Thác Phi Dụ Tình Chương 3


Chương 3
Động phòng bị vứt bỏ

Ngoài cửa sổ, mưa bụi lất phất, trái tim của Lưu Sương cũng như màn mưa giăng giăng, lững lờ rối bời, đối với sự kiện bất ngờ này, trong lòng Lưu Sương có chút thấp thỏm lo âu.

Rốt cục, nghe được tiếng mở cửa phòng nhẹ nhàng, tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, nghe được tiếng Hồng Ngẫu cùng bọn nha hoàn vang lên thanh thúy: "Nô tỳ cung chúc Vương gia đại hỷ, chúc Vương gia Vương phi, trọn đời ân ái, bách niên giai lão."

"Đứng lên đi, nói hay lắm, ban thưởng." Thanh âm tao nhã như nước, trầm bổng mà quý phái tao nhã, như rót mật vào trái tim Lưu Sương.

Bọn nha hoàn lui đi, không khí bên trong bỗng trở nên yên tính say lòng người, Lưu Sương nghe được tiếng hô hấp khẩn trương của chính mình. CHo dù tính tình của nàng vốn trầm tĩnh dịu dàng đến đâu, vào lúc này nàng cũng thẹn thùng như bao tân nương khác.

"Sương nhi!" Một tiếng gọi dịu vang lên, như hoa đào nở rộ trong đêm, mê hoặc như một màn sương mù. Gương mặt Lưu Sương đỏ bừng, trừ cha mẹ và Đoạn sư huynh, chưa từng có ai khác gọi nàng như vậy.

Hỉ khăn nhẹ nhàng rời khỏi đầu.

Một màu đỏ rực đập vào mắt Lưu Sương, trong ánh nến rực rỡ, chữ song hỉ dán trên tưởng cũng như vui mừng nhảy múa. Ánh nến rung rinh như khiêu vũ, đẹp mê người.

Mũ phượng phủ bóng lên mặt Lưu Sương, hàng mi dài che khuất đôi mắt đẹp như ngọc.

Môi Bách Lý Hàn khẽ cong lên một nụ cười đẹp mê người, ánh mắt ấm áp nồng nàn như xuân thủy. Hắn đưa tay phải ra, khẽ nâng cằm Lưu Sương, nâng gương mặt của Lưu Sương lên.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người sửng sốt.

Lưu Sương không tin thể tin trên đời lại có người đàn ông có dáng vẻ xuất trần thoát tục đến vật. Dáng người hắn cao thẳng, bờ vai rộng vững chãi như tùng bách, khí chất ưu nhã, xung quanh hắn như có một vầng hào quang đang tỏa sáng. Tướng mạo của hắn phải nói là cực kỳ tuấn mỹ, khuôn mặt thon dài sáng sủa, lờ mờ bóng dáng của thiếu niên năm đó, nhưng so với năm xưa, đã bớt đi sự ngây thơ non nớt của thiếu niên, thêm vào sự chính chắn và mỵ lực của đàn ông trưởng thành.

Thời điểm chạm phải ánh mắt nồng nàn của hắn, trái tim Lưu Sương không còn chịu sự điều khiển của chủ nhân, đập liên hồi không thôi.

Nhưng sau khi Bách Lý Hàn nhìn rõ người trước mắt, lông mày khẽ nhíu lại, nụ cười đông cứng, con mắt nồng nàn dần lạnh giá.

Cô gái trước mặt hắn, hàng mi dài cong vút nhu mì, đôi mắt sáng trong suốt như nước, mũi cao thẳng đẹp như một khối ngọc được điêu khắc, đôi môi đỏ căng bóng, gương mặt đẹp như ngọc cùng làn da trắng nõn.

Không hề nghi ngờ, người con gái trước mặt hắn xứng đáng với hai chữ mỹ nhân, chỉ là chưa đến mức khuynh quốc khuynh thành, kì quái ở chỗ, nàng không phải người hắn muốn kết hôn.

Chẳng lẽ là uống quá nhiều rượu khiến hắn sinh ra ảo giác? Bách Lý Hàn tự hỏi chính mình, hắn biết, hắn chưa hề say. Hắn nheo mắt lại, nhìn kỹ lần nữa, vẫn như trước, không phải.

Không phải nàng!

Không phải tuyệt sắc giai nhân đã khiến hắn nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu).

Nàng là ai?

Tay phải Bách Lý Hàn khẽ run, không tự giác mà tăng lực, làm cằm của Lưu Sương phát đau.

Lưu Sương nhận ra vẻ sững sờ trong ánh mắt của Bách Lý Hàn, nàng cũng nhận thấy được có chút không thích hợp.

Vì sao, tay hắn tại khẽ run, nụ cười của hắn tan biến, gương mặt tuấn mỹ của hắn dần trở nên cứng ngắc, bộ dạng ôn nhu dịu dàng của hắn như thể chưa từng tồn tại.

"Ngươi là ai?" Hắn hỏi.

Thanh âm lạnh lẽo, từng tiếng từng tiếng, đập vào tai Lưu Sương, như chiếc búa vô hình đập nát trái tim nàng.

Nàng là ai?

Hắn hỏi nàng là ai?

Thử hỏi một tân nương, vừa bỏ hỉ khăn, liền nghe được phu quân nói câu đấy, sẽ có cảm giác gì? Cảm giác thẹn thùng của một tân nương sớm đã không còn, trái tim Lưu Sương, tràn ngập nghi hoặc cùng sự bất an.

Có chỗ nào không đúng sao?

Hai tiếng "Sương nhi" âu yếm đầy tình cảm đấy, chẳng lẽ không phải để gọi nàng? Ánh mắt dịu dàng nồng nàn đấy, chẳng lẽ không phải dành cho nàng?

Sự đau đớn truyền đến từ cằm đâm thẳng vào tim, Lưu Sương không kiềm chế được nhíu mày nói: "Người có thể... buông tay ra rồi hãy nói được ko?"

Hắn không hề buông tay ra, nhìn Lưu Sương chăm chú bằng con ngươi đen thẳm như vực sâu không thấy đáy; từng hơi thở của hắn cũng khiến nàng ớn lạnh.

Cảm giác cằm sắp bị hắn bóp nát, nhịn đi cảm giác đau đớn, Lưu Sương giương đôi mắt sáng phẫn nộ nhìn Bách Lý Hàn, nhíu mày nói: "Xin hỏi Vương gia muốn kết hôn với ai?"

"Bạch Lưu Sương!" Bách Lý Hàn lạnh lùng phun ra ba chữ, dáng vẻ tức giận, tựa hồ như khói sắp bốc lên từ đỉnh đầu hắn "Nhưng ngươi không phải nàng!"

"Ta chính là nàng!"

"Ngươi là Bạch Lưu Sương?" Bách Lý Hàn buông lỏng tay ra, đánh giá cô gái trước mắt lần nữa, nàng vẫn không phải cô gái mà hắn nhất kiến chung tình.

"Sai lầm rồi!" Hắn thấp giọng nói, một khối hàn khí tỏa trùm lên hắn như thủy triều, từ từ bao phủ lấy hắn, tân nương của hắn không phải người con gái hắn ngưỡng mộ, thật nực cười.

Sai lầm rồi? Chẳng lẽ ý tứ của hắn muốn nói lấy nàng là một sai lầm?

"Sai ở nơi nào? Thỉnh Vương gia nói rõ ra!" Lưu Sương cố đè nén sự bi thương trong lòng, hỏi.

"Ngươi không phải cô gái ta muốn kết hôn, ngươi không phải!" Thanh âm Bách Lý Hàn âm trầm đứt quãng mất mát.

Những lời này giống như băng giá ngàn năm, đâm thẳng vào Lưu Sương, trái tim bị đóng băng trong nháy mắt. Cảm giác rầu rĩ, ngực như bị bóp nghẹt. Cảm giác từ thiên đàng sa xuống mười tám tầng địa ngục, đại khái chính là như thế đi!

Hắn nói người hắn muốn kết hôn không phải nàng? Sai lầm rồi? Rốt cuộc là sai ở đâu?

Hắn sai? Hay là nàng sai?

"Đã như thế, tại sao lại xin Thánh thượng ban hôn?" Nếu không phải hắn một mực đòi Thánh thượng tứ hôn, làm sao có cái hôn sự này?

Bách Lý Hàn tỉnh ngộ, ý thức được người sai là hắn. Là hắn, đã mạo hiểm phỏng đoán, tưởng rằng giai nhân hắn ngưỡng mộ là Bạch Lưu Sương. Là hắn, chưa xác minh sự thật đã cầu Phụ hoàng tứ hôn.

Thật không thể ngờ, sai lầm rồi.

Màu đỏ của màn trướng và chữ song hỉ, giờ phút này rơi vào trong mắt hắn, không hề gợi lên chút vui vẻ nào, ngược lại mang theo mỉa mai và đùa cợt. Ánh nến rung rinh, không giống như một vũ điệu đẹp mắt, mà là một ngọn lửa phẫn nộ.

Hắn đưa mắt nhìn Lưu Sương, mũ phượng hỉ phục rực rỡ, bình tĩnh ngồi trên giường, mặc dù nàng đoan trang tao nhã, nhưng... nàng làm sao so được với vẻ xinh đẹp nhẹ nhàng lả lướt của thiếu nữ áo trắng mà hắn ái mộ. Là hắn lỗ mãng đánh mất giai nhân mình thương nhớ, đổi lại việc cưới một cô gái không hề quen biết.

"Là lỗi của bổn vương, nhận lầm cô gái ta ngưỡng mộ!" Trong lòng thất vọng đến cực điểm, hắn khinh thường quay sang Lưu Sương giải thích nguyên nhân hậu quả với ngữ khí lạnh lùng.

"Nếu sự thể đã như thế này, Vương gia định như thế nào?" Lưu Sương hỏi.

"Ta định như thế nào?" Con ngươi của Bách Lý Hàn đảo qua Lưu Sương, nói: "Ngươi không sai, là bổn vương sai, cho nên bổn vương sẽ không bỏ ngươi, chỉ ly thân!"

Ly thân?

Nếu hắn yêu cầu ly thân, nàng tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Nhưng nếu ly thân, thật ra nàng không thấy có vấn đề gì, nàng vốn là cầu còn không được. Nhưng cha mẹ nàng làm sao chấp nhận được?

Cha mẹ khó khăn lắm mới sinh được một đứa con duy nhất là nàng, tâm huyết cả đời đều đặt lên nàng, hôm nay nàng dĩ nhiên tại đêm tân hôn bị phu quân ly thân, cha mẹ có thể chấp nhận chuyện này sao?

Bách Lý Hàn thấy Lưu Sương do dự không nói lời nào, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười đùa cợt.

Thì ra, cô gái mà hắn lấy được lại là một cô gái tham luyến địa vị Vương phi.

"Đương nhiên, nếu ngươi không nỡ từ bỏ địa vị Vương phi, có thể ở lại Vương phủ, nhưng ta muốn ngươi hiểu rõ, suốt một đời này, bổn vương cũng không yêu ngươi. Bổn vương lại càng không chạm vào ngươi, ngươi chỉ là một tấm bình phong. Bất chấp ngươi là Phụ hoàng ban hôn, nếu bổn vương tìm được cô gái mà ta ngưỡng mộ, địa vị Vương phi này, sẽ thuộc về nàng ấy. Cho nên bổn vương khuyên ngươi rời đi, bởi vì, đến lúc đó, ngươi sẽ càng đau khổ!"

Từng chữ từng chữ cứng như băng đá, đập thẳng vào đầu Lưu Sương.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/68087


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận