Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ Q.3 - Chương 28: Ký kết thành công

Chính là, trái tim trong lồng ngực vẫn cứ đập loạn nhịp liên hồi.

____________

Cô quay đi trở về phòng làm việc của mình, mọi người nơi này ai cũng bàn tán xôn xao về vị tổng tài kia, Diệp An An chỉ im lặng lắng nghe, không lên tiếng phát biểu thêm câu nào. Hai người ở hai thế giới khác nhau, không liên quan gì đến cô. Nếu có, cũng chỉ là anh ta có giọng nói giống với người đàn ông bên bờ biển kia thôi, trong tiềm thức, cô cũng muốn biết, người đàn ông tối hôm đó rốt cục có dung mạo như thế nào mà anh ta lại cho cô một đứa con trai đáng yêu như thế.

Cô bắt tay vào sửa soạn tài liệu, tiếng nói của mấy người phụ nữ truyền trong tai cô, cô biết được tên của anh ta, Lance Corrine. Anh ta rất ít tới đây. Chỉ lại đây bàn bạc kí kết hợp đồng, sau khi hoàn thành sẽ quay trở về Anh quốc, có lẽ tiếp theo, anh ta sẽ rời khỏi nơi này.

Anh ta sẽ không có bất cứ mối liện hệ nào với bất cứ ai ở đây, bất cứ ai… Động tác tay khựng lại, cô khẽ cười cười, cô đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng sao trong lòng lại có một cảm giác mất mác mơ hồ nói không nên lời.

Sau khi tan tầm, cô thay lại quần áo của chính mình, bước chân hướng ra phía bên ngoài mà đi. Thời gian này mỗi ngày cô đều muốn về nhà sớm một chút, một ngày không gặp con trai, cô thực sự rất nhớ nó a.

Đi tới cửa, cô dừng bước chân, ở cửa có một đám người, trong số đó còn có một người đàn ông khiến người ta không thể ngó lơ, là Lance Corrine. Lúc này anh ta không có đeo kính râm, lộ ra một đôi con ngươi màu tím, anh ta đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp An An đang đứng ở cửa, đôi mắt anh ta hơi nheo lại một chút. Sau đó rất nhanh quay mặt đi, ngồi vào bên trong xe, chiếc xe nổ máy rồi nhanh chóng biến mất ở trước mặt mọi người. Mà không ai nhìn thấy, sắc mặt Diệp An An đột nhiên trở nên trắng bệch, thân thể của cô lảo đảo thiếu chút nữa thì té ngã.

Chạy nhanh về nhà, cô gắt gao ôm Diệp Tiểu An ngồi ở trên giường, Diệp Tiểu An không hiểu gì dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt của cô, trong ánh mắt màu tím thật to hồn nhiên vô cùng.

“Mẹ mẹ, mẹ…”, Diệp Tiểu An đang xoa xoa gương mặt của mẹ, bỗng trên mặt cô rơi xuống một giọt nước mắt, Tiểu An lại lau đi. Mẫu tử liên tâm, Diệp An An cùng Diệp Tiểu An không chỉ là hai mẹ con bình thường, hai người sống nương tựa lẫn nhau, gắn bó làm bạn, đối với Diệp An An mà nói, Tiểu An là tất của của cô, còn đối với Diệp Tiểu An mà nói, cô chính là người thân duy nhất của nó, là người mẹ không thể rời xa.

“Mẹ, ô ô ô…”, thấy mẹ khóc, Tiểu An rốt cuộc nhịn không được cũng khóc òa lên, tiếng khóc vô cùng thê lương, từng hạt từng hạt nước mắt to đùng không ngừng chảy ào ào ra từ hai mắt. Thằng bé khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng cái tay thì vẫn cứ lau loạn lên trên mặt của Diệp An An.

“Không khóc, không khóc, Tiểu An không khóc”, Diệp An An nghe tiếng khóc của con trai, gắt gao ôm con vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ, Tiểu An lại kéo chặt áo của cô, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng lại run rẩy, ánh mắt phiếm hồng, khiến người ta nhìn cái là yêu ngay.

“Thực xin lỗi, bảo bối, là mẹ không tốt, đừng khóc…”, Diệp An An vươn ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho con, ngũ quan nho nhỏ như vậy, cực kỳ giống người đàn ông kia. Tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái, cũng đủ để cô nhận ra rõ ràng.

Đôi môi giống, màu mắt giống, mày kiếm cũng giống nhau. Chẳng qua là Tiểu An của cô còn quá nhỏ, chờ đến khi nó trưởng thành, nhất định là sẽ giống người đàn ông kia như đúc.

Rốt cục cô cũng biết được dung mạo của anh ta, thật không ngờ lại dưới tình huống như vậy, không thể sai được, Lance Corrine, chính là người đàn ông bên bờ biển đêm hôm đó, giọng nói cũng giống, diện mạo thì gần như là giống với Tiểu An, anh ta chính là người cha mà Tiểu An chưa từng được nhìn thấy mặt, cũng là người mà cô đã cứu thoát chết tại bờ biển.

Gắt gao ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, cô đem mặt mình kề sát vào mặt con trai, Tiểu An là của một mình cô, cô sẽ không để cho người khác cướp con đi, cho dù người đó là cha ruột của nó cũng không được, cô biết mình thực sự rất ích kỷ, nhưng lúc này trong tay cô không có gì hết, chỉ có Tiểu An, nếu mất đi, cô căn bản là không sống nổi.

Cho nên, cô không thể để cho người khác biết Tiểu An tồn tại, nhất là người đàn ông kia.

Nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt phấn nộn của con trai, đứa nhỏ trong lòng cô có lẽ có lẽ là khóc mệt mỏi nên đã ngủ rồi, nhưng bàn tay của nó vẫn đang túm chặt lấy áo trước ngực của cô, nắm chặt.

Cô ôm Diệp Tiểu An cùng ngủ ở trên giường. Nơi này chỉ có hai mẹ con, chỉ có hai người sống nương tựa lẫn nhau.

Cuộc sống của họ có lẽ cũng không được tốt lắm, nhưng lại vô cùng phong phú. Mỗi ngày như vậy thật sự là có thể, không cần thay đổi nữa.

Cô nhắm chặt hai mắt mình lại, cánh tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của con trai đang nằm trong lòng mình, Diệp Tiểu An ngủ rất say, nhưng nó vẫn thấy chưa đủ nên cầm chặt lấy áo của mẹ mà ngủ.

Hai mẹ con họ không thể mất đi nhau.

________

Ngày thứ hai, Diệp An An vẫn trốn tránh trong chỗ làm việc của mình, không dám đi ra ngoài, cô sợ nhìn thấy người kia, chỉ cần qua mấy ngày nữa, chờ anh ta quay về là tốt rồi. Cô cần công việc này, cho nên không dễ dàng gì mà từ bỏ, chỉ cần anh ta rời đi, chẳng mấy chốc cô sẽ quên được. Hơn nữa, cô đã biết được cha của Tiểu An là ai, cuối cùng cô cũng biết được vì sao mà Tiểu An lại xinh đẹp đáng yêu như thế, toàn bộ diện mạo của nó đều được di truyền từ cha.

Biết được như vậy đã đủ rồi, sau này, cô sẽ nói lại cho Tiểu An, cha của nó là một người rất lợi hại, rất kiên cường, mà Tiểu An của cô, rồi cũng sẽ như thế.

___________

Trong một phòng làm việc rộng lớn, hai người đàn ông xuất sắc đang ngồi đối diện nhau.

” Nếu hai vị không có ý kiến gì nữa, vậy thì chúng ta có thể ký kết”, một người người bên cạnh vừa nói, vừa đem hai bản hợp đồng chia ra để trước mặt hai người họ.

“Uhm, không có vấn đề gì”, Lance nhanh chóng lấy bản hợp đồng ký tên của mình lên, mà người đàn ông bên kia cũng gật đầu một cái, cầm lấy cây bút mạ vàng ký tên lên bản hợp đồng kia.

Sau khi ký xong, hai người trao đổi hợp đồng với nhau, nhìn lại toàn bộ thấy không có vấn đề gì thì mới buông ra.

“Hợp tác vui vẻ, Mục tiên sinh”, Lance đứng lên, vươn tay ra bắt tay với Mục Nham.

“Ngài cũng vậy, hợp tác vui vẻ”, Mục Nham cũng đưa tay ra, hai người cùng bắt tay, bản hợp đồng này xem như đã chắc chắn, đây là một vụ làm ăn lớn bậc nhất, Ever Change sẽ ra kế hoạch quảng cáo, trong ba năm sẽ do tập đoàn Mục thị độc quyền đại lý, đương nhiên, Ever Change cũng được ưu đãi giá cả. Cũng là bởi vì trong số các công ty lớn nhất thì chỉ duy nhất Mục thị là có khả năng làm được điều này, làm ra được thành quả mà bọn họ đều rất vừa lòng.

Hợp đồng được ký kết, coi như hành trình đến Trung Quốc lần này của Lance đã kết thúc, anh ngồi vào xe, đem bản hợp đồng trong tay để sang một bên.

“Vé máy bay đã đặt xong rồi sao?”, anh hỏi trợ lý của mình, thời gian cũng đủ lâu, anh cũng nên quay trở về rồi.

“Đúng vậy, vé máy bay đã đặt vào ba ngày sau”, trợ lí lật xem hành trình trong tay nói, tiếp theo, anh ta đưa ra một phong thư mời, “Tổng tài, tối hôm nay có một buổi tiệc rượu”.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tay-om-con-tay-om-vo/chuong-172/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận