gió lay cờ rượu xóm bến sông.) [7]

“Người ta không biết uống rượu”, Khuynh Thành nói.

“Tiền Đường giang bạn thị thùy gia,

Giang thượng nữ nhi toàn thắng hoa.”

(Nhà ai bến nước Tiền Đường,

Trên sông thôn nữ hoa nhường kém xinh.) [8]

Khinh chu đoản trạo tây hồ hảo,

Lụcthủy uy dĩ,

Phương thảo trường đê,

Ẩn ẩn sinh ca xứ xứ tùy.”

(Chèo xinh thuyền nhẹ Hồ Tây đẹp,

Nước biển oằn oài.

Cỏ mượt đê dài,

Văng vẳng sênh ca khắp đó đây.) [9]

[3] Bài thơ Ức Giang Nam kì I (Nhớ Giang Nam kỳ I) của Bạch Cư Dị. Dịch thơ: Thiên Thanh

[4] Bài Ức Giang Nam (Nhớ Giang Nam) c a Hoàng Phủ Tùng đời Đương. Dịch thơ: Nam Long

[5] Bài vọng Giang Nam kì 1 của Lý Dục. Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn.

[6] Bài vọng Giang Nam kỳ 2 của Lý Dục. Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn.

[7] Hai câu đầu trong bài Giang Nam Xuân (Mùa xuân Giang Nam) của nhà thơ Đỗ Mục, Trung Quốc. Dịch thơ: Lê Nguyễn Lưu.

[8] Hai câu trong bài Hoàn sa nữ (Người giặt lụa) của tác giả Vương Xương Linh, Trung Quốc. Dịch thơ: Hoa Sơn.

[9]Khổ đầu trong bài Thái tang tử kì 3 của nhà thơ Âu Dương Tu, Trung Quốc. Dịch thơ: Lâm Trung Phủ.

Khuynh Thành không lên tiếng, chỉ nheo mắt nhìn ngạch nương mình.

Ngạch nương nó uống mấy hớp trà, “Được rồi, con tự xem đi, đọc tới khi nào cổ họng bốc hỏa ấy!”.

Sau đó ném cho nó một tập giấy tuyên, bên trên là những nét chữ loằng ngoằng thỉnh thoảng còn bị “thiếu tay thiếu chân” của mình.

Lật xem, đều là ghi chép danh thắng và mĩ thực của Giang Nam. Đọc sơ qua, Khuynh Thành trả tập giấy cho ngạch nương. “Ngạch nương, người giữ lấy đi, sau này bị a ma phát hiện, người tự chịu”.

“Nghĩ thông rồi?” Nhan Tử La cười hi hi nhìn con gái.

“Chưa ạ!”, Khuynh Thành trả lời rất thân thiện. Ngạch nương nó không nói gì, chỉ nhướn nhướn mày.

Một hôm, trước cửa cung Càn Thanh.

“Ba Đặc Nhĩ, ta hỏi ngươi, khi không đánh lại được thì phải làm sao để thoát thân?”, Khuynh Thành cười hỏi.

Thị vệ Ba Đặc Nhĩ thoáng ngẩn người, nhưng vẫn cung kính giảng giải cho Khuynh Thành nghe một hồi.

Lại một hôm. Vĩnh Hòa cung.

“Nha đầu, con làm gì đấy?” Đức phi nhìn đứa cháu gái nhảy tới nhảy lui bên cạnh bức tường vây.

“Nãi nãi, con béo rồi, muốn nhảy để giảm béo”, Khuynh Thành cười đáp.

Lại một hôm. Bên ngoài tường cung.

Thị vệ tuần đêm thấy một bóng người mập mờ rất khả nghi cứ quanh quẩn ở cạnh tường, vội vàng đi tới bắt giữ, thì ra là Hòa Thạc công chúa. Bảo công chúa nói người đang nghiên cứu lịch sử của bức tường cung này, bọn họ nếu dám lớn tiếng ngày mai sẽ điều họ tới tháp Ninh Cổ chuyển gạch.

Lại một năm trôi qua, đột nhiên vào một ngày, nửa đêm Dận Chân bị triệu kiến vào cung gấp. Thì ra con gái chàng đã bỏ cung ra đi, chàng bị cha già mắng chửi thậm tệ một trận.

Khi Dận Chân hồi phủ thì sắc mặt đã sắp tối đen như màn đêm. Ngạch nương của con bé nghe a ma con bé thông báo tin dữ xong chỉ nói một câu: “Nha đầu chết tiệt!”, chẳng hiểu là vui hay buồn.

Vì chuyện này mà mẹ con bé ăn uống kém hẳn ngày thường, nói tâm trạng không vui nên muốn về trang trại ở quê cho đỡ bí bức. Mặc dù Dận Chân nghi ngờ mẹ con bé có liên quan tới việc này, nhưng nhìn biểu hiện của nàng những ngày gần đây lại không giống, tâm trạng không tốt không phải do nàng vờ vịt mà ra, vì vậy đặc biệt dặn dò bọn Bách Hợp phải chăm sóc nàng thật chu đáo.

Đến khi xe ngựa ra khỏi cổng thành, Nhan Tử La đột nhiên phì cười, khiến Bách Hợp sợ giật nảy cả mình, lẽ nào chủ nhân lo lắng cho Cách cách mà có vấn đề về thần kinh ư? Kết quả, chủ nhân của cô ta cười suốt dọc đường đến nông trang. Thậm chí còn ăn uống rất ngon miệng, ngày nào cũng vui vẻ vô cùng.

Hôm nay My Liễm Diễm tới thăm, bọn a hoàn nói Nhan chủ nhân đang ở ngoài đình, My Liễm Diễm cười, đi qua đó.

Nhan Tử La khoác áo choàng ngồi trên ghế dài.

“Cô để trái tim mọc cánh bay thật nhỉ!”, My Liễm Diễm cười nói. Nhan Tử La quay đầu nhìn nàng ta: “Không thể để nó lại giống như tôi được !”.

“Tự mình không bay nổi lại để nó bay thay?” My Liễm Diễm ngồi xuống cạnh nàng.

“Việc này... không tiện nói!” Nhan Tử La cười.

Ngoài vườn bọn a hoàn đang thả diều, xanh xanh đỏ đỏ tô điểm cho nền trời, có những cánh diều đã bay rất xa rất xa, nhìn chỉ như một chấm đen nhỏ xíu.

Nguồn: truyen8.mobi/t80559-toi-chan-tam-chuong-127.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận