Tống Y
Tác giả: Mộc Dật
Chương 258: Đóng vai người tốt .
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
☆°。。☆°。。°☆
。 .. __::_______ ★。
☆ /__________/ 。。
。 | _ 画_画 _ |_'| ☆ 。
|_______ღ.$$$$ღ_______|
Một lão phụ đang đứng trước giường của Phó Hạc, trong nhà còn có mấy người đang đứng, mặt ai cũng âu sầu. Mắt Phó Hạc nhắm chặt, giống như là đang ngủ. Một thái y tuổi tác tương đương với Phó Hạc sau khi chẩn mạch xong liền im lặng không nói gì.
Lão phụ mắt ngấn lệ, hỏi: "Lưu thái y, bệnh của lão gia nhà chúng ta thế nào rồi?"
Thái y này thở dài một tiếng, nói: "Phu nhân, trừ ngoại thương ra, Phó đại nhân chủ yếu là lửa giận công tâm, hơn nữa còn bị phong hàn, phải tĩnh dưỡng tốt mới được, không thể chịu thêm chút kinh hãi nào nữa.”
Có điều lần này hắn tới đây là để sắm vai người tốt. Cho nên mỉm cười phất tay một cái, đại nội thị vệ xách người mặc áo dạ hành tới, ném lên đất. Đỗ Văn Hạo đưa tay kéo khăn bịt mặt của hắn xuống, lạnh lùng nói: "Phó đại nhân, nhìn cho kỹ đi, người này mới là kẻ phóng hỏa đốt nhà ngài, muốn thiêu chết phu thê các ngài, ngài nhìn xem hắn là ai?"
Phó Hạc quay đầu nhìn thật kỹ, sau đó liền đại kinh thất sắc, chỉ vào người đó run rẩy nói: "Thì ra là ngươi! Lại công công! Vì sao lại là ngươi?"
Người này chính là Lại thái giám, sát thủ mà Trần mỹ nhân phái tới.
Hắn nhìn Phó Hạc, biết rằng chẳng còn hi vọng gì, cho nên không muốn nhiều lời, hừ một tiếng rồi quay đầu lại, nhắm mắt không nói gì.
Lão bà của Phó Hạc cũng nhận ra người áo đen muốn ném bọn họ vào trong đống lửa không ngờ chính là thiếp thân thái giám Lại công công ở bên cạnh Trần mỹ nhân, người mà bọn họ hi vọng có thể nhờ cậy, cũng kinh hãi đến mức há miệng trợn mắt.
Phó Hạc lúc này mới nhớ tới vừa rồi người áo đen đã từng nói, là Trần mỹ nhân nương nương phái hắn tới lấy tính mạng của mình, vừa rồi dưới cơn hoảng loạn, lại thêm trước đó đã thống hận Đỗ Văn Hạo, cho nên không ngờ lại coi ân nhân là cừu nhân. Dưới tình cảnh này, đầu óc của lão đã vô cùng hoảng loạn, nhất thời không biết nên nói gì.
Đúng vào lúc này, từ đằng sau truyền tới tiếng khóc của Phó Đạo, nhi tử của Phó Hạc đã tìm được tới đây: "Phụ thân! Mẫu thân! Các người đang ở đâu vậy?"
Lão phụ vội vàng gọi: "Đạo nhi! Ta và phụ thân của con ở bên này! Mau tới đây!"
Rất nhanh, Phó Đạo liền chạy tới gần, thấy tình cảnh này thì giật nảy mình, nói: "Mẫu thân! Mẫu thân! Chuyện này là sao vậy?
Phó Hạc vô cùng đau đớn, nói: "Còn sao nữa? Trần nương nương muốn giết chúng ta!"
"Hả?" Phó Hạc cũng ngớ người, nhìn Lại thái giám, nói: "Lại công công, đúng là Trần nương nương phái ông tới giết chúng ta ư?"
Lại thái giám không nói gì, cũng không mở mắt nhìn hắn. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Phó Hạc mặt như đưa dám rống lên: "Còn hỏi cái gì nữa! Vừa rồi hắn muốn ném chúng ta vào trong đống lửa hòng thiêu sống chúng ta, lúc đó hắn còn tự miệng nói ra nữa, còn có thể nhầm được ư?"
Phó Đạo trong lòng bừng bừng lửa giận, lẩm bẩm: "Vậy mà ta còn muốn để tới trời sáng thì đi tìm ả nhờ cứu phụ mẫu ta, không ngờ ả lại muốn giết phụ mẫu ta! Phụ thân, ả đây là muốn giết người diệt khẩu đó!”
Phó Hạc gật đầu, thở dài một tiếng: "Đừng hi vọng gì nữa, tối độc phụ nhân tâm. Trong mắt ả, có làm một con chó trung thành cũng chẳng qua là một con súc sinh có thể tùy ý giết mổ mà thôi." Sau đó quay đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo, chậm rãi nói: "Đỗ đại nhân, ta có thể nói ra hết cho các người, chỉ cầu các ngươi có thể bỏ qua cho người nhà của ta thôi!"
Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Được! Ta bảo chứng sẽ hướng tới Thái Hoàng Thái Hậu để cầu tình cho ông." Sau đó cúi xuống nhìn Lại thái giám đáng quỳ dưới đất, nói với đầu lĩnh của đại nội thị vệ: "Các ngươi có cách nào cậy miệng tên hoạn quan này ra không?"
Tên đầu lĩnh đại nội thị vệ đó đắc ý cười nói: "Đỗ đại nhân yên tâm đi, cứ giao hắn cho huynh đệ chúng tôi, cho dù là một khối đá cũng phải khai hết."
Buổi chiều ngày hôm sau.
Trần mỹ nhân uể oải nằm trên một chiếc giường rộng tám thước, nghĩ tới chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
Mình phái thái giám đi ám sát Đỗ Văn Hạo và Phó Hạc, cũng không biết kết quả thế nào rồi, sao một chút tin tức vẫn chưa có. Đã không nghe thấy tin tức hai người này chết bất đắc kỳ tử, cũng không thấy thái giám quay về bẩm báo, trong lòng ả ít nhiều cũng có chút bất an.
Có lúc, ả cảm thấy có chút mềm lòng, dẫu sao thì lão tiểu tử Phó Hạc này đối với mình cũng rất trung thành. Nhưng, ý nghĩ lập tức bị ả phủ định ngay, không thể mềm lòng như vậy được. Có trách thì chỉ trách Phó Hạc biết quá nhiều chuyện của mình, lưu lại lão thì sớm muộn gì cũng thành họa hại. Phàm là những người hoặc là những chuyện gây bất lợi cho mình đều không thể nhân từ nương tay được, nghĩ tới mục tiêu của mình là vị trí hoàng hậu, Trần mỹ nhân lại cảm thấy thoải mái.
Còn Đỗ Văn Hạo, thật đúng là một con chó khó nuôi, đã tặng một tiểu thiếp rồi mà vẫn vô dụng, chứng tỏ hắn chỉ trung thành với Thái Hoàng Thái Hậu, mà lão thái bà này thì còn sống được bao lâu chứ? Cái tên họ Đỗ này đúng là đồ không có não, không nhìn rõ được cục diện, bỏ qua một chỗ dựa vững chãi như mình mà lại tìm tới lão thái bà sắp xuống lỗ đó. Loại người này lưu lại cũng vô dụng, chết đi là tốt nhất, chôn luôn thần kỹ mổ bụng liệu thương đi cùng. Ả Liên nhi đó cũng là một con ngốc, tới hiện tại vẫn chẳng truyền về được tin tức nào hữu dụng, không biết có phải là đã thay lòng, bị tên tiểu tử Đỗ Văn Hạo này hớp hồn rồi không.
Trong lòng đang hồ tư loạn tưởng thì một cung nữ tiến vào bẩm báo, nói là Thái Hoàng Thái Hậu truyền ý chỉ, nghe nói là thân thể của ả không khỏe, bảo ả tới thẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu để nói chuyện.
Trần mỹ nhân trong lòng hồi hộp, dẫu sao thì gần đây Thái Hoàng Thái Hậu cũng thường hay qua lại các cung, thăm hỏi các phi tần bị bệnh, cũng thường gọi các phi tần thân thể không khỏe hoặc là tâm tình không tốt tới thẩm cung của bà ta nói việc nhà. Trần mỹ nhân gần đây ngày ngày cùng Hoàng Thương hoan ca cho tới tận khi trời sáng, quả thật là có chút mệt mỏi. Vốn ả cũng không muốn tới, nhưng không thể đắc tội với Thái Hoàng Thái Hậu được, chỉ đành uể oải thay y phục, trang điểm qua rồi đi.
Tới cửa cung của Thái Hoàng Thái Hậu thì thấy Tiêu công công đang đứng ở cửa nghênh tiếp.
Trần mỹ nhân có chút thụ sủng nhược kinh, tuy nói Tiêu công công là một nô tài, nhưng lão chính là thân tín của Thái Hoàng Thái Hậu, trong cung ai mà không biết, ngay cả Hoàng Thượng cũng vì nể mặt Thái Hoàng Thái Hậu mà kính lão ba phần, chứ đừng nói đến người khác. Có thể có được một nụ cười của lão đã là khó lắm rồi, đừng nói chi đến việc lão tự mình ra cửa nghênh đón.
