Thám Tử Sherlock Holmes (Toàn Tập) Tập 2

Tập 2
Bộ mặt vàng vọt

Mt ln vào đu xuân, Holmes và tôi cùng đi do trong công viên. Nhng chiếc lá xuân đu tiên nhú lên các cành cây du, nhng cái chi dính dính ca hàng cây d đang ca quy thành my chiếc lá non đp. Chúng tôi đi sut hai tiếng lin. Khi quay tr v thì đã gn năm gi.


“Thưa ông,” Chú bé giúp vic va m ca va nói “Có mt v khách đến. Ông ta hi ông.”
“Khách đi ri à?” Holmes hi.
“Vâng, thưa ông!”
“Sao cháu không mi ông ta vào nhà ngi chơi mt lát?”
“D có, ông y có vào nhà.”
“Ông ta đi lâu không?”
“Na tiếng. Khách rt st rut. Sut thi gian  đây ông ta c đi đi li li khp phòng. Cui cùng, ông y chy ra ngoài hành lang và than th "Không biết đến khi nào ông Holmes mi v?". Cháu đáp ngay: "Mt lát na thôi!". Ông ta nói: "Được, tôi s ch, nhưng tôi s không ch  đây, mà  nơi không khí thoáng đãng kia! Chc na tôi squay tr li". Thế là ông y đi thng.”
“Gii! Cháu đã làm được vic.” Holmes nói và chúng tôi bước vào căn phòng ca mình “Tuy nhiên, tht là bc mình! Tôi đang bun chán vì thiếu vic làm. Suy t s nôn nóng ca ngườy thì chc công vic này quan trng đây. ! Chiếc tu ca ông ta? Chiếc tu tuyt vi vi cái tay cm dài cng như vy.” Holmes xoay xoay chiếc tu trong tay và xem xét nó vi v thn trng.
Anh dùng ngón tay tr gõ gõ vào nó ta như giáo sư gii phu hc đang ging v mt th xương nào đó. Ri nói tiếp:
“Ch nhân ca nó hn là mt người vm v, thun tay trái, có b răng tt, và là người phong lưu”
“Ch vì thy ông ta có chiếc tu đt giá mà cu cho rng đó là mt người giàu có hay sao?”
Holmes kh khàng gõ chiếc tu thuc trong lòng bàn tay ca mình:
“Bi vì ông ta có th mua th thu c lá ho hng, loi Grosvenor giá 8 pence mi ounce, đt gp hai ln thuc bình thường.”
“Cu còn kết lun nào không?”
“Anh ta có thói quen hút thuc lá dưới ngn đèn bàn hoc đèn bng khí ga: chiếc tu cháy xém. Nó b cháy ch  phía phi: Vy ch nhân ca nó là người thun tay trái. Hãy th châm tu thuc bng bàn đèn đi. Bi anh không thun tay trái, cho nên tnhiên anh đưa phn trái ca tu thuc đến gn ngn la. Sau đó anh ta cn xuyên qua bót. Ch mt người khe mnh và có b răng tuyt vi mi có th làm được chuyn đó... Song nếu t không lm thì kia là tiếng tng bước chân ca ông ta ngoài cu thang!”
Chưa đy mt phút sau, cách ca rng m. Mt người đàn ông khong 30 tui, cao ln bước vào phòng. Ông ta mc b com-lê màu thm bng th vi tt được ct khéo léo. Tay cm mt chiếc mũ pht màu xám rng vành.
“Xin th li!” Ông ta nói có phn hơi lung cung “Hn là tôi cn gõ ca. Nhưng quthc tôi hơi bi ri.” Ông ta đưa tay lên xoa xoa trán như mt người đu óc b choáng váng.
“Ông đã mt ng đến hai đêm ri.” Holmes t tn nói “Điu đó làm hao kit thn kinh nhiu hơn so vi làm vic. Xin được phép đ ngh, tôi có th giúp ông được gì không?”
“Tôi mun được ông khuyên gii, thưa ông...”
“Ông mun tôi giúp ông vi tư cách mt người tư vn, mt thám t hay sao?”
“Vâng. Ông là người tng tri vic đi. Và tôi mun ông ch bo cho tôi nhng vic tôi cn làm.” Ông ta nói nhng câu ngn, mnh và đt quãng.
“Ông Grant Munro thân mến...” Holmes bt đu nói.
V khách ca chúng tôi nhm pht dy.
“Sao? Ông biết tên tôi à?” Ông ta kêu ln.
“Nếu ông mun danh” Holmes mm cười nói “thì đng viết tên mình trên mnh vi lót ca chiếc mũ, hoc là đng xoay chiếc mũ li đ người nói chuyn vi mình thy hàng ch đó. Tôi mun nói rng ti căn phòng này. anh bn ca tôi và tôi đã tng nghe nhiu bí mt đáng kinh ngc. Và chúng tôi đã đem li nim thư thái cho bao tâm hn đy lo âu. Chúng tôi rt v i, bi vy xin ông nhanh chóng k cho tôi nghe tt cnhng gì đã xy ra.”
V khách li ly tay xoa trán. Ông ta có v khó khăn khi bt đu câu chuyn. Mi cch, mi nét mt đu chng t ông ta là mt người kín đáo, gi ý và kiêu hãnh. Ông ta có thiên hướng che đy nhng vết thương lòng ca mình hơn là phơi bày ra. Nhưng đt nhiên ông ta gin d vung tay lên, ta như qung tính dè dt vào mt hướng nào đó.
“Tôi cưới v đã ba năm, chúng tôi hoàn toàn hnh phúc. Không h giu giếm nhau điu gì, c ý nghĩ ln hành đng. Thế nhưng, t th hai va ri, chúng tôi tr thành xa l vi nhau, và tôi mun biết vì sao như vy. Tôi biết rõ chưa bao gi nàng yêu tôi bng lúc này. Nhưng, nếu điu bí n chn gia chúng tôi chưa được tháo g thì mi quan h tt đp gia chúng tôi s không tn ti.”
“Cám ơn ông đã cho tôi biết s thc, ông Munro.”
“Effie đến Hoa Kỳ sng  thành ph Atlanta lúc còn rt tr. Ti đó nàng kết hôn vi Hebron, mt lut sư có tiếng trong vùng. H sng hnh phúc và có mt mn con. Nhưng sau mt trn dch st vàng da đã giết chết chng và con, nàng tr v Anh quc sng vi người dì  Middlesex. Tôi thy cn phi nhc li rng sau cái chết ca chng, nàng tha hưởng mt gia tài chng bn ngàn rưỡi bng nm trong ngân hàng. Hàng năm nàng nhn được by phn trăm tin lãi. Nàng ch sng vi người dì chng na năm thì tôi gp nàng. Chúng tôi yêu nhau và sau vài tun thì làm phép cưới. Lúc đó nàng hai mươi lăm tui.
Tôi là người buôn hoa qu. Lãi sut ca tôi đ chng tám trăm bng mt năm, bi thế chúng tôi sng khá phong lưu: mt bit th t Norbury. Th trn này không khác thôn quê cho lm. Ti đó có hai ngôi nhà và mt khách sn cao hơn bit th ca chúng tôi mt chút. Còn ngay phía trước mt chúng tôi có mt bit th đng tách riêng ra. Ngoài nhng ngôi nhà y không còn mt công trình xây dng nào  gn ga hơn na. Khi tôi lp gia đình, v tôi đã chuyn giao cho tôi toàn b tài sn ca nàng. Tôi không đng ý, vì ngi rng nếu tôi b tht bi trong công vic làm ăn, thì vn liếng ca nàng mt hết. Nhưng nàng vn nng nc đòi làm theo ý mình. Đt nhiên, cách đây hơn mt tháng, nàng nói vi tôi như thế này:
- Jack này, lúc anh nhn tin ca em, anh nói rng vào bt kỳ lúc nào em cũng có thly li s tin đó.
- Tt nhiên, vì đây là s tin ca em.
- Em đang cn mt trăm bng.
- Đ làm gì?
- Anh yêu! - Nàng lung cung tr li - Anh nói anh là ch ngân hàng ca em...Thếmà, có bao gi các ch ngân hàng hi khách rút tin đ làm gì?
- Nếu em cn thì có ngay đây thôi.
- Vâng. Em cn.
- Em s không nói ư?
- Sau này s nói. Còn bây gi thì không.
Tôi buc phi vui lòng vi câu tr li như thế. T đây tr đi, nàng không giu tôi mt điu gì na. Tôi đưa séc cho nàng và không nghĩ gì thêm v câu chuyn đó. Như tôi va nói vi ông, có mt bit th nm cách không xa ngôi nhà ca chúng tôi. Hai căn nhà ch cách nhau có mt bãi c. Đ đến ngôi bit th, người ta phi đi theo mt con đường và sau đó r vào li mòn. Ngay phía sau bit th, là mt cánh rng thông nh. Tôi rt thích đi do trong cánh rng. Sut tám tháng ròng, trong ngôi bit th không có ngườ. Tôi ly làm tiếc là ngôi nhà li b không như vy. Đó là mt tòa lâu đài hai lu xinh xn, vi nhng ct hành lang c kính. Nhiu ln khi dng li trước ngôi nhà, tôi t nghĩ: "Tht là mt dinh cơ nh nhn, đm biết bao!".
Thế ri, vào bui chiu th hai tun trước. Trong khi đi do, tôi nhìn thy mt chiếc xe ch hàng có mui chy trên đường. Sau đó trên bãi c phía trước thm cht đng nhng tm thm và các đ đc khác. Rõ ràng ngôi bit th đã được cho thuê. Tôi đi quanh ngôi nhà, trong mt khuôn ca s có mt khuôn mt đang theo dõi tôi. T xa, tôi không th nhìn rõ b my, nhưng tôi cm th đó có mt cái gì trái t nhiên, phi-nhân-tính. Do n tượng này, tôi mun đến gn hơn đ biết ai đang theo dõi mình. Nhưng đúng vào lúc đó, khuôn mt màu vàng xám xt đó t nhiên biến mt. Hình nhưcó ai đng phía sau kéo ngườy vào. Tôi đng chng năm phút na, ri quyết đnh trèo lên bc tam cp, gõ ca. Ngay lp tc, mt người đàn bà cao nghu vi dáng vkhông hài lòng ra m ca.
- Ông cn gì? - Bà ta hi vi ging người Scotland the thé.
- Tôi là láng ging ca bà,  ngay cnh đây. Tôi thy bà mi đến. Liu tôi có th giúp bà được điu gì chăng?
- Khi nào cn, chúng tôi s gi! - Bà ta nói và đóng sm ca li.
Sut bui ti, mc dù tôi c gng nghĩ v mt điu gì khác, nhưng ý nghĩ ca tôi vn c tr v vi b mt thp thò trong ca s và người đàn bà xc xược đó. Tôi không nói gì cho v tôi biết. Nàng là người đàn bà d bun phin. Ch ti lúc đi ng, tôi nhn xét qua quýt vi nàng là ngôi nhà bên cnh đã có ngườ. Nàng làm thinh.
Đêm hôm y, gia gic ng, tôi mang máng cm thy chung quanh mình đang có mt cái gì đó din ra. Điu sau đây t t đến trong ý thc ca tôi: V tôi thc dy, bt đu choàng áo ngoài và đi mũ. Trong gic ng, tôi sn sàng biu l mt cái gì ta nhưphn đi hoc ngc nhiên. Nhưng, sau khi hé mt ra, dưới ánh sáng ca ngn nến, tôi thy mt nàng xanh mét, nàng th hn hn lúc cài áo khoác ngoài vào người và lén lút nhìn vào giường; yên chí là tôi đang ng, nàng thn trng ln ra khi phòng. Mt thoáng sau, tôi nghe có tiếng cót két ca chiếc ca ra vào. Tôi ngi dy đp tay mnh vào thành giường đ biết chc là mình đang thc. Tôi rút chiếc đng h  dưới gi: ba gi sáng. V tôi làm gì gia đêm hôm thanh vng này? Tôi ngi th ra đến hai mươi phút, c gng tìm ra mt li gii thích nào đó. Nhưng càng suy nghĩ li càng khó hiu. Tôi càng lúng túng hơn khi cánh ca ra vào li kh m và có tiếng bước chân ca v tôi trên cu thang.
- Em  đâu đy, Effie? - Tôi hi, khi nàng bước vào.
Toàn thân nàng run lên. Nàng kh kêu lên mt tiếng, s xúc đng và tiếng kêu này khiến tôi lo s hơn tt c. Trong tiếng kêu n cha mt điu ti li. V tôi luôn luôn là người đàn bà trung thc. Bi thế, tôi lnh c người khi nàng len lén đi vào phòng mình.
- Anh không ng hay sao, Jack? - Nàng tht lên trong n cười gượng go - Em tưởng rng không gì có th khiến anh thc.
- Em đã  đâu? - Tôi lnh lùng hi.
- Em hiu anh đã ngc nhiên như thế nào - Nàng nói khi nàng ci cúc áo khoác. Ngoài ra, tôi còn nhn thy nhng ngón tay ca nàng run ly by - Trước đây em chưa bao gi nghĩ rng có mt chuyn gì xy ra vi em. Chuyn ch có thế này: Đt nhiên em bt đu cm thy ngt th. Em cn không khí trong lành. Em đã ra đng cnh ca chng vài phút, và bây gi em li cm thy bình thường.
Khi nói nhng li này, nàng không quay v phía tôi và ging ca nàng không như mi khi. Chng còn nghi ng gì na: nàng đã nói di. Tôi không tr li, quay mt vào tường vi ni đau đn trong tim. V tôi đã giu giếm tôi điu gì? Nàng đã đi đâu? Tđó cho đến sáng, tôi luôn ca mình, trn trc, gng tìm mt li gii thích đáng tin cy hơn.
Ngày hôm y, tôi phi ra thành ph. Thế nhưng tôi lo lng đến mc không làm được vic gì. V tôi hình như cũng lo lng. Trong lúc ăn sáng, chúng tôi không trao đi vi nhau mt li. Và ngay sau đó tôi đi đến cung đin Crystal,  đó mt gi đng h và tr v  Norbury lúc mt gi trưa. Khi qua tòa bit th, tôi dng li giây lát, nhìn vào khung ca s? Đt nhiên, cánh ca m rng và v tôi t trong đó bước ra. Tôi ngây người khi nhn ra nàng. Trong khonh khc tôi cm thy v tôi mun mình vào trong nhà. Tuy nhiên, khi biết mi s trn chy đu vô hiu, nàng bt đu bước vphía trước và mm cười:
- Ôi Jack! - Nàng nói - Em r vào vì mun biết có th giúp nhng người láng ging ca chúng ta được điu gì không? Ti sao anh li nhìn em như vy?
- Ban đêm em  đây phi không?
- Anh mun nói gì vy? - Nàng kêu lên.
- Em đã đến đây, anh tin chc như vy! Sao em ti thăm h vào lúc na đêm.
- Chưa khi nào em  đây c.
- Sao em li nói di - Tôi bt đu kêu lên - Thm chí ging nói ca em cũng b thay đi khi nghe anh hi. Phi chăng em đã có nhng điu bí n đi vi anh... Anh s vào bit th này và s t mình khám phá ra tt c.
- Đng! Đng! Anh!.
Nàng th hn hn khi không đ sc che giu ni khiếp đm ca mình. Lúc tôi ti gn cánh ca, nàng đã túm ly tay tôi, kéo tôi ra vi mt sc mnh không ng.
- Em van anh, đng vào! - Nàng la lên - Em th rng sm hay mun ri em cũng kcho anh nghe tt c. Nhưng sau, sau này đã... Nếu anh vào ngôi nhà này, mt tai ha s xy ra. Tôi gng vùng thoát khi tay nàng thì nàng li càng túm ly tôi vi nhng li cu xin điên cung.
- Hãy tin em - Nàng kêu lên - Hãy tin em ch ln này na thôi! Anh s không bao gihi tiếc đâu. Còn nếu như em có giu anh chuyn gì thì cũng ch vì anh mà thôi. Chúng ta s cùng tr v nhà đi, ri mi chuyn s đâu vào đy. Còn nếu anh đi vào ngôi nhà này ngoài ý mun ca em thì mi quan h ca chúng ta s chm dt.
Ging nói ca nàng cha mt s tuyt vng chân tht đến ni tôi phi dng li trước ca ngôi nhà.
- Anh ch tin em vi mt điu kin - Cui cùng tôi nói - Anh mun tt c s được mau chóng kết thúc. Em có th gi kín bí mt ca mình, nhưng hãy ha vi anh là phi ngng ngay mi cuc thăm viếng ban đêm và s không làm mt đi
u gì lén lút na.
- Em xin ha - Nàng tht lên vi tiếng th phào nh nhõm - Mi chuyn s din ra như ý. Nào, hãy đi v nhà đi!
Nàng va nm ly tay áo tôi va kéo tôi ra khi bit th. Nhân th tôi ngonh trông lên khung ca s phía trên và tôi li thy khuôn mt màu vàng tái ngt đang theo dõi chúng tôi. Có th có mi liên h nào gia v tôi vi con người này vy? Hoc nàng đã có mi quan h gì vi người đàn bà thô l hôm trước? Sau chuyn đó tôi  nhà luôn hai ngày lin. Hình như v tôi nghiêm chnh tuân theo các giao ước gia chúng tôi. Nàng không ra khi nhà. Thế nhưng, sang ngày th ba thì không th có li nguyn nào gi ni nàng. Vào ngày hôm đó tôi đi ra thành ph và tr v trên chuyến tàu ha hai gi bn mươi phút, nghĩa là v sm hơn thường l. Khi tôi bước vào nhà thì chhu phòng chy ra gp tôi vi b mt đy v s hãi.
- Bà ch đâu? - Tôi hi.
- Hình như bà đi do chơi.
Tôi sinh nghi, chy b lên lu đ biết chc là nàng có  nhà hay không. Tôi vô tình nhìn qua ca s và thy ch hu phòng băng qua bãi c đ ti ngôi bit th. Tôi hiu ngay. Run lên vì phn n, tôi lao nhanh xung phía dưới, bước qua bãi c, quyết chm dt vĩnh vin chuyn này. Tôi trông thy v tôi cùng người hu gái đang chy theo li mòn v nhà. Thế nhưng tôi không đng li nói chuyn vi h. Tôi th phi khám phá ra bí mt này. Không h gõ ca, tôi xoay tay nm cánh ca, chy vào hành lang.
Lu mt tht im ng.  nhà bếp, m trà đang sôi trên la, còn con mèo đen thì đang nm cuc tròn. Không thy bóng dáng người đàn bà tôi gp trước đây. Tôi chy bsang phòng khác: cũng trng không. Tôi băng mình lên phía trên. Không có ai trong hai phòng. Toàn b ngôi nhà không mt bóng người. T đ đc đến cách bài trí đu tunh toàng và phàm tc, tr mi mt căn phòng mà qua ca s ca nó tôi đã nhìn thy b mt khng khiếp trước đây. Đó là căn phòng được xếp đt ngăn np và trang nhã. Tt c mi hoài nghi ca tôi đã chuyn thành lòng căm gin mãnh lit và cháy bng khi tôi nhìn thy bnh toàn thân ca v tôi trên lò sưởi. Bnh này được chp theo yêu cu ca tôi cách đây ba tháng.
Tôi  đó đ thi gian cn thiết đ xác đnh đây qu thc là mt ngôi nhà hoàn toàn trng rng. Khi y, tôi ri ngôi nhà vi mt ni đau đn trong tim. Lúc quay v nhà, v tôi bước ti gn tôi. Nhưng tôi đau lòng và căm gin ti mc không bun nói chuyn vi nàng. Tôi đi qua ch nàng, c lng tránh đ vào phòng mình. Tuy vy nàng vn theo kp trước khi tôi đóng ca li.
- Rt tiếc là em đã vi phm li cam kết. Nhưng giá như anh rõ mi chuyn thì chc anh s tha th cho em.
- Hãy k đi!
- Không k được, Jack .
- Chng nào em chưa nói ai sng trong căn bit th y và em đã trao bnh cho ai thì anh s không bao gi tin em - Tôi nói ln và sau khi vùng thoát khi nàng, tôi đi ra khi nhà.
Chuyn đó xy ra vào ngày hôm qua, ông Homles ! Ngày hôm nay tôi không v nhà. S gi di ca nàng đã khiến tôi lo ngi. Sáng nay tôi nghĩ đến ông.”
Nãy gi Holmes ngi im lng, chng tay lên cm hi lâu. Cui cùng anh hi:
“Ông có cam đoan rng ông đã nhìn thy b mt ca người đàn ông trong ca skhông?”
“Ln nào tôi cũng đng khá xa, nên không dám c quyết điu đó.”
“Có điu nó gây cho ông mn tượng khó chu ch?”
“Nó có v chết chóc và bt đng đến ghê s Khi tôi đến gn thì nó lp tc biến mt.”
“Bà nhà xin ông 100 bng hi nào?”
“Cách đây hai tháng.”
“Có khi nào ông thy bnh người chng trước ca v ông không?”
“Không. Chng bao lâu sau khi ông ta chết,  Atlanta đã xy ra mt v cháy ln, mi giy t đu b thiêu hy.”
“Tuy nhiên bà nhà hn có giy khai t ca ông ta ch?”
“Vâng, nàng có nhn được bn sao sau v cháy.”
“Có bao gi ông gp bt kỳ mt ai đã biết v ông  M không?”
“Không.”
“Chc bà có nhn được thư  bên đó?”
“Theo tôi biết thì không.”
“Cơn ông! Tôi mun được suy ngm mt chút. Có l nhng người sng trong bit th đã d đoán trước v vic đt nhp ca ông, nên h đi khi trưóc khi ông ti. Nếu thế thì rt có th h s quay tr v và chúng ta s d dàng lý gii mi chuyn. Vy ông hãy tr li Norbury tiếp tc theo dõi các ca s ca tòa bit th. Nếu ông thy hsng trong đó thì đng có xc vào, mà hãy đánh đin cho chúng tôi. Mt gi sau khi nhn được đin, chúng tôi s có mt.”
“Còn nếu vn chưa có ngườ thì sao?”
“Nếu thế, ngày mai tôi s đến. Chúng tôi s cùng ông bàn bc. Xin tm bit!”
“Watson thân mến, có th đây là mt câu chuyn tht ti t.” Holmes nói sau khi tin chân ông Munro ra khi ca “Cu nghĩ sao?”
“Đây là mt chuyn hoàn toàn nhơ nhuc.”
“Qu vy, đây là s da nt đ cu li. Nếu không đúng thế thì t rt mc sai lm.”
“Thế ai là k da nt?”
“Người sng trong căn phòng đy đ tin nghi y, người đã gi bnh ca người đàn bà trên lò sưởi. B mt màu vàng cnh ca s không hiu vì l gì đó, c bám cht ly t. Và t quyết không b qua v này.”
“Cu có gi thiết nào chưa?”
“Mi ch là gi thiết bước đu thôi! Trong tòa bit th có đc ông chng đu tiên ca người đàn bà này.”
“Vì sao cu nghĩ như thế?”
“Khi người chng hin ti đnh vào nhà, bà đã s hết hn. Ti sao vy? Theo tôi, stht là thế này: Người đàn bà đã ly chng  M. Sau đó anh ta tr thành người đáng ghét đi vi bà. Chúng tôi gi thiết ông ta có th b bnh phong hoc có th thành kngu đn. Rt cuc bà b ông ta, và tr v nước Anh, thay tên và bt đu sng li tđu. Bà đi bước na hi ba năm v trước và đã coi đa v ca mình là hoàn toàn vng chc. Thế nhưng nơ ca bà b phát hin hoc bi người chng đu tiên, hoc bi người đàn bà trâng tráo gn bó vi người bnh. H viết thư cho bà ta, đe da là sđến t giác bà. Bà ta dùng 100 bng đ đưa cho h im. Do vy mà h đã đi đến đó. Khi người chng vô tình nói cho bà hay v s xut hin ca nhng người mi ttòa bit th. Bà ta đã đoán được đó chính là nhng k đang săn lùng bà. Sau khi chchng mình ng say, bà chy ti đó thuyết phc h đ bà được sng yên lành. Ln đu không đt, bà li ti ch h vào sáng hôm sau. Nhưng va ra khi nhà thì bt gp chng. Bà ha vi chng là s không vào đó na. Tuy vy, hai ngày sau, hy vng được thoát khi nhng người láng ging li bùng lên trong lòng bà. Không kìm hãm ni, bà toan tr li mc c vi h. Bà đã trao bnh ca mình là theo đòi hi ca h. Gia lúc chuyn trò, người hu gái chy ti báo cho h biết là ông ch đã v nhà. Khiy, người v đã dn h theo li ca sau, có l ra ngoài rng thông bên cnh. Như vy người khách ca chúng ta ch thy mt ngôi nhà trng không mà thôi.”
“Theo t đy mi ch là phng đoán.”
“Đúng vy! Nhưng nó soi sáng hết thy! Nếu các s kin mi ni lên mà không thgii thích được, chúng ta s có đ thi gian đ chuyn qua xem xét gi thiết ca tôi. Chúng ta chưa th bt tay vào cuc nếu chưa nhn được tin tc ca ông ta tNorbury.”
Chúng tôi không phi ch đi lâu. Bc đin đã đến ngay sau ba đim tâm. "Bit thcó người. Li nhìn thy b mt trong ca s. Gp lúc 7 gi. Không tiến hành chng nào các ông chưa đến". Ông ta đi chúng tôi ti sân ga, mt xanh xao, c người run ry.
“H còn  đy, ông Holmes !” Ông nói sau khi cm tay bn tôi “Tôi trông thy ánh sáng trong tòa nhà khi đi qua đó.”
“Kế hoch ca ông thế nào?”
“Tôi mun đt nhp vào đó. Nếu chính mt mình trong thy mt k nào đó trong nhà, tôi yêu cu các ông tr thành nhân chng.”
“Ông kiên quyết như vy?”
“Cương quyết!”
“Thôi được, ông có lý. Bt kỳ s tht nào cũng tt hơn tình trng không rõ ràng nhưhin gi. C nhiên chúng ta vi phm lut, nhưng vic này nên làm như thế.”
Đêm hôm y tri ti đen như mc. Khi chúng tôi t đường ln r vào li mòn thì tri bt đu mưa lâm râm, ông Munro lao mình v phía trước, chúng tôi theo sau.
“La sáng ca ngôi nhà tôi  đng kia kìa!” Ông va ch vào ngn la lp ló gia lùm cây va lu bu nói.
“Còn đây là tòa bit th, tôi s vào đó.”
Chúng tôi r vào li mòn và tiến sát đến tòa nhà. Cánh ca ra vào hé m. Mt vt sáng ni rõ trên nn đt đen. Có mt ca s trên gác thượng sáng rõ. Chúng tôi thy vt thm chuyn đng theo rèm ca.
“Tên súc sinh  đó đy!” Munro tht lên “Chính các ông trông thy nó là ai ri! Bây gihãy theo tôi.”
Chúng tôi tiến đến gn ca chính. Đt nhiên t trong bóng ti, mt người đàn bà bước ra, dang hai tay ra phía trước, van nài:
“Trơi! Không nên, anh!” Bà kêu lên “Em biết thế nào anh cũng s đến. Hãy bình tĩnh li. Anh yêu quý! Hãy mt ln na tin vào em và ri anh s không bao gi hi hn đâu!”
“T lâu tôi đã tin bà!” Ông lãnh đm tr li “Hãy buông tôi ra, tôi cn vào trong đó! Còn đây là nhng người bn ca tôi. H đến đ giúp tôi chm dt vĩnh vin cái vic ti t này.”
Ông gt bà sang mt bên, và chúng tôi cùng bước theo. Lúc ông ta đy ca thì có mt bà già chy ra, toan cn đường. Munro đy bà ta ra. Mt loáng sau chúng tôi đã leo lên cu thang. Munro vượt lên phía trước, nhìn thng căn phòng sáng choang chy ti. Chúng tôi theo sát ông. Đy là căn phòng đy đ tin nghi được xếp đt ngay ngn. Hai ngn nến đang cháy trên lò sưởi. Trong góc phòng, mt người nào đó đang xoay lưng li phía chúng tôi. Rõ ràng là mt cháu gái bé nh. Cháu mc váy đ và đeo găng tay trng. Đt nhiên cháu quay v phía chúng tôi và kêu lên vì kinh ngc và hãi hùng. B mt cháu tht là kỳ quái: nht nht và bt đng như mt người chết. Holmes bt cười ly tay xoa tóc cháu bé. Cái mt n rơi xung. Trước mt chúng tôi là mt con bé da đen. Cháu mm cười vui v. Hàm răng trng toát. V mt kinh ngc ca chúng tôi khiến cháu phì cười. Tôi cười h hê vi ni vui sướng ca cháu. Nhưng Munro xu h, ép cht tay vào ngc, không ri mt khi cháu.
“Thế này là thế nào?” Ông ta kêu lên.
Người đàn bà vi khuôn mt qu quyết và kiêu hãnh bước vào phòng, lên tiếng.
“Ông ép tôi phi nói ra tt c nhng gì ngoài mong mun ca mình. Tôi buc lòng vy. Chng tôi chế Atlanta nhưng đa bé thì còn sng.”
“Đa con ca bà?”
Bà ta g t c ra mt si dây chuyn có treo mt k vt.
“Ông chưa bao gi trông thy ông ta à?”
“Chưa.”
Bà ta bm nút, np bt ra. Trong có bc chân dung ca mt người có khuôn mt mang nhng nét ca gc người Phi thông minh, sáng đp đến l lùng.
“Ông ta đy!” Bà ta nói “Trên trái đt này chưa bao gi có mt người cao thượng hơn thế. Tôi đã ri b quê hương ca tôi đ ly ông. Khi ông còn sng, tôi không mt ln nào luyến tiếc v vic đó. Như các ngài thy đy, đa tr duy nht ca chúng tôi ging bên ni hơn. Nó đen hơn cha nó. Song đen hay trng thì nó cũng là máu tht ca tôi, là đa con yêu quý ca tôi! Tôi đ nó li M bi vì nó yếu quá. Tôi gi cho mt người đàn bà Scotland trung thành vi chng tôi. Nhưng khi tôi gp ông, tôi đã yêu ông. Tôi buc lòng phi chn la hoc là ông, hoc là con mình. Ba năm sau, tôi đã giu ông v s tn ti ca nó. Người bo mu báo cho tôi tt c và tôi biết là đa con gái ca tôi thc s khe mnh. Cui cùng tôi mong mi được gp li nó. Tôi biết điu đó nguy him, nhưng tôi quyết đnh chuyn đa bé ti đây trong mt vài tun l. Tôi chuyn cho người bo mu 100 bng và hướng dn cho bà ta biết tòa bit th này đ có th đó như mt người hàng xóm. Đ phòng nga trước, tôi yêu cu người bo mu ban ngày cn đeo cho đa tr chiếc mt n và găng tay đ nếu có ai trông thy nó trong ca s thì s không bàn tán v s hin din ca đa bé da đen  đây.
Đu tiên ông nói vi tôi là tòa bit th đã có người thuê. Lúc đó tôi không sao ngđược vì xúc đng. Rt cuc tôi đã ln ra ngoài khi biết là ông đang ng say. Thếnhưng ông đã phát hin ra, và chính là đim khi đu cho nhng ni bt hnh ca tôi. Ba ngày sau đó, người bo mu và đa tr ch va kp chy qua ca sau thì ông đã p vào nhà ... Bây gi ông đã biết hết ri, ông quyết đnh như thế nào tùy ông.”
Bà ta nm cht ly tay mình, bun bã ch đi câu tr li. Munro không nói li nào, đến bế đa bé lên, hôn nó và sau khi chìa tay ra cho v mình cm, ông bước ra khi ca, ngt ngào nói:
“Tt hơn chúng ta v nhà. Anh là mt người không được tt lm. Effie ! Song anh cho rng anh tt hơn là em nghĩ v anh.”
Holmes và tôi bước theo sau h trên con đường mòn. Sau đó Holmes kéo tay áo tôi li:
“Thôi! Chúng ta  London s có ích li hơ Norbury.”
Anh không nói thêm mt li nào v chuyn đó. Tuy nhiên vào ti hôm đó, lúc đã khuya anh cm ngn nến nh vào phòng ng và nói:
“Watson thân mến! Nếu mt lúc nào đó, cu thy t tr nên quá t tin, hoc làm vic ít hơn so vi s đòi hi ca công vic thì hãy nói nh vào tai t: "Norbury!". T s vô cùng cm t.
Hết

Nguồn: truyen8.mobi/t70312-tham-tu-sherlock-holmes-toan-tap-tap-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận