Sau khi cơm nước xong, Nhạc Trọng nhìn qua đống thịt của Hắc Lân Hung Trư, trong mắt hiện ra thần sắc tham lam.
Con Hắc Lân Hung Trư này có mấy trăm tấn thịt, xương cốt cũng có thể chế thành vũ khí, da thú càng là tài liệu thượng đẳng. Đáng tiếc là trữ vật giới chỉ của Nhạc Trọng thể tích không đủ, không cách nào đem toàn bộ con Hắc Lân Hung Trư thu nhập vào trong giới chỉ.
Nhạc Trọng thu hồi ánh mắt nhìn qua Hắc Lân Hung Trư, hắn lấy huyết tinh đỏ thẫm nuôt vào trong bụng.
Huyết tinh vừa tiến vào trong bụng thì chợt hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn trong người, tẩm bổ thân thể của hắn.
- Chúc mừng ngài, đạt được sức sống +15, cường độ +10!
Huyết tinh của Hắc Lân Hung Trư biến dị cấp hai thật sự bất phàm, sau khi ăn vào thì Nhạc Trọng gia tăng 25 điểm cường hóa. Cường hóa thật lớn thể chất của hắn.
Nhạc Trọng dựng một cái lều vải nhỏ bên bờ suối, chung quanh lều vải bố trí những bẫy rập nhỏ, tiến vào trong lều vải ngủ thật say. Hắn lúc này trúng một kích cuối cùng của Hắc Lân Hung Trư nên bị đánh gãy xương sườn, hắn cần phải nghỉ ngơi mới được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Trọng sau khi tỉnh lại thì xương sườn đứt gãy cũng đã khôi phục hoàn toàn.
Sau khi khôi phục thì Nhạc Trọng dùng ám ma đao từ phần lưng của Hắc Lân Hung Trư và hốc mắt của nó bắt đầu dùng sức cắt lân giáp của nó.
Tuy ám ma đao không trảm phá lân giáp của Hắc Lân Hung Trư lân nhưng mà có thể cưa, về sau dùng lực lượng gấp năm lần người bình thường của Nhạc Trọng cưa mở lân giáp, chỉ có điều hao phí thể lực hết sức kinh người.
Nhạc Trọng cố gắn mấy ngày cũng chỉ cưa được một khối lân giáp mét tám, rộng bốn mét, đồng thời cưa ra được ba tấn thịt thú.
Ban đêm Nhạc Trọng chỉ nghỉ ngơi một chút và tiếp tục làm việc. Đầu kia là lân giáp của Hắc Lân Hung Trư hết sức trân quý, hắn căn bản không muốn buông tha một miếng lân giáp nào.
Có được lân giáp của Hắc Lân Hung Trư này, đội viên trực thuộc Nhạc Trọng sức chiến đấu tăng mạnh thật nhiều, những da rắn nước đào thải ra cho doanh chủ lực của Trì Dương thay đổi trang phục.
Phải biết rằng bởi vì da rắn nước khan hiếm, trước mắt trừ tất cả quan quân ra thì cũng chỉ có đội viên trực thuộc Nhạc Trọng và đệ nhất doanh thứ hai mới có được.
Đội viên còn lại mặc trên người đều là da chuột. Sau trận chiến thu phục kho lương thực thì Nhạc Trọng thu hoạch đại lượng da chuột biến dị. Tuy da chuột biến dị còn kém da rắn nước, nhưng mà ba tầng điệp gia với nhau thì tang thi bình thường rất khó phá được, chỉ có tang thi tiến hóa mới phá được, đây cũng là nguyên nhân giúp Nhạc Trọng giảm thương vong xuống thấp nhất.
Nhạc Trọng hành động đồ tể như vậy tiếp tục thêm ba ngày, sau khi cắt được toàn bộ da và hai tấn huyết nhục thì có một bộ phận lân giáp hắn không có biện pháp, cũng chỉ lưu nó lại nơi này mà thôi.
Công tác tách rời tiếp tục qua ngày hôm sau, khi mà huyết nhục của Hắc Lân Hung Trư nhục đã có mùi, bởi vậy Nhạc Trọng chỉ có thể tách rời được hai mươi tấn huyết nhục chưa hôi thối mà thôi.
- Chúc mừng ngài, đặc chủng khô lâu của ngài nhận được 20 điểm cường độ cường hóa!
Trưa ngày thứ ba, sau khi bạch cốt hấp thu tinh hoa xương cốt của Hắc Lân Hung Trư thì thu hồi gai xương lại, Nhạc Trọng chợt nghe được âm thanh nhắc nhở dễ nghe.
Sau khi thu nạp tinh hoa xương cốt của Hắc Lân Hung Trư xong, toàn thân của bạch cốt hiện ra một tầng hào quang sáng bóng của kim loại, một tầng áo giáp cốt giáp bao phủ, giống như ăn mặc đại lượng kim loại lên người. Hoàn toàn không nhìn ra nó là khô lâu.
Nhạc Trọng nhìn bạch cốt tiến hóa hoàn tất thì thu thập hành lý của mình, hắn cho bạch cốt hóa thành cốt giáp rồi lên. Đây là khu vực không rõ, hắn có ý định dọc theo đường của con Hắc Lân Hung Trư chạy mà quay về.
Con Hắc Lân Hung Trư cấp hai một đường đụng ngã đại thụ giống như đèn chỉ đường chỉ dẫn cho Nhạc Trọng quay về.
Nhưng mà khi đi được một trăm mét thì Nhạc Trọng gặp phải hai lựa chọn gian nan. Trước mặt của hắn có ba con đường mà biens dị thú đụng ngã hiện ra. Nhạc Trọng không cách nào phán đoán được con đường nào mới là lối đi chính xác.
Nếu như là đi sai Nhạc Trọng rất có thể bị đi vào hang ổ hung thú, sau đó bị đối phương xem hắn làm món điểm tâm và ăn mất.
Nhạc Trọng cũng không có nắm chắc lần nữa dụ hung thú chạy tới vách núi.
Do dự một hồi, Nhạc Trọng một đường quay về, bò xuống vách núi, dọc theo dòng suối mà đi Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Người Châu Á thường làm ruộng ở khu vực có nước dồi dào, chỉ cần không phải là rừng sâu núi thẳm thì sẽ có người tụ tập. Nhạc Trọng cũng chỉ có thể đi thẳng về một hướng, cầu nguyện mình gặp được nhân loại.
Trong khu vực rừng núi này thỉnh thoảng có biến dị thú tru lên rất lớn. Biến dị thú tranh đấu với nhau không khắc nào ngừng nghỉ. Nhạc Trọng đã nhìn thấy qua hai con chim biến dị cấp hơn 40 chiến đấu với nhau kịch liệt.
Nhạc Trọng thời điểm nhìn thấy biến dị thú chém giết thì lập tức lặng lẽ né ra, không dám dừng alij chút nào. Biến dị thú ở mặt đất còn tốt, hắn còn có thể bằng vào gai xương mà chiến thắng.
Nếu như chiến đấu với biến dị thú trên bầu trời thì hắn tuyệt đối hữu tử vô sinh.
Trừ chuyện đó ra khi trong rừng núi nhìn thấy cảnh phi cầm tẩu thú hỗn loạn, hiển nhiên có cự thú nguy hiểm đang hành tẩu trong rừng.
Nhạc Trọng thường thường cảm giác được cự thú nguyên hiểm sắp tới, hắn trước tiên sẽ phát động Hợp Thể Phòng Hộ Thuật, sử dụng bạch cốt hình thành cốt khải bảo phủ toàn thân hắn lại, ngăn cách khí tức của hắn và sau đó bỏ chạy thật nhanh.
Ở trong một cái rãnh gần súi, sáu nam tử quần áo tả tơi tay cầm lưới đánh cá đang dùng dụng cụ ngồi ở cao điểm, nhìn chằm chằm vào cái rãnh nhỏ này.
Ở trong cái rãnh này tài nguyên cá phong phú. Chỉ cần đánh mấy mẻ cá là bọn họ có thể được ăn no, vận khí tốt thì thu hoạch phong phú có thể ăn được cả hai tuần.
- Lão bí thư chi bộ! Tôi có thể đi được chưa? Tôi cầu ngài!
- Vật kia sẽ ăn tôi!
Một gã nam tử bị thương quỳ gối trước một người nam tử trung niên và khóc lóc dập đầu.
Trong cái khe nhỏ này có tài nguyên cá phong phú, đồng thời còn cất giấu biến dị thú ăn thịt người. Những người đi tới cái rãnh này bắt cá đều bị nó ăn thịt.
Sáu người này đều là người sống sót trong Nha Thôn. Một tháng trước bọn họ tổng cộng có ba mươi hai đồng bạn, hiện tại cũng chỉ còn lại sáu người bọn họ.
Những thôn dân này muốn từ trong cái khe nhỏ an toàn này đánh cá thì chỉ có thể dùng một thôn dân làm mồi dẫn con biến dị thú sống trong rãnh này dẫn đi, chỉ như vậy mới được ăn no bụng. Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể thuận lợi đánh cá mà sống sót tiếp.
Một lão nông trung niên rất còi rất đen nhìn qua tên nam tử này nói:
- Hắc Tử! Trước kia chúng ta đã từng nói qua thế nào? Rút thăm xem ai làm mồi, thời điểm người khác rút thăm trúng bị làm mồi thì anh ăn cá rất hân hoan. Hiện tại đến phiên anh làm mồi thì kêu trời trách đất là sao?