Quyển 2 chương 12: Đại quân công thành
Nguyên tác: Võng Lạc Kỵ Sĩ
Người dịch: thu_cuc (NDGHNTD)
Biên dịch: nvfacu
Biên tập: nvfacu
Nguồn: Tàng thư viện
truyện copy từ tunghoanh.com
Xin chân thành cám ơn NDGHNTD đã giúp đỡ dịch thuật bộ truyện này.
Đại quân công thành
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Suốt cả ngày, thành Tháp Pháp Hách đều hối hả bận rộn trước lúc đại quân xuất chinh, còn thiên kỵ trưởng mới toe là ta lại bận bịu trốn trong phòng cuộn tròn đánh một giấc. Dù sao Ca Ny đã đáp ứng cho ta có đủ tự do nên ta mới không tự đi tìm mệt mỏi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Long, Phượng lưỡng quân mười vạn người chia làm vài nhóm xếp hàng bên ngoài thành Pháp Tháp Hách, chiến mã hí dài, quang nhận sáng quắc, khí thế hung dữ.
Ca Ny mặc kim sắc kỵ sĩ khôi giáp cưỡi con tuấn mã toàn thân vàng rực không chút tạp sắc đứng trước đội ngũ, mái tóc không bị mũ giáp che khuất theo gió bay bay, giống như Chiến thần mĩ nữ thần thánh không thể xâm phạm, cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ uy vũ.
Ta đang cưỡi chiến mã đứng trong đội ngũ bị sắc đẹp kinh hãi thế tục của nàng hấp dẫn toàn bộ tâm trí, nhìn đến ngây ngốc.
Không chỉ có ta, sự thực ánh mắt của cả mười vạn đại quân đều tập trung trên thân vị mĩ nhân hoàn hảo tuyệt mĩ “Kỵ sĩ chi hoa”.
Ca Ny có vẻ phát giác ra ta đang chú ý đến nàng, đôi mắt đẹp xanh thẫm như biển khơi nửa hữu ý nửa vô tình liếc nhìn ta. Ta trong lòng chấn động, vội vã cúi đầu.
Chuyện gì thế này? Ta không tự chủ trốn tránh ánh mắt của nàng sao. Tinh thần lực lượng của nàng mặc dù cực mạnh nhưng còn xa mới bằng ta, vì sao ta lại…
Long, Phượng lưỡng quân hợp lại tổng cộng có bốn vạn kỵ binh, năm vạn bộ binh cùng một vạn cung thủ, ngoài ra còn hơn một nghìn ma pháp sư, thực lực cường hoành, thở ra một hơi cũng thành mây.
Ước Lan Đa vương tử một thân kim giáp hoa lệ cưỡi tuấn mã trang sức loè loẹt quí phái dưới sự hộ vệ của đội kỵ sĩ cận vệ từ từ đi tới, đến bên cạnh Ca Ny hỏi: “Có thể xuất phát chưa?”
Ca Ny gật đầu giơ tay phải lên trời, mười vạn đại quân lập tức trở nên hoàn toàn im lặng, ngay cả lũ chiến mã cũng ngậm mõm lại.
Âm thanh yêu kiều thánh thót vui tai của Ca Ny truyền đến tai từng binh sĩ: “Hỡi các chiến sĩ trung thành của Lai Nhân Cáp Đặc! Quốc vương bệ hạ đã ra lệnh cho chúng ta tổng công kích. Người đã phái Ước Lan Đa vương tử đến lãnh đạo chúng ta. Hỡi các dũng sĩ! Chư thần vĩ đại sẽ tồn tại cùng chúng ta.”
Ta cảm thấy trong âm thanh của nàng ẩn chứa tinh thần lực lượng. Tuy chỉ có một chút thôi nhưng cũng làm cho các binh sĩ đều chịu ảnh hưởng. Nhất thời cả đám đông kích động, sĩ khí trùng thiên, giương cao binh khí hét lớn.
Không thể ngờ tinh thần lực lượng còn có thể dùng theo cách đó, có thể ảnh hưởng khống chế sĩ khí của binh sĩ dưới quyền. Ta thật sự được đại khai nhãn giới. Nhưng cái này cũng không thể trách ta được. Từ trước đến nay ta luôn đơn độc chiến đấu căn bản không có nghĩ đến phương diện này.
Đại quân chính thức nhổ trại, thành Pháp Tháp Hách giao cho Thác Phu lãnh binh bảo vệ.
Ta cùng một ngàn khinh kỵ binh được cấp luôn đi theo đại quân, không có gì để làm (kỵ binh bình thường chia làm 3 loại: Khinh giáp hộ thể là loại khinh kỵ binh hành động nhanh chóng; Thân mang trọng giáp là loại kỵ binh hạng năng có lực công kich cùng lực phòng ngự cả hai loại đều cực mạnh; Dã chiến công sát là loại kỵ binh thiên về du kích công sát địch).
Tố chất binh sĩ của vương quốc Lai Nhân Cáp Đặc cực tốt, tốc độ hành quân rất nhanh, đặc biệt khinh kỵ binh chúng ta đứng đầu, chỉ mất vài ngày là đến một toà thành quan trọng của Băng Tuyết vương quốc là Tạp Mai Long thành.
Tạp Mai Long thành ban đầu là thành trì quan trọng nơi biên giới của Lai Nhân Cáp Đặc, nhưng nửa năm trước bị Băng Tuyết vương quốc công hãm ngược lại thành bàn đạp để Băng Tuyết vương quốc tấn công Lai Nhân Cáp Đặc. May mà Ca Ny dẫn quân đóng ở Pháp Tháp Hách thành tương đối xa, ngăn cản đường đi của đại quân Băng Tuyết vương quốc.
Hiện tại muốn tiến hành phản công thì bất luận thế nào cũng phải chiếm lấy Tạp Mai Long thành đầu tiên.
Mười vạn đại quân bao vây Tạp Mai Long thành, dựng trại chuẩn bị công thành.
Ước Lan Đa vương tử, Ca Ny, Ngoã Nhĩ Tư cùng Lợi Đa Khắc với mấy vạn kỵ trưởng thương thảo phương pháp công thành trong soái trướng. Ta tuy chỉ là một thiên kỵ trưởng nhỏ bé nhưng vì quan hệ phi thường với Lợi Đa Khắc, do đó cũng bị gọi vào.
Bởi vì Tạp Mai Long thành vốn thuộc về Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc nên bọn Ca Ny mới có địa đồ Tạp Mai Long thành hoàn chỉnh tỉ mỉ, đang trải ra trên bàn.
Ước Lan Đa vương tử lúc mới đầu chủ trương phái trọng binh ồ ạt công thành, bằng uy thế bài sơn đảo hải chiếm lấy Tạp Mai Long thành, nhưng Ca Ny cùng Ngoã Nhĩ Tư lại phản đối cách làm như thế. Lợi Đa Khắc không hiểu quân sự nên chỉ có thể đứng một bên mà lo lắng.
Còn mấy vạn kỵ trưởng với cái tên thiên kỵ trưởng ta đây căn bản ngay cả tư cách mở miệng cũng không có.
Cuối cùng, Ước Lan Đa vương tử đứng dậy vỗ mạnh xuống bàn, nói: “Đây là cuộc chiến đầu tiên phản kích Băng Tuyết vương quốc, nhất định phải dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công Tạp Mai Long thành. Chỉ có thế mới có thể làm quân uy của ta tăng cao, đánh bại triệt để Băng Tuyết vương quốc, các ngươi cứ lôi lôi kéo kéo làm sao thành công được? Đây là chiến lược phụ vương đã nghĩ ra đấy.”
Đã nói đến mức này thì bọn Ca Ny thân là thuộc hạ tự nhiên không thể phản đối thêm, chỉ có thể đem ý nghĩ của mình nuốt vào trong bụng.
Ta đã nhìn ra vị Ước Lan Đa vương tử này chỉ là một gã hoàn toàn hoa mĩ vô dụng, chỉ có được cái mã bề ngoài tuấn mĩ tuyệt luân, lại còn có tâm địa bất chính với Ca Ny nữa.
Có một vị vương tử như thế, ta không khỏi âm thầm cảm thấy không đáng cho Ca Ny.
Không chú ý đến sự can ngăn của mọi người, Ước Lan Đa vương tử cố chấp muốn lập tức xuất binh công thành. Theo lệnh của hắn, đại quân với trọng kỵ binh làm chủ lực, đội ma pháp sư cùng cung tiễn thủ phụ trợ, bày trận thế chuẩn bị triển khai cường công Tạp Mai Long thành.
Chúng ta lấy tốc độ cơ động làm chủ, khinh kỵ binh thiện nghệ đột kích giết địch không có đất dụng võ, chỉ có thể nấp ở hậu phương xem náo nhiệt.
Điều này chính hợp ý ta.
Trọng kỵ binh toàn thân cùng chiến mã đều mang trọng giáp phi thường kiên cố, nhìn giống như quái vật bằng sắt sắp xếp thành đội hình công kích chỉnh tề, bắt đầu ép sát Tạp Mai Long thành. Tốc độ mặc dù không nhanh nhưng tiếng vó ngựa trầm trọng chỉnh tề hợp lại làm người ta có cảm giác chấn động.
Kỵ binh Lai Nhân Cáp Đặc quả nhiên danh bất hư truyền, thậm chí chiến sĩ của Thú nhân tộc thiện nghệ cận chiến sát phạt chỉ sợ cũng không chịu nổi sự công kích chém giết tập trung của đại binh đoàn bọn họ.
Theo sát phía sau đội ngũ trọng kỵ sĩ là đội quân ma pháp sư. Theo tiếng vịnh xướng chú văn, Thánh quang hệ ma pháp sư bắt đầu phóng xuất ma pháp bảo vệ, tiến hành gia trì tăng cường lực phòng ngự cho các trọng kỵ sĩ.
Kì quái là trong Tạp Mai Long thành vẫn yên lặng không xuất hiện một binh một tốt, giống như căn bản không biết có định nhân đến xâm phạm.
Đứng trên đài quan sát trong doanh trại (một loại đài cao dùng gỗ xây nên, dùng để nhìn xa), Ước Lan Đa vương tử đắc ý cười nói: “Nhìn xem, quân phòng thủ Tạp Mai Long thành nhất định bị doạ đến vỡ mật rồi, ngay ứng chiến cũng không dám.
Ca Ny đứng ở phía sau bên trái không khỏi nhíu mày. Nàng đã cùng Băng Tuyết vương quốc huyết chiến mấy lần nên không nghĩ đối phương ẩn trốn vì sợ chiến đấu. Ngược lại giống như có một cái bẫy đang chờ đợi bọn họ. Nhưng nàng từ nhỏ đã cùng Ước Lan Đa vương tử lớn lên, biết tính cách hắn sẽ không nghe kiến nghị của mình.
Đang dẫn trọng kỵ binh tấn công Tạp Mai Long thành Ngoã Nhĩ Tư cũng ý thức được tình hình có chút không ổn. Phía địch quá yên tĩnh, yên tĩnh quá mức, không biết toà thành đã bị bỏ rơi này có cạm bẫy gì đang chờ đợi mình ở phía trước.
Nhưng lúc này hắn không cách nào thay đổi mệnh lệnh được. Tạm không nói đến việc chống lệnh nơi chiến trường sẽ gặp sự trừng phạt nghiêm khắc từ quân kỷ, nếu hắn hạ lệnh triệt thối, sĩ khí của binh lính sẽ rơi xuống ngàn trượng, muốn thắng cũng không có hi vọng.
Đến lúc này hắn chỉ có thể ra lệnh thuộc hạ tăng tốc độ tiến nhanh về phía trước, chỉ cầu cho quân đội của Băng Tuyết vương quốc đã bỏ thành thật rồi.
Trọng kỵ binh toàn thân kiên giáp với khí thế không thể đương cự tiến rất nhanh đến dưới Tạp Mai Long thành, Công thành xa để công phá cửa thành cùng Vân thê để leo lên tường thành đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, mắt thấy sắp phải dùng đến rồi
Lúc này, vài trăm lam sắc tiểu quang cầu đột nhiên từ trên tường thành bắn xuống gặp thủ hộ ma pháp của Lai Nhân Cáp Đặc ma pháp sư đi theo quân đội lập tức hoá thành sương mù đầy trời, nháy mắt bao trọn hơn một vạn trọng kỵ binh.
Trên đài quan sát trong doanh trại, Lợi Đa Khắc nói: “Không hay, là 'Băng vụ thuật'. Ngoã Nhĩ Tư bọn họ gặp nguy hiểm rồi.”
Lão vội vàng vịnh xướng Phi tường ma pháp chú văn, đằng không bay thẳng đến đám sương mù dưới thành.
Băng vụ thuật chỉ là một loại sơ cấp Thuỷ hệ ma pháp, chứ không có chút lực công kích, nhưng đám trọng kỵ binh thân rơi vào sương mù giơ tay không thấy ngón lập tức bối rối tay chân, thành một đám hoảng loạn.
Đây là phản ứng bản năng của con người khi đối diện với nguy hiểm không rõ.
Ma pháp sư bộ đội vội vã bắt đầu vịnh xướng chú văn trừ bỏ sương mù, rất nhanh có một đám lớn hơi nước biến mất ( Băng vụ thuật rất dễ dàng phá giải).
Mưa tên đầy trời từ trên tường thành bắn vào trong sương mù, mặc dù không nhìn rõ mục tiêu nhưng trên những mũi tên này đều bị gia trì Thuỷ hệ ma pháp, thậm chí bắn trên mặt đất cũng làm đất đông thành một mảng, bắn trúng người càng làm cho một thân kỵ sĩ mang trọng giáp đông cứng thành cột thịt, cực kỳ uy lực.
Đây là phương thức tác chiến của quân đội Băng Tuyết vương quốc, lợi dụng điểm mạnh về ma pháp sư của mình, ma pháp và vũ công hợp nhất thật khó né tránh.
Lúc này, đám cung thủ Lai Nhân Cáp Đặc thân hãm trong sương mù, căn bản không cách nào triển khai phản kích.
Ma pháp sư Lai Nhân Cáp Đặc ngược lại cũng không tầm thường, không ngừng vịnh xướng chú văn phóng xuất ma pháp về phía cơn mưa ma pháp tiễn. Sương mù dày dặc nhanh chóng có hơn nửa bị thổi tan.
Lợi Đa Khắc lăng không bay đến, ma pháp trượng khảm “Hoả hạt châu” trong tay chỉ xuống sương mù phía dưới. Vô số đốm lửa nhỏ bé lập tức từ không trung bay xuống rơi vào sương mù, sương mù lập tức tiêu thất, bầu trời lại ngập tràn ánh nắng.
Ngoã Nhĩ Tư vội vã kiểm tra quân đội, phát hiện thương vong tuy không lớn nhưng trận thế đã tán loạn, không có phần khí thế đặc biệt của trọng kỵ binh.
Trên tường thành tên bắn xuống như mưa. Hiện tại không có sương mù cản trở nên độ chính xác tăng lên rất nhiều. Nhưng Lai Nhân Cáp Đặc chiến sĩ lúc này có thể tránh né phòng ngự, kết giới cùng thuẫn bài chống đỡ tên bắn xuống, thậm chí trường tiễn được gia trì Thuỷ hệ ma pháp cũng không cách nào phá vỡ phòng ngự trong một thời gian ngắn.
