Đồng Kỳ khom người đem tư liệu trên mặt đất nhặt lên đưa tới trước người Sở Xa cùng Lục Hàng."Chờ một chút, đem những thứ này đi đi ta không cần lễ vật của các người!" Bà không tin hai người kia đến đây có điều gì tốt.
"Không cần?Bên trong đó đều là những ảnh chụp con gái bảo bối của bà, bà thật không cần sao? Khóe miệng Sở Xa nhếch lên khinh miệt nhìn Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ không khỏi ngẩn người cúi đầu nhìn tư liệu trong tay chỉ nhìn thấy Vũ Vi cùng một người đàn ông trung niên bên trong phòng ăn, tay người đàn ông trung niên nhẹ ôm lấy vòng eo Vũ Vi, trên mặt Vũ Vi lại treo nụ cười vui vẻ nhìn người đàn ông trung niên, vẻ mặt người đàn ông trung niên lại càng nhu tình nhìn Vũ Vi như vậy cực kỳ ái muội.
Tâm tình Đồng Kỳ trầm xuống tay cầm tư liệu không khỏi gia tăng khí lực. Sở Xa thấy sắc mặt Đồng Kỳ có chút khó coi, cười đắc ý, cô đưa tay vào bên trong tư liệu lấy đưa Đồng Kỳ, đem những tấm hình bên trong từng tấm từng tấm lấy ra trước mắt Đồng Kỳ, "Những tấm này là của con gái bảo bối bà cùng các loại đàn ông khác nhau cùng một chỗ chụp được.Con gái của bà thật có năng lực a bên này cùng Trác Nhất Phi yêu đương, bên kia lại câu dẫn đủ loại đàn ông." Nói xong, cô giương mắt có dụng ý khác nhìn Đồng Kỳ một cái chậm rãi mở miệng nói, "Trung Quốc có câu tục ngữ thật đúng, thanh xuất vu lam thắng vu lam. Bà năm đó chỉ câu dẫn một người đàn ông là ba tôi, còn con gái bà a. . . . ?"( Thanh xuất vu lam thắng vu lam: trò giỏi hơn thầy; hậu sinh khả uý)
Lục Hàng đứng bên cạnh Sở Xa nhìn những tấm hình trong tay Sở Xa, tức giận , nghe đến Sở Xa nói Vũ Vi như vậy, hắn càng thêm nổi giận, nhịn không được mở miệng, " Đây cũng là lý do tôi bỏ Đồng Vũ Vi, bởi vì trong lòng cô ta là con đàn bà đê tiện! Kỳ thật cô ta sớm đã không còn là xử nữ rồi. Chắc đã bị không ít đàn ông chơi đùa qua rồi!"
Tầm mắt Đồng Kỳ vừa vặn rơi vào tấm hình trong tay sở xa, nhìn đến Vũ Vi cùng các loại đàn ông khác nhau ở chung một chỗ tay bà gắt gao nắm thành quả đấm.Nghe được Vũ Vi câu dẫn các loại đàn ông khác nhau lại là đàn bà đê tiện, trong lòng bà tức giận đột nhiên lên đến điểm cao nhất, tim của bà cũng bắt đầu từng đợt đau đớn bà chịu đựng đau áp trụ tức giận xuống đáy lòng ngẩng đầu thờ ơ nhìn Sở Xa cùng Lục Hàng,"Con gái tôi Vũ Vi là dạng cực kì hiểu rõ những tấm ảnh này là ảnh ghép tôi đã sớm biết rồi cái người không cần ở đây mà nói xấu nó nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!Các người đi ra khỏi nhà tôi!" Nói xong,bà tiến lên dùng lực kéo Sở Xa cùng Lục Hàng hi vọng đem hai người kia đuổi đi.
Hai tay mẹ Đồng dính dầu đụng đến quần áo màu trắng của Sở Xa, trên quần áo trắng của Sở Xa liền dính một vết bẩn, cô nhịn không được nhíu mày, một tay đẩy mẹ Đồng ra, "Lấy tay bẩn thỉu của bà ra!"
Bất thình lình mẹ Đồng bị Sở Xa đẩy ra thân thể ngửa ra sau cô theo bản năng túm chặt quần áo Sở Xa, nhưng bà chỉ túm được một cúc áo của Sở Xa mà thôi, cúc áo căn bản không chịu được sức lực của Đồng Kỳ liền bị đứt ra mẹ Đồng liền chật vật té trên mặt đất.
Lục Hàng nhìn thấy mẹ Đồng té trên mặt đất chỉ lạnh lùng quăng ẹ Đồng một cái liếc mắt, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía nơi khác. Theo ý hắn, đây là đáng đời mẹ Đồng, ai bảo bà dạy dỗ con gái thấp hèn như thế!
Sở Xa thấy trên người mình có vết bẩn không khỏi tức giận vô cùng, bộ quần áo nàng do cô đặt tại Paris!
Sắc mặt cô hơi đổi không thể tưởng được nhìn đến những tấm ảnh này mà Đồng Kỳ cư nhiên vẫn tin tưởng Vũ Vi, cô nhịn không được hừ lạnh cô từ trong túi tư liệu lấy ra máy ghi âm, cô muốn coi Đồng Kỳ có thể còn tiếp tục tin tưởng Vũ Vi được nữa hay không, bên khóe miệng cô treo một nụ cười lạnh nhìn Đồng Kỳ,bấm nút phát.
"Đồ đê tiện, cư nhiên dám câu dẫn chồng tao?!"
"Bà Trần,tôi mang thai các người ly hôn đi."
"Mênh Mông, về sau người nào còn dám cười nhạo con không có mẹ con liền lớn tiếng đối bọn hắn nói tôi có mẹ, mẹ tôi là Đồng Vũ Vi."