Sau khi thương nghị xong, Nhạc Trọng đi vào phố Hưng Long.
Nhạc Trọng vừa về tới phố Hưng Long thì lập tức gọi Hòa đến:
- Trương Hòa, tôi muốn phát tin tức chiêu mộ nhân thủ, nói là tôi muốn mời chào một đám người dám liều mạng. Nếu làm người của tôi thì tôi bảo bọn họ làm gì thì bọn họ nhất định phải làm gì, đãi ngộ cơ bản là mỗi ngày có cơm ăn, đương nhiên nếu lập công thì tôi không keo kiệt trong ban thưởng, chiêu mộ hai trăm người tới, không cho phép chiêu mộ nhiều hơn, Trình Ngọc, anh đi theo hắn.
Tuy Trương Hòa tuổi còn nhỏ thế nhưng đã sớm thành thục, hơn nữa hắn là người địa phương, đối với khu vực này rất rõ ràng, thập phần thích hợp đi làm chuyện này.
- Vâng, Nhạc lão đại!
Trương Hòa cung kính ứng một tiếng, lui xuống.
Trình Ngọc yên lặng đi theo bên người Trương Hòa.
- Tiểu Mạ hôm nay tôm cá tươi không? Tao dùng bột ngô đổi, một cân tôm cá tươi đổi hai cân bột ngô, nếu như để em gái của mày ngủ với tao một đêm sẽ có một cân gạo.
Trong một con đường nhỏ, một tên nam tử trung niên nhìn thấy Trương Hòa thì cười âm hiểm nói ra.
Trương Hòa chán ghét nhìn qua nam tử trung niên này, nói:
- Ngưu lão bản, hôm nay tôi không đổi lương thực.
Trước mắt nam tử trung niên này tên là Ngưu Đại Huy, là một thương nhân, hắn dùng bột ngô, gạp đổi lấy vật tư của người sống sót, trong khu vực này hắn là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, là người hung ác.
Ngưu Đại Huy đổi mặt cười dữ tợn:
- Vậy trả nợ mày mượn tao ba cân bột ngô vào bốn ngày trước đây. Hiện tại mày không lấy ra sáu cân bột ngô, mượn em gái của mày gán nợ đi.
Ngưu Đại Huy vẫn đánh chủ ý lên em gái của Trương Hòa. Một tiểu mỹ nữ xinh đẹp như vậy nếu bán cho đại nhân vật tuyệt đối sẽ kiếm được một trăm cân lương thực. Bởi vì như vậy Ngưu Đại Huy lúc này mới hào phóng lúc trước cho Trương Hòa ba cân bột ngộ để ăn.
Trương Hòa sững sờ và mặt mũi tối sầm, cắn răng nói ra:
- Tôi chỉ mượn ba cân bột ngô trong mười ngày, tại sao mới bốn ngày đã biến thành sáu cân?
Ngưu Đại Huy vẻ mặt dữ tợn nhìn qua Trương Hòa cười lành lạnh:
- Hiện tại lương thực khuyết thiếu như vậy, cho mày mượn chẳng lẽ không tính lãi? Ngưu Đại Huy tao cho vay thì 9 quy ra 13. Mỗi ngày tiền lãi là 20, bây giờ chỉ sáu cân thì đã tiện nghi cho mày rồi, còn không mau lấy lương thực ra, nếu không tao sẽ bắt em gái của mày gán nợ.
Ngưu Đại Huy trước khi cho vay thì rất ôn tồn, một bộ dáng người tốt, nhưng mà thời điểm tới kỳ đòi nợ thì hắn sẽ biến thành dữ tợn.
Ở gần đó, một tên người sống sót đi tới.
- Đáng tiếc, tiểu Mạ cũng dính kế hoạch của tên cẩu tặc này!
- Quá đáng tiếc!
"..."
Những người sống sót kia nhìn xem một màn này đều nghị luận nhao nhao. Nhưng mà bốn tên tay chân dáng người khôi ngô mà Ngưu Đại Huy mời chào đứng đó, không ai dám trêu chọc vào cả.
Trương Hòa vẻ mặt tức giận nhìn qua Ngưu Đại Huy, hắn thật không ngờ cặn bã này đánh chủ ý như vậy.
Ngưu Đại Huy nhìn chằm chằm vào Trương Hòa vẻ mặt tức giận và bất đắc dĩ, khóe miệng tươi cười đắc ý.
- Đã đủ chưa?
Trình Ngọc đi tới, đem một cái túi ném cho Ngưu Đại Huy.
Ngưu Đại Huy kéo cái túi ra, nhìn thấy bên trong là túi gạo trắng bóng, số lượng chỉ sợ hơn mười cân. hai mắt của hắn hiện ra thần sắc tham lam, hắn chỉ cho mượn ba cân bột ngô lại thu mười cân gạo, lần này xem như lời lớn. Phải biết rằng, gạo trắng còn đáng giá hơn bột ngô nhiều.
Mười mấy người sống sót ở gần đó nhìn thấy gạo trăng thì con mắt thoáng cái sáng lên. Mười cân gạo, đối với người sống sót bị đói lâu ngày thì đây là báu vật đấy.
Con mắt Ngưu Đại Huy hơi nghiêng, hung dữ nói ra:
- Không được! ! Tôi cho mượn là bột ngô! Tôi chỉ cần bột ngô, nếu như không cầm mười cân bột ngô thì giao em gái của nó cho tôi!
Bốn tên đại hán khôi ngô sau lưng của Ngưu Đại Huy đi tới một bước, làm cho người ta cảm thấy áp lực cường đại.
Nếu là bình thường, lợi nhuận gấp ba bốn lần này, Ngưu Đại Huy cũng đã thu tay, nhưng mà lúc này phải lây được Trương Ngọc Lan tới tay, khi đó hắn sẽ lợi nhuận cả trăm lần. Bởi vậy hắn cũng bất chấp cái gì, thầm nghĩ đem Trương Ngọc Lan tới tay sẽ kiếm lớn hơn.
Trương Hòa tức giận đến phát run, hắn lớn tiếng nói:
- Gạo còn đáng giá hơn cả bột ngô. Anh cho tôi mượn ba cân bột ngô, có mười cân gạo cho anh thì phải hết nợ!
Ngưu Đại Huy hung dữ quỷ biện:
- Mày nói bột ngô không đáng giá bằng gạo sao? Trong mắt tao thì một cân bột ngô đáng giá hơn mười cân gạo! ! Sáu cân bột ngô thì mày phải cho tao sáu mươi cân gạo, cho dù không thanh khoản cũng nên mượn em gái mày gán nợ.
Bốn tên đại hán sau lưng Ngưu Đại Huy lúc này vây quanh Trương Hòa cùng Trình Ngọc, muốn gây áp lực.
Trương Hòa bị Ngưu Đại Huy vô sỉ như vậy thì tức giận đến thân thể phát run, có chút bất lực nhìn qua Trình Ngọc.
- Một đám rác rưởi!
Trong mắt Trình Ngọc hàn quang lóe lên. Thân hình lóe lên, hắn dễ dàng đá bốn tên đại hán chung quanh rơi lên vách tường chung quanh.
Trình Ngọc một cước đá vào bụng của Ngưu Đại Huy, đem Ngưu Đại Huy đánh gục trên mặt đất.
- Gạo này cho mày! Từ hôm nay trở đi, Trương Hòa và mày không còn nợ nần gì nữa. Nếu như mày tìm hắn gây phiền toái, vậy lấy mạng của mày điền vào.
Trình Ngọc nắm tóc của Ngưu Đại Huy kéo lên, hung hăng bắt lấy đầu lâu của Ngưu Đại Huy sát ý mười phần đe dọa, lúc này cầm gạo dúi vào đầu của Ngưu Đại Huy.
Ngưu Đại Huy vẻ mặt hoảng sợ, lớn tiếng đau khổ cầu khẩn:
- Không dám! Đại gia! Tôi không dám nữa! Ngài đại nhân có đại lượng. Tha cái mạng chó của tôi đi.
Có thể dễ dàng đối phó bốn tên đại hán, rõ ràng cho thấy là người cường hóa thực lực cao cường. Mà người cường hóa là tồn tại mà Ngưu Đại Huy không dám trêu chọc.
Trương Hòa ao ước nhìn qua Trình Ngọc, hắn cũng tưởng tượng Trình Ngọc có thực lực cường đại, nhưng mà không ngờ lợi hại như vậy, làm cho mọi người sợ hãi: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
- Thật là lợi hại! ! Thật là uy phong! ! Sau này mình phải có bản lĩnh như vậy mới được!
- Các vị ca ca, thúc thúc, bá bá, tôi là Trương Hòa! Hiện tại tôi nghe lệnh Nhạc Trọng Nhạc lão đại tới đây chiêu mộ người! Chỉ cần các người trở thành người của Nhạc lão thì mọi người sẽ được ăn no!
Trương Hòa bước ra khỏi cửa hàng của Ngưu Đại Huy, nhìn người sống sót chung quanh nói ra.
- Gọi tôi đi! Trương Hòa! !
- Tôi cái gì cũng làm! Thật sự có thể ăn cơm no?
"..."
Trương Hòa vừa dứt lời, người sống sót chung quanh lập tức vây quanh Trương Hòa cùng Trình Ngọc hai người. Dốc sức liều mạng cầu khẩn. Có thể đủ ăn, điều kiện này quá hậu đãi rồi. Tại thành phố SY này có người sống sót nào không muốn gia nhập thế lực, nhưng mà thế lực lớn nhỏ không phải ai tới cũng nhận cả, chủ yếu là bởi vì thế lực lớn nhỏ không đủ lương thực, một khi chiêu mộ bộ hạ quá nhiều. Bọn họ có khả năng nhanh chóng sụp đổ.