Ở trên không trung, Lợi Đa Khắc trước tiên mở kết giới phòng ngự, sau đó giơ trượng vịnh xướng chú văn, Hoả nguyên tố dưới sự hấp dẫn của “Hoả hạt châu” nhanh chóng ngưng tụ lên ma pháp trượng. Một lát sau lão đã hoàn thành cao cấp ma pháp “Thái dương hoả”, một đoàn kim sắc đại hoả cầu như mặt trời thoát khỏi trượng bay về phía tường thành.
Tường thành xuất hiện kết giới phòng ngự đạm lam sắc, nhưng chỉ hơi cản trở “Thái dưong hoả” một chút rồi vỡ tan. Đại hoả cầu va vào tường thành, nháy mắt hơn nửa tường thành cao lớn bị nổ tung biến thành bụi phấn, tia lửa bắn ra như mưa.
Rất nhiều nhân ảnh trong đám đất đá vỡ tung đó bị liệt hoả hoá thành tro, tình hình cực thảm.
Bằng ma lực của Lợi Đa Khắc cộng thêm tác dụng của “Hoả hạt châu” mới tạo ra kết quả này, lập tức xoay chuyển chiến cục.
Ngoã Nhĩ Tư cử kiếm quát to: “Kỵ sĩ đội, tiến lên trước; cung tiến thủ, ma pháp sư yểm hộ; du kỵ binh, bộ binh theo sau chi viện. Tiến lên!”
Trọng kỵ binh được huấn luyện tốt nhanh chóng tập kết xong đội hình, tràn vào Tạp Mai Long thành từ nơi tường thành bị phá huỷ như bài sơn đảo hải. Cung tiễn thủ cùng ma pháp sư theo sau bắn tên cùng công kích ma pháp tiến hành yểm hổ.
Quân của Băng Tuyết vương quốc trú ở Tạp Mai Long thành gần vài ngàn người, thực lực căn bản không thể so sánh cùng quân đội của Lai Nhân Cáp Đặc. Nhưng lúc này mặc dù Lai Nhân Cáp Đặc trọng kỵ binh đã phá thành tràn vào, bọn họ vẫn không chút hoảng loạn, ma pháp sư cùng cung tiễn thủ làm thành vài tiểu đội tiến hành tấn công ngăn cản trọng kỵ binh, còn quân đội rút lui không hề hỗn loạn.
Trên thân trọng kỵ binh khôi giáp cực kỳ kiên cố, mũi tên cùng đao kiếm bình thường căn bản không làm gì được bọn họ. Nhưng Thuỷ hệ ma pháp của ma pháp sư Băng Tuyết vương quốc lại là khắc tinh của bọn họ. Hàn khí không phải là thứ mà khôi giáp có khả năng ngăn cản được (tinh cương khôi giáp tính dẫn hàn cực kỳ tốt). Các kỵ sĩ mặc khôi giáp đều bị đông cứng trong đó.
Lợi Đa Khắc dưới sự giúp đỡ của “Hạt hoả châu” rất nhanh chóng phát ra vài trung cao cấp Hoả hệ ma pháp. Rất nhiều chiến sĩ cùng ma pháp sư Băng Tuyết vương quốc đã bị thương vong trong tay lão. Cũng nhờ lão mà quân Lai Nhân Cáp Đặc tiến lên thuận lợi hơn nhiều.
Lại thêm một đoạn thời gian nữa, Tạp Mai Long thành cuối cùng hoàn toàn bị công chiếm, Băng Tuyết vương quốc tàn quân triệt thối ra khỏi thành trì, biến mất trên bình nguyên rộng lớn.
Phía sau bọn họ, các ma pháp sư lại phát ra “Băng vụ thuật”. Sương mù tràn ra mênh mông. Lai Nhân Cáp Đặc chiến sĩ đã nếm mùi đau khổ không dám truy kích, chỉ có thể mở to mắt đứng nhìn bọn họ rời đi.
Hết chương 12