Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút! Chương 202 : Đồ ngốc này

"Robert, anh điên rồi!"

Hạ Tử Du hoảng sợ đứng im tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Robert vô cùng chân thành nói, "Tử Du, mong em bỏ qua cho sự tự ý sắp đặt của anh, nhưng xin em hãy tin rằng anh làm những chuyện này đều là vì em và Dịch Khiêm."

Cốc, cốc —— Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

Robert nhìn thoáng qua Hạ Tử Du, như đang nhắc nhở cô hãy chuẩn bị tâm lý để đối mặt.

Hạ Tử Du nhìn về phía Robert, thở dài nói, "Robert, em nói rồi, em không cần anh phải nhọc lòng lo lắng cho em, tại sao anh vẫn còn ngoan cố như vậy chứ? Là vì Nhất Thuần sao?"

Robert sâu sắc liến nhìn Hạ Tử Du, không trả lời dứt khoát bước đi mở cửa phòng.

Hạ Tử Du đang đứng đưa lưng về phía người tới, lúc cửa vừa mở ra, cô có thể cảm nhận rất rõ ràng có hai mắt lạnh lẽo đang bắn về phía sống lưng mình.

Dây dưa với anh đã nhiều năm, không cần xoay người lại cô cũng có thể phân biệt được từ hơi thở nam tính thấp thoáng dễ chịu cùng mùi nước hoa thoang thoảng len lỏi vào hơi thở là anh.

Robert vỗ nhè nhẹ bả vai Đàm Dịch Khiêm, tình anh em vẫn như xưa mở miệng nói, "Tôi vẫn luôn tin tưởng cậu không phải cái loại đàn ông bạc tình phụ nghĩa đó, Dịch Khiêm, đừng để tôi nhìn lầm cậu."

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm từ nãy giờ vẫn dán chặt vào bóng lưng nhỏ nhắn yếu ớt của Hạ Tử Du, không lên tiếng trả lời Robert.

"Được rồi, hai người cứ nói chuyện với nhau đi, tôi đi ra ngoài trước."

Vào lúc Robert xoay người muốn bỏ đi, Hạ Tử Du đột nhiên thốt lên, "Robert, chúng ta vẫn chưa nói xong đâu."

Dứt lời, Hạ Tử Du trực tiếp xoay người đuổi theo Robert, hoàn toàn không nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đã bước vào trong phòng.

Robert dừng chân lại, "Tử Du. . . . . ."

Hạ Tử Du tỉnh táo nhìn Robert nói, "Em mặc kệ anh vì lý do gì, cho dù là xuất phát từ ý tốt, nhưng anh không được có cái quyền thay em quyết định mọi chuyện."

Nhận ra trong lời nói Hạ Tử Du ẩn chứa sự tức giận, sắc mặt Robert tối lại.

Hạ Tử Du vẫn cất bước đi về phía thang máy.

Nhưng trước khi cửa thang máy được mở ra, cổ tay Hạ Tử Du đã bị một bàn tay cứng cỏi khác bắt lại.

Hạ Tử Du theo phản xạ hất bàn tay đó ra, "Em nói rồi, anh không có quyền đó! !"

Nhiệt độ cùng sức lực nắm chặt cổ tay mình khiến lúc này Hạ Tử Du mới ý thức được người đang giữ tay cô giờ phút này là ai, động tác giãy giụa của Hạ Tử Du lập tức ngừng lại, cô bất đắc dĩ xoay người lại nhìn.

Robert đang đi vào trước thang máy nói, "Hai người nói chuyện đi, tôi sẽ đợi hai người ở đại sảnh dưới lầu."

Cửa thang máy đóng lại, nhìn lại trong không gian hiện giờ chỉ còn có mỗi Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm lúc này đang nắm chặt cổ tay Hạ Tử Du.

Đối diện trước mắt là bộ mặt điển trai mà cô không bao giờ muốn nhìn thấy nữa, Hạ Tử Du cũng không giãy giụa nữa, chỉ dùng giọng gần như lãnh đạm và như xa lạ nói, "Buông tay ra."

Còn anh thì giọng điệu lúc nào cũng vênh váo hung hăng, "Anh nghĩ chúng ta có chuyện quan trọng cần nói."

Hạ Tử Du không hề có chút sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của anh nói, "Ngược lại tôi thấy chúng ta không có chuyện gì hay để nói."

Đàm Dịch Khiêm cũng không muốn nhiều lời với Hạ Tử Du, dứt khoát túm lấy cô đi về hướng căn phòng mà họ mới vừa đi ra.

Tuy Hạ Tử Du không tình nguyện đi theo anh, nhưng sự khác nhau về sức lực giữa nam và nữ khiến Hạ Tử Du cuối cùng không cách nào chạy trốn được.

Cổ tay bị anh lôi kéo rất đau, rốt cuộc Hạ Tử Du không thể chịu nổi nữa giãy ra, vừa dùng một tay còn lại đánh đấm vào anh vừa nghiến răng nói, "Buông tay ra!"

"Rầm", cửa phòng bị đóng sầm lại, Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc buông tay Hạ Tử Du ra.

Hạ Tử Du không quan tâm đến cổ tay bị đau, muốn mở cửa phòngđi ra, nhưng không ngờ cửa phòng đã bị Đàm Dịch Khiêm khóa trái, vả lại bóng dáng cao ngất hiên ngang của Đàm Dịch Khiêm còn đứng chắn trước cửa phòng.

Không thể làm gì được, Hạ Tử Du ngẩng đầu nhìn tới khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia nổi giận đùng đùng nói, "Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói, tôi và anh không có chuyện gì hay để bàn."

Cả người Đàm Dịch Khiêm toát lên sự nghiêm túc đến lạnh lẽo, vẻ mặt không có chút cảm xúc, môi mỏng hờ hững nói, "Em có thai sao?"

Hai chữ "Có thai" này làm lòng Hạ Tử Du chấn động mãnh liệt, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không hề biểu hiện chút cảm giác gì, cô nhạt nhẽo nói, "Không biết Đàm tổng giám đốc anh bây giờ là lấy thân phận gì để chất vấn tôi?"

Đôi mắt sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm giống như một dòng nước đen, lời nói vẫn lãnh đạm không độ ấm, "Em không có uống thuốc tránh thai mà bác sĩ đưa cho em?"

Hạ Tử Du trả lời rất lưu loát dứt khoát, "Tôi không có nghĩa vụ trả lời anh."

Nhưng ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm không còn hỏi nữa, mà như đang khẳng định kể lại một chuyện, "Robert nói chính mắt nhìn thấy em vào tiệm thuốc mua que thử thai."

Hạ Tử Du chợt ngước mắt, dường như có phần hơi khiếp sợ khi nghe anh nói câu này, nhưng liền ý thức được phản ứng của mình quá mức rõ ràng, cô lập tức thay đổi vẻ mặt khiếp sợ thành khó có thể tin nói, "Anh đúng thật là bị điên rồi!"

Tròng mắt u ám chiếu thẳng vào người Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm như muốn dùng đôi mắt của mình để xuyên qua người cô, lạnh nhạt nói, "Còn muốn tiếp tục nói láo trước mặt anh?"

Hạ Tử Du cười nhạo nói, "Xem ra Đàm tổng giám đốc anh rất coi trọng chuyện tôi mang thai đó? Coi trọng như vậy là bởi vì sợ, hay là bởi vì sắp được làm cha mà vui sướng đây? Nhưng nhìn sắc mặt này của Đàm tổng giám đốc anh xem ra là vấn đề trước rồi. . . . . . Haizz, đáng tiếc đây là lời thêu dệt của Robert vì muốn tác hợp cho chúng ta mà tự bịa đặt ra, nếu không, tôi thật rất muốn nhìn xem Đàm tổng giám đốc anh khi tức giận lên sẽ đối phó với tôi như thế nào đây?"

Lý do thoái thác của Hạ Tử Du câu nào cũng châm chích đầy gai, thế nhưng Đàm Dịch Khiêm lại như không hề để ở trong lòng, lạnh lùng nói, "Đưa túi xách cho anh."

Hai từ "túi xách" khiến Hạ Tử Du lập tức đề cao cảnh giác, Hạ Tử Du theo bản năng dùng sức túm chặt chiếc túi xách, bề ngoài như gió thổi qua không dấu vết nói, "Dựa vào gì chứ?"

Đàm Dịch Khiêm thẳng thắn nói, "Chỉ dựa vào que thử thai trong túi xách em, còn có việ e vì sợ kiểm tra sai mà chuẩn bị rất nhiều." Sau khi nghe Robert nói chính mắt nhìn thấy cô đi tiệm thuốc mua rất nhiều que thử thai, anh cũng đã đoán được cô sẽ cẩn thận cất những que thử thai đó ở trong túi xách cô hay mang theo, bởi vì như vậy mới không thể bị mọi người trong nhà phát hiện.

Cô biết anh xưa nay rất thông minh, nhưng không có nghĩ tới chuyện như vậy cũng dễ dàng bị anh đoán được. . . . . .

Cô ngoan cố nói, "Không biết anh đang nói bậy bạ cái gì?"

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Cần anh mở túi xách của em ra để chứng minh không?"

"Anh. . . . . ."

Biết có nói thêm bao nhiêu lời phản bác nữa cũng vô dụng, phỏng đoán khi anh đang trên đường tới khách sạn có lẽ đã bảo người đi đến nhà thuốc ở thành phố Y để nghiệm chứng lời Robert nói rồi.

"Bây giờ sao không nói chuyện?"

"Không có gì để nói."

"Lại muốn giống như năm năm trước lén lút mang thai rồi sau đó để cho anh u mê chẳng biết tại sao mình lại có một đứa con?"

Chẳng biết tại sao? Anh còn nói ra lời đó. . . . . . "Đàm Dịch Khiêm, theo ý của anh Ngôn Ngôn chỉ là đứa con anh không hay biết gì tự nhiên mà có sao?"

Đàm Dịch Khiêm sầm mặt xuống, "Năm năm trước cũng như bây giờ, anh đã cảnh cáo em không được mang thai, nhưng em dường như không có làm được."

Hạ Tử Du tự cười mỉa nói, "Đàm Dịch Khiêm, anh đang muốn nói cho tôi biết mình lại một lần nữa đã vì một người cặn bã như anh mà ngu xuẩn nhiều năm như vậy. . . . . ."

Không quan tâm đến lời chửi mắng của cô, đôi mắt đen sáng quắc của anh cứ trói trặt vào cô, "Hạ Tử Du, đã qua nhiều năm rồi, sao em không thể để cho anh nhìn thấy em có chút thay đổi nào? Cứ luôn dùng đứa nhỏ để làm lợi thế, đây coi là cái gì? Anh có thể nghĩ em cũng không có lòng tốt gì, từ lúc mới bắt đầu ly hôn em đã giả vờ như mình rất hào phóng?”

Cô vốn tưởng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cô nữa. . . . . .

Nhưng giờ khắc này nghe giọng điệu lạnh lùng khinh thường của anh, cô chỉ có thể cố gắng giương to mắt để kiềm chế sống mũi cay cay dẫn tới nước mắt viền mi.

Cô gật đầu cười, "Đúng, tôi không có lòng tốt gì, tôi cũng không làm được hào phóng, tôi đúng là không muốn cho anh sống yên ổn đấy. . . . . . Anh không quản được nửa người dưới của mình thì đừng có trông nom tôi lợi dụng sự vui sướng nhất thời đó của anh mà lưu lại cái thứ không sạch sẽ ở trong cơ thể tôi!"

“Rốt cuộc em đã thừa nhận?"

"Tôi nhớ trước đây anh từng nói với tôi một câu: Muốn xuống địa ngục vậy thì cùng nhau đi đi!" Lúc nói xong câu đó, cô cắn môi mình thật chặt, có đau đớn như vậy mới không đến nỗi làm cho nước mắt cô tràn mi.

Nhìn chăm chú vào khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt của cô, anh nhíu chặt hai đầu lông mày nói, "Đi theo anh tới bệnh viện."

Cô bật cười chua chát, "Sao hả, muốn đưa tôi đến bệnh viện để phá bỏ đứa bé này sao?"

Đàm Dịch Khiêm không nói gì, ánh mắt nặng nề cứ mải miết nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Hạ Tử Du, không ai có thể biết giờ phút này anh như đang cầm dao hung hăng cứa vào trái tim mình.

"Anh dựa vào đâu?" Lòng đau đến không thể nào đau hơn được nữa, hai mắt Hạ Tử Du cuối cùng vẫn nổi lên tầng nước thật mỏng, cô cười còn chua chát hơn mới vừa rồi, ánh mắt mông lung nhìn anh, gằn từng chữ nói, "Nếu như anh cương quyết ép tôi đến bệnh viện, ngay lập tức tôi sẽ tuyên bố với công chúng sự thực là anh vì kẻ thứ ba mà vứt bỏ tôi và hai đứa nhỏ. . . . . ."

Anh nheo mắt lại, ánh mắt rõ ràng ẩn chứa sự cảnh cáo kèm theo nguy hiểm, "Em dám?"

"Tôi còn có cái gì không dám đây? Đàm Dịch Khiêm, không phải chỉ có mình anh biết tính toán tỉ mỉ, mưu tính sâu xa đâu, tôi cũng có thể thiết kế anh được một lần, không phải sao?" Nói xong, Hạ Tử Du lạnh lùng bật cười ra tiếng, chỉ có chính cô mới biết giờ phút này mình thê lương đến cỡ nào.

Trạng thái của cô xem ra rất tồi tệ, thời điểm cô bật cười thê lương càng khiến cô giống như đang cố gắng chống đỡ, cô không biết cơ thể mình đang lảo đảo muốn ngã.

Anh im lặng không nói gì.

Đổi ngược lại đến lượt cô chất vấn anh, "Anh không còn lời để nói ư?" Tại sao lúc nhìn tới anh cô lại thấy mơ mơ màng màng?

Anh vịn lấy vai cô, nhận thấy cả người cô đã lạnh ngắt, anh cưỡng chế ra lệnh nói, "Đi với anh đến bệnh viện! !"

Cô dùng hết sức của mình đẩy anh ra, "Anh là cái đồ. . . . . ." (chắc TD định mắng anh là đồ xấu xa hay chết bầm gì đó hehe)

Ai ngờ, lời của cô còn chưa nói xong, thân hình cũng không chống đỡ nổi nữa mà nghiêng ngã, sau đó hoàn toàn không còn hay biết gì nữa.

--

Tại bệnh viện phụ khoa.

Bên ngoài phòng bệnh, Robert cung tay nóng nảy túm lấy tây trang Đàm Dịch Khiêm, nghiến răng nói, "Đàm Dịch Khiêm, rốt cuộc cậu đã nói gì với Tử Du?"

Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, "Đây là bệnh viện, cậu tốt nhất nên tỉnh táo một chút."

Hai mắt Robert phóng hỏa, phẫn hận nói, "Cậu cho rằng tôi còn có thể quan tâm nơi này là bệnh viện hay sao?"

"Thưa ông, nơi này là bệnh viện, xin mọi người nhỏ tiếng một chút."

Một cô y tá đi ngang qua, không vui lên tiếng nhắc nhở Robert đang nổi giận đùng đùng.

Sau khi Robert lạnh lùng trừng mắt nhìn tới Đàm Dịch Khiêm, không cam lòng mà buông Đàm Dịch Khiêm ra, nghiến răng nghiện lợi nói, "Nếu Tử Du xảy ra chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu! !" Nể mặt Đàm Dịch Khiêm dù sao cũng là cha của đứa bé trong bụng Hạ Tử Du, cuối cùng Robert cũng hạ tay xuống.

Đàm Dịch Khiêm ung dung dựa vào tường, mi tâm nhíu chặt lại, môi mỏng thản nhiên nói, "Cậu có biết không, dáng vẻ hiện giờ của cậu thật giống như ra mặt thay khi bạn gái bị người khác bắt nạt?"

Robert y hệt như bị kích điện, vội vàng chối bỏ, "Tôi . . . . . Tôi không có ý này! !"

Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại quan sát Robert, khóe miệng tự nhiên nhếch lên cười nói, "Thật ra thì tôi và Hạ Tử Du đã không còn ràng buộc, nếu cậu thật sự thích cô ấy, cậu cũng có thể danh chính ngôn thuận mà bảo bọc cho cô ấy!"

Hai mắt Robert lại tiếp tục bốc lửa, "Đàm Dịch Khiêm, cậu tỉnh táo lại đi, người phụ nữ đang nằm ở trong đó là Hạ Tử Du, là một Hạ Tử Du mà cậu đã từng tốn ba năm thời gian cũng không thể quên được! !"

Đàm Dịch Khiêm như không có việc gì nói, "Việc này chỉ có thể chứng minh con người thật sự chính là một loại động vật rất hay thay đổi."

"Cậu. . . . . ."

Y tá từ trong phòng bệnh đi ra cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông, "Đàm tổng, vợ ông đã tỉnh rồi, ông đã có thể vào thăm cô ấy." Trong mắt người ngoài thì Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du vẫn là một đôi vợ chồng đằm thắm.

Robert vui mừng hỏi, "Cô ấy tỉnh rồi sao?"

Y tá mỉm cười gật đầu, "Đàm tổng có thể yên tâm, cơ thể bà Đàm chỉ là có chút suy nhược, có lẽ vì trong khoảng thời gian ngắn cung cấp không đủ dưỡng khí nên mới khiến cho tạm thời thiếu máu choáng váng, nhưng em bé không có gì đáng ngại, có điều phụ nữ có thai thì sau này phải chú ý nhiều hơn về dinh dưỡng và nghỉ ngơi."

Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt trả lời với y tá, "Cô đi làm việc đi!"

Y tá nghi ngờ khi thấy thái độ đó của Đàm Dịch Khiêm, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, ngay sau đó rời đi.

Robert thúc giục, "Cậu còn không mau vào thăm Tử Du đi?"

"Cậu cho rằng cô ấy muốn nhìn thấy tôi sao?"

"Cậu. . . . . . Thôi đi, đợi một lát nữa tôi sẽ quay lại tính sổ với cậu." Dứt lời, Robert gấp gáp đi vào phòng bệnh thăm Hạ Tử Du.

. . . . . .

Trong phòng bệnh.

Nhìn Hạ Tử Du nằm ở trên giường với khuôn mặt suy yếu tái nhợt, Robert lo lắng hỏi, "Tử Du, em thấy trong người như thế nào?"

Hạ Tử Du sững sờ nhìn trân trối lên trần nhà, không nói lời nào.

Robert lo âu gọi, "Tử Du. . . . . ."

Hạ Tử Du rốt cuộc chuyển mắt nhìn sang Robert, chậm rãi nói, "Dịch Khiêm ở bên ngoài sao?"

Robert vội vàng gật đầu, "Ừ, cậu ta ở ngay ngoài cửa, sợ em không chịu gặp nên không vào!"

Làn môi tái nhợt Hạ Tử Du khó khăn nói, "Anh giúp em đi gọi anh ấy vào, được không?" Cô đã có quyết định.

"Được, được, bây giờ anh sẽ đi gọi ngay. . . . . ." Robert lập tức vọt ra khỏi phòng.

Hạ Tử Du lại chuyển tầm mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt sững sờ dại ra.

Vài phút sau, Robert nhẹ bước ngập ngừng đi vào phòng bệnh, đứng ở mép giường, chần chờ một lúc rồi nói, "À, Tử Du. . . . . ."

Hạ Tử Du hỏi, "Anh ấy đâu?"

Robert ngập ngừng nói, "Dịch Khiêm cậu ấy . . . . . Cậu ấy tạm thời có việc nên. . . . . ."

"Anh ấy đi rồi?"

Robert đè nén tức giận, "Ừ, nếu như em muốn, ngay bây giờ anh sẽ lập tức đi tìm cậu ấy."

Hạ Tử Du lắc đầu, "Không cần. . . . . . Robert, em muốn một mình yên tĩnh một chút, anh có thể đi ra ngoài trước không?"

"Tử Du. . . . . ." Tiếng gọi này của Robert có vẻ như rất không yên lòng.

"Em không sao đâu."

"Vậy được, anh đi ra ngoài trước. . . . . . Anh ở ngay ngoài cửa, em có chuyện gì thì cứ gọi anh."

"Dạ."

Sau khi Robert đi ra khỏi phòng bệnh, hộ lý trong phòng bệnh cũng định đi theo ra ngoài.

"Cô y tá, có thể đợi một chút không?"

Hạ Tử Du đột nhiên lên tiếng gọi hộ lý.

Hộ lý xoay người đi lại cạnh giường bệnh, mỉm cười nói, "Vâng, bà Đàm, tôi nghĩ bà muốn một mình yên tĩnh nên tính ra ngoài một lát. . . . . . Bà thấy trong người không khỏe sao?"

Hạ Tử Du đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, nghẹn giọng hỏi y tá, "Tôi. . . . . . Tôi mang thai, thật sao?"

Y tá kinh ngạc, "Bà Đàm, bà không biết mình mang thai sao? Bà đã có thai bốn tuần rồi."

"Con yêu. . . . . ." Hạ Tử Du theo bản năng muốn mở miệng hỏi thăm đứa con trong bụng cô có khỏe mạnh hay không, nhưng ngay lập tức nghĩ đến tình huống của mình lúc này, cô không hỏi thêm gì nữa, nói, "Cám ơn!"

Y tá nhắc nhở, "Bà Đàm, cơ thể bà không được tốt lắm, mong bà chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Ừm."

"Bà Đàm, bà còn cần gì không?"

"Không có, cám ơn cô."

Đến khi trong căn phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại một mình Hạ Tử Du, cô đột nhiên dùng môi cắn chặt mu bàn tay mình, chỉ có làm như thế cô mới kiềm chế được tiếng nức nở của mình.

Kinh nguyệt của cô đã trễ một tuần nay, vì thế cô mới đến nhà thuốc mua que thử thai. . . . . .

Nhưng cô vẫn chưa dám lấy ra que thử thai để kiểm tra, bởi vì cô sợ biết kết quả. . . . . .

Cô sợ khi nhìn thấy que thử thai nổi lên hai vạch màu hồng, nếu đúng thật như vậy cô không biết nên làm sao để đối mặt. . . . . .

Cô tự lừa chính mình nói cô không có mang thai, lừa gạt mình nói ông trời sẽ không đùa ác với cô như vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn bị ông trời trêu cợt. . . . . .

Tại sao cứ phải hành hạ cô như thế?

Cô dùng sức cắn chặt mu bàn tay, làm như vậy mới không đến nỗi khiến cho bản thân bật khóc thành tiếng, nước mắt tuôn ào ào nhỏ xuống trên chiếc gối trắng tinh, hàm răng cô cắn vào mu bàn tay thật sâu khiến cho mu bàn tay cũng cảm nhận được sự đau đớn rõ rệt, nhưng dù thế, nỗi đau đớn đó cũng không bằng một phần ngàn nỗi đau mà trong lòng cô đang chịu đựng . . . . . .

--

Đêm khuya.

Hộ lý nghe thấy ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, lập tức xuống giường đi ra mở cửa.

Hộ lý vừa mở cửa ra thì hô lên, "Đàm tổng!" Bệnh viện quy định thân nhân của bệnh nhân không được ở lại bệnh viện qua đêm, nhưng nếu là Đàm Dịch Khiêm xuất hiện thì hộ lý cũng không thể nào chấp hành theo đúng quy định.

Đàm Dịch Khiêm nén giọng rất nhỏ, giống như đang ngầm nói với hộ lý đừng lớn tiếng, "Tắt đèn rồi cô đi nghỉ ngơi đi!"

"Dạ!" Hộ lý nhỏ giọng đáp, sau đó tắt đèn, lặng lẽ rời đi cũng đóng luôn cửa lại.

Đàm Dịch Khiêm bước nhẹ đi tới mép giường, anh đứng trong bóng tối lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của cô.

