Loan Đậu Đậu ôm thùng giấy đi ra khỏi công ty. Trời mưa như trút nước, hình như là cố ý đang cười nhạo cô.
Bị sa thải, chủ bút chết tiệt không chịu nghe cô giải thích,nguyên văn thế này: Là một người săn tin tức sao có thể bị trộn lẫn trong thành phố? Cô đang làm xấu mặt những người săn tin tức như chúng tôi! Mời cô nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi tổ săn tin tức này!
Săn tin tức là niềm vui duy nhất của cô, phải bỏ sở thích này vô cùng đau đớn!
Huống hồ.......
Tối hôm qua cô còn nhận được thư của người yêu cũ, tên khôn kia muốn kết hôn với bạn thân của cô! Đáng ghét! Chuyện xấu hổ như vậy thường xảy ra trên phim, tại sao lại có thể xảy ra trên người cô chứ?
Khốn nạn, đính hôn thì đính hôn sao phải báo cho cô biết chứ, còn muốn cô tới tham gia tiệc đính hôn! Chết tiệt, không phải bọn họ cười cô đến bây giờ vẫn còn độc thân không ai yêu đấy chứ.......
Loan Đậu Đậu nóng lên chẳng những muốn đi tham gia tiệc đính hôn còn muốn dẫn người đi cùng!
Chờ cô phản ứng lại đã muộn, hối hận mua mì sợi tự tử cũng không đủ.
Xui xẻo hơn nữa là giá cổ phiếu cô mua sáng nay lại giảm, giảm đến mức cô muốn mua thêm a-xit lac-tic.......
Cái thế giới chết tiệt này còn công lý hay không?
Cho đến khi toàn thân ướt đẫm Loam Đậu Đậu mới phát hiện ra cô đứng trong mưa, cả người ướt sũng, lớp hóa trang buổi sáng cũng phai rồi, giờ phút này chật vật không chịu nổi, giống như con quỷ.
Bước chân đi vể phía trước giẫm vào vật gì đó kẹt xuống.......Đáng chết, cả người vật vã chân không đứng trên mặt đất toàn nước.
Quay đầu lại nhìn thấy giày cao gót cắm ở cống thoát nước, nước mưa rơi xuống chiếc giày nhìn rất cô đơn.
Nước mắt chầm chậm rơi xuống, uất ức nhịn không được. Ngồi dưới đất không kiêng nể gì ôm đầu gối gào khóc!
Quá là xui xẻo! Ngay cả cống thoát nước cũng bắt nạt cô! Không đúng!
Loan Đậu Đậu chợt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cái cống thoát nước đó, cảm thấy như gặp tà, kể từ tối hôm trước khi cô rớt xuống cống thoát nước đụng phải tên kia , cô liền bắt đầu xui xẻo......
“Ô ô.......Tên sao chổi! Anh bị thương rơi vào cống thoát nước thì thôi sao lại làm liên lụy đến tôi, sao lại ném tôi ở ven đường, làm tôi trở nên thê thảm như vậy! Ô ô.......Tôi hận anh! Tôi hận cả nhà anh! Củ bút thối tha, tôi cũng hận ông! Hận cả nhà ông.......”
Một chiếc xe đi trên đường, người đàn ông tuấn tú ngồi trong xe, khí chất cao quý, một đôi mắt phượng vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không khí yên tĩnh, chợt giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Dừng xe.”
Bánh xe làm bọt nước bắn tung tóe nhưng sau một giây liền dừng lại.
Người đàn ông quay cửa xe xuống, ánh mắt phức tạp quan sát cách đó không xa trên lối đi bộ có “Đồ vật” gì đó nằm trên mặt đất, môi mỏng không khỏi lẩm bẩm “Thì ra là cô ấy!”
Tài xế cẩn thận hỏi “Anh Thạch, có cần xuống giúp đỡ không?”
Một khoảng yên lặng, người đàn ông không nói chuyện, ngược lại điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, thích ý nhìn cảnh tức cười này trong mưa.
Miệng của cô thỉnh thoảng lầm bầm, giống như oán trách bởi vì cách xa lại còn tiếng mưa rơi nên nghe không rõ, thùng giấy ở một bên đã sớm bị mưa làm ướt, đồ rớt lung tung trên đường, buồn cười hơn là còn có mấy gói nhỏ bánh con gấu.