Bởi vì yêu, cho nên không thể tha thứ, mấy chữ cực kỳ đơn giản,nhưng lại giống như đánh Mạc tử hiên rơi vào địa ngục!
Hắn biết, Đồng Vũ Vi đời này đều sẽ không tha thứ cho hắn rồi.
Trái tim hắn đau, đau đến hắn sắp nổi điên.
Nhìn Vũ Vi đi về phía trước một bước, trái tim của hắn liền đau một lần, hắn rất muốn tiến lên đuổi theo Vũ Vi đem Vũ Vi nhốt ở bên cạnh hắn, dù cho Vũ Vi cả đời không tha thứ cho hắn, hắn cũng đem Vũ Vi giữ ở bên người, nhưng hắn suy nghĩ đến lời Vũ Vi vừa mới kia, "Không buông tay em liền chết ở trước mặt anh!" Những lời này làm hắn không dám tiến lên túm chặt Vũ Vi, mất đi Vũ Vi, hắn rất đau khổ, nhưng nếu Vũ Vi chết đi mà nói, hắn sẽ càng đau khổ hơn gấp ngàn lần!
Mãi đến bóng dáng Vũ Vi biến mất trong tầm mắt của hắn,hai chân hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, trong đôi mắt đẹp, nước mắt thương tâm bắt đầu chảy xuống. . . . .
Tề Mỹ Linh thấy Đồng Vũ Vi rời đi, trong lòng nhảy nhót không thôi, trên mặt nở nụ cười như hoa. Có thể thấy được bộ dáng Mạc Tử Hiên vì Đồng Vũ Vi thương tâm rơi lệ, trong lòng cô tức giận, cực kỳ ghen tị, Đồng Vũ Vi rốt cuộc có cái gì tốt , để cho Mạc Tử Hiên vì cô ta mà rơi lệ?
Bất quá không sao cả, bởi vì không lâu sau, cô sẽ làm cho Mạc Tử Hiên quên đi Đồng Vũ Vi, mà yêu cô, giống như trước mà yêu cô vậy.
Nghĩ tới đây, trên mặt cô hiện vẻ đố kỵ liền biến mất , cô hé miệng cười, tiến lên vài bước đến bên người Mạc Tử Hiên, khom người hai tay nâng cánh tay Mạc Tử Hiên, ôn nhu nói, "Hiên, đứng lên đi, trên mặt đất rất lạnh." Nhìn Mạc Tử Hiên anh tuấn quay mặt, trong lòng cô nhảy nhót cực kỳ,người đàn ông anh tuấn này, từ nay về sau, là của cô!
Mạc Tử Hiên lại gạt bỏ hai tay Tề Mỹ Linh nâng hắn lên, ngược lại vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Tề Mỹ Linh, "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô đụng vào tôi!" Suy nghĩ đến bởi vì cô ta mà Vũ Vi rời đi hắn, hắn liền hận không thể đem Tề Mỹ Linh giết chết!
"Tay bẩn thỉu?" Ba chữ này làm cho Tề Mỹ Linh nhớ tới ngày hôm đó vô luận cô làm như thế nào, Mạc Tử Hiên đều không có phản ứng, lửa giận trong lòng nháy mắt bay lên đến điểm cao nhất.
Mạc Tử Hiên thờ ơ nhìn Tề Mỹ Linh, "Không chỉ tay bẩn, mà cả người cô cùng trái tim cô, đều là bẩn! Muốn ở lại bên cạnh tôi? Kiếp sau đi!" Mạc Tử Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Tề Mỹ Linh một cái, hướng biệt thự đi đến, hắn sẽ không đem Tề Mỹ Linh giết chết, bởi vì hắn không muốn ô uế tay mình!
Nghe Mạc Tử Hiên nói vậy làm cho Tề Mỹ Linh thương tổn, cô xoay người tức giận nhìn bóng lưng Mạc Tử Hiên, chỉ vào bụng bằng phẳng chính mình, "Mạc Tử Hiên, đừng giả bộ thanh cao, tay của tôi bẩn sao? Phải biết rằng, liền là dùng tay này anh mới có thể cùng tôi phát sinh quan hệ. Thân thể của tôi bẩn sao? Nhưng trong bụng thân thể bẩn này chính là con anh đấy!" Mạc Tử Hiên không thích cô, nhưng là hắn không thể ngay cả ‘con’ chính mình cũng không thích đi? Mạc Tử Hiên lớn lên ở trong gia đình không có cha mẹ, đối với khát vọng gia đình, hắn nhất định sẽ không để cho ‘con’ chính mình lưu lạc ở bên ngoài! Điểm ấy cô nắm chắc, nếu không cô cũng sẽ không đợi đến thời điểm mang thai mới trở lại tìm Mạc Tử Hiên rồi.
Nghe được chữ con, Mạc Tử Hiên đi về phía trước nhất thời dừng lại! Hắn xoay người đi đến trước người Mỹ Linh, rũ mắt lạnh lùng nhìn cô, "Cô nghĩ như vậy mới muốn ở lại bên cạnh tôi sao?"
Tề Mỹ Linh hưng phấn cực kỳ, cô biết Mạc Tử Hiên sẽ không vứt bỏ ‘ con ’ hắn cô dùng lực gật gật đầu.
Mạc Tử Hiên lạnh lùng cười, "Được, tôi liền cùng cô kết hôn, để cô cả đời đều ở lại bên cạnh tôi. . . ."