Chắc chắn là nhờ kết quả mình những ngày gần đây được Hoàng Thượng sủng ái, ai mà không vắt óc suy tính hòng kết thân với mình chứ. Đương nhiên, trừ tên đầu đất Đỗ Văn Hạo đáng chết đó ra, nghĩ tới đây, trong lòng ả có mấy phần đắc ý.
Tiêu công công thấy Trần mỹ nhân xuống kiệu, mặt mày tươi cười bước tới, chắp tay nói: "Lão nô bái kiến nương nương!"
"Tiêu tổng quản ngài ngàn vạn lần đừng như vậy, nếu không sẽ làm bản cung tổn thọ đấy! Mau đứng dậy đi, giữa ngài và ta đâu cần phải khách khí như vậy." Trần mỹ nhân vội vàng mỉm cười đỡ Tiêu công công dậy.
Tiêu công công nhìn Trần mỹ nhân từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: "Nương nương, hôm nay khí sắc của người sao trông không được tốt?"
Trần mỹ nhân sợ nhất là bị người khác nói mình xấu xí, nghe Tiêu công công nói vậy, vội vàng ôm lấy hai má, nói: "Thật ư?"
Tiêu công công mỉm cười, nói: "Hơi hơi thôi, là vì hầu hạ Hoàng Thượng mệt quá à?"
Trần mỹ nhân lập tức cười xán lạn như hoa: "Đúng vậy! Gần đây Thánh Thượng ngày nào cũng ở chỗ ta, nửa bước cũng không chịu rời. Eo ôi, ngài không biết Hoàng Thượng sủng ái ta thế nào đâu! Đòi ta ca hát rồi lại nhảy múa, còn muốn ta đánh đàn, ngâm thơ tác phú nữa, rồi lại trước hoa dưới trăng đối tôn ẩm tửu, hôn ta nữa, cho nên, ha ha, ta ngủ không đủ giấc, ài, mệt mỏi lắm!"
Tiêu công công nhìn bộ dạng mặt mày ái muội và đắc ý của Trần mỹ nhân, trong lòng thấy chán ghét, giống như không cẩn thận muốt phải một con ruồi to, chỉ muốn nôn ra. Có điều, loại người sống trong cung lâu như lão, có thể từ một tiểu thái giảm trèo lên vị trí thái giám tổng quản như ngày hôm nay, tất nhiên là rất am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, trên mặt tất nhiên là không để người ta nhìn ra nửa điểm sơ suất, nói: "Nương nương thật là cực khổ. Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, khiến hậu cung tam niên giai lệ đều hâm mộ không thôi, muôn vạn sủng ái đều tụ tập trên người chính là mộng tưởng của tất cả nữ nhân trong thiên hạ. Nhưng phúc phận này cũng chỉ có mỹ nhân tuyệt sắc, thiên sinh lệ chất khuynh thành khuynh quốc như nương nương mới có được mà thôi."
Trần mỹ nhân nghe thấy vậy quả nhiên cảm thấy dễ chịu, đắc ý ngẩng mặt lên trời mà cười. Sau đó dưới sự dìu đỡ của Tiêu công công, thướt tha bước vào trong tẩm cung, mỉm cười nhìn lão, hỏi: "Ngài cũng biết hân thưởng vẻ đẹp của bản cung ư?"
"Tất nhiên rồi, vẻ đẹp của nương nương đừng nói là loại nửa nam nhân như chúng ta, cho dù là người chết nằm trong quan tài cũng phải đẩy nắp quan tài ra mà mở mắt ngắm nhìn ý chứ!"
Trần mỹ nhân che miệng cười khúc khích: "Tiêu tổng quản, ngài xấu thật đó! Ta còn cho rằng chỉ có loại tiểu tử như Đỗ Văn Hạo mới có mồm miệng láu lỉnh như vậy thôi, không ngờ ngài già vậy rồi mà lại là một... hi hi, cũng biết dùng những lời đường mật như vậy để trêu đùa ta."
"Ha ha, chúng ta là người quét dọn ở hậu cung, sao có thể sánh bằng Đỗ đại nhân. Hôm qua sau khi ngài ấy cứu được tiểu hoàng tử, Hoàng Thượng còn thăng quan cho ngài ấy nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, không tới vài năm là có thế xuất tướng nhập tướng, phong hầu phong tước nữa ý chứ!"
Trần mỹ nhân hừ khẽ một tiếng: "Tiêu công công, lòng dạ con người, giống như là mây trên trời, ai biết được khối mây nào có mang theo mưa? Nhìn thì trông rất đẹp, không biết chừng chỉ một trận gió thổi qua là tan tành mây khói đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiêu công công gật đầu phụ họa, "Trần nương nương, Thái Hoàng Thái Hậu đang ở hoa viện đợi người, chúng ta mau tới đó thôi."