Sắc mặt của cô đã có chút hồng hào, nhưng vẫn có vẻ như còn suy yếu. . . . . .

Lúc này, vang lên bên tai anh là nội dung cuộc đối thoại với bác sĩ lúc buổi chiều.

Khi đó sắc mặt cô xem ra cũng không được tốt. . . . . .

‘Đàm tổng, tình huống cơ thể vợ ông đã coi như ổn rồi, sắc mặt thoạt nhìn không tốt có lẽ là có liên quan đến tâm tình, nhưng vợ ông vừa mới sanh non không bao lâu, về mặt sức khỏe là không cho phép có một chút sơ xuất nào, nếu như ông muốn giữ được đứa bé này thì nhất định phải chú ý nhiều hơn cảm xúc của vợ ông, nhu vậy thai nhi mới khỏe mạnh. . . . . .’

“Tôi biết rồi.”

“Đàm tổng, lần nữa chúc mừng ông. . . . . .”

. . . . . .

Cẩn thận nhìn kỹ những giọt nước mắt vẫn còn vương nơi khóe mắt lúc cô ngủ, anh từ từ vươn tay tới, vô hạn yêu thương rất muốn chạm đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, thế nhưng khi bàn tay anh tay sắp sửa chạm vào cô thì anh bỗng nhiên dừng lại rút tay về, cuối cùng đứng thẳng người lại lẳng lặng nhìn cô.

Theo tính cách của cô, vừa rồi nhất định là khóc đến mặt như chú hề rồi. . . . . .

Đau lòng khiến cho hô hấp của anh cũng như muốn chậm lại, đột nhiên anh chú ý đến hai tay cô đang đặt lên nhau để ở trên người, riêng mu bàn tay phải lại quấn rất nhiều lớp băng gạc, nhờ ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, anh có thể mơ hồ nhìn thấy trên lớp băng gạc đó còn đang rướm máu.

Anh nhíu mày, sau đó nhẹ nhấc lên mu bàn tay phải.

Cô giấc ngủ rất sâu, hô hấp rất ổn định, vì thế lúc anh di chuyển cô cũng không hề hay biết gì.

Anh nhìn lớp băng gạc còn đang rướm máu, rồi nhẹ nhàng cẩn thận cởi ra từng lớp.

Thời điểm trông thấy mu bàn tay, đập vào mắt anh chính là hình ảnh khiến anh nhìn thấy mà đau nát lòng. . . . . .

Đó là một hàng dấu răng rõ rệt, máu vẫn còn đang rỉ ra, có lẽ cắn rất sâu nên máu mới có thể thấm ra tới bên ngoài. . . . . .

Đồ ngốc này, lại dám làm cho mình bị thương đến nông nỗi này. . . . . .

Anh không kiềm được thật muốn mắng cho cô một trận, nhưng lại yêu thương mà chỉ biết ngồi nhìn cô trân trối, trong lòng vô cùng đau xót.

"Đừng. . . . . . Bác sĩ. . . . . . Con. . . . . . Con ơi. . . . . ."

Đột nhiên, cô giống như bị cảnh trong mơ ám ảnh mà bật thốt ra lời mê sảng.

Anh nghe không rõ cô đang nói cái gì, nhưng anh có thể cảm nhận được cô thốt ra những chữ này cũng có nghĩa là không thể nào che giấu nỗi sợ hãi với cảnh trong mơ của mình.

Đương nhiên, anh cũng nhận ra một điều, cảnh trong mộng đó của cô không có tên của anh. . . . . .

Anh đứng dậy, đi tìm bông vải trừ độc và băng gạc cầm máu ở trong phòng bệnh, sau đó ngồi xuống mép giường, lau đi vết máu dính trên mu bàn tay cô, cẩn thận từng ly từng tí giúp cô băng bó kỹ miệng vết thương.

Khi băng bó cho cô anh lại suy nghĩ, lúc cả hai còn nhỏ, có phải cô cũng giống như anh bây giờ, cũng đang kiên nhẫn và cẩn thận băng bó vết thương cho anh hay không . . . . . .

Các chương khác:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tong-giam-doc-xin-anh-nhe-mot-chut/chuong-202/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận