Thần Ma Hệ Thống Chương 507: Xung đột. (2)

Đan Vũ vừa nhìn thấy Nhạc Trọng, trên mặt hiện ra thần sắc sợ hãi và nhìn qua Nhạc Trọng kêu lên:

- Lại là mày!

Nhạc Trọng không thèm nhìn qua Đan Vũ cái nào, cấm lấy Lam Ngọc Giới Chỉ trực tiếp đi qua quầy hàng khác, giống như Đan Vũ chính là không khí.

Trầm Thiến Hồng nhíu mày nhìn qua Đan Vũ quát:

- Câm miệng! Đan Vũ!

Đan Vũ bị Trầm Thiến Hồng quát mắng, thoáng cái cúi đầu, gương mặt có chút vặn vẹo. Hắn bị người ta tùy ý mắng như chó, hắn cũng có một tia oán độc.

Trầm Thiến Hồng thật sâu nhìn qua Nhạc Trọng bên kia, quay người rời đi. Nàng lớn lên thập phần xinh đẹp, khí chất xuất chúng hài lòng. Cho dù là trước tận thế hay sau tận thế đều có nhiều nam tử theo đuổi nàng, một chiêu lạt mềm buộc chặt nàng cũng thấy nhiều. Đối phó chiêu lạt mềm buộc chặt này nàng cho tới bây giờ vẫn áp dụng cử động chính xác nhất chính là không thèm nhìn đối phương.

Nhạc Trọng đi dạo trong khu chợ hồi lâu, trừ Lam Ngọc Giới Chỉ ra, trong phiên chợ đại bộ phận trang bị thần ma so ra còn kém hơn của hắn, hắn cũng không có tâm tư ra tay.

Nhạc Trọng lại lắc lư trong phiên chợ, chợt đi vào trong một gian nhà ăn.

- Cho hai chén ba lượng hoành thánh!

- Một chén đồ hộp!

Trong quán nhỏ nhiều khách nhân lên tiếng.

Nữ nhân viên phục vụ không ngừng bôn tẩu qua lại nhanh nhẹn đua chén mì hoành thánh cho các khách nhân.

Nhạc Trọng chờ hồi lâu, một chén ba lượng thịt mì hoành thánh cũng đưa tới trước người của hắn. Hắn uống nước súp một chút, lập tức mùi hương xương cốt nồng đậm truyền ra, làm cho tinh thần của hắn dễ chịu. Hắn một ngụm cắn miếng thịt trong mì hoành thánh, thịt ngon và nước súp rất hợp nên cực kỳ mỹ vị.

- Đây là thịt thú biến dị a! Trách không được ăn ngon như vậy!

Nhạc Trọng cắn một ngụm và sau đó chợt từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn sạch.

Nhạc Trọng vừa mới ăn sáu bát mì hoành thánh, hơn mười người tay cầm dao bầu gậy gỗ không ngừng đi tới và quá mắng:

- Tránh ra!! Tránh ra!! Thanh Trúc Bang làm việc, người không liên quan toàn bộ cút ra ngoài cho tao!

Hơn mười đại hán cầm dao bầu và gậy gỗ không ngừng đi vào trong quán nhỏ, trong tiệm khách nhân sắc mặt đại biến, nhao nhao từ trong tiệm chạy ra ngoài.

Thanh Trúc Bang tại thành phố Quý Trữ chính là một trong tám bang phái của thành phố Quý Trữ, nghe nói có hậu trường mạnh, thủ hạ cao thủ nhiều như mây, làm việc hung ác bá đạo. Người bình thường không cách nào chống lại được.

Một tên phụ nữ trung niên dáng người mập mạp từ trong quầy thu ngân đi ra, mang theo nụ cười nịnh nọt nhìn qua tên nam tử xăm hình bò cạp, nói:

- Vị đại ca kia!! Tiểu điếm chúng tôi đã giao phí bảo kê cho quý ban rồi a!

Tên nam tử đầu trọc xăm hình bò cạp nhìn qua nữ nhân mập mạp kia nói:

- Trước mắt bọn tạo không phải tới thu tiền bảo hộ!! Cút sang một bên! Đừng làm trở ngại việc của bọn tao!

Tên nam nhân đầu trọc xăm hình bò cạp này quát lên, tên phụ nữ trung niên cùng nữ phục viên thân thể run rẩy co rút trong bếp.

Một tên nam tử nhỏ gầy chỉ vào Nhạc Trọng đang nhàn nhã ăn hoành thánh thì không chút nói ra.

- Thanh Hạt ca! Chính là nó!

Thanh Hạt nhìn Nhạc Trọng và không làm gì quát lớn:

- Thằng tiểu tử này. Lên cho tao! Phế hắn một tay!! Cho hắn biết kết cục đắc tội tao là thế nào!

Mười mấy tên đại hán cầm dao bầu xông thẳng qua phía Nhạc Trọng.

- Một lời không hợp chính là chặt tay! Đúng là khí phách a!

Nhạc Trọng nhìn qua mười mấy đại hán đang xông tới, trong mắt hiện ra hàn quang sáng ngời, hắn tự tay một trảo như thiểm điện chụp vào một tên đại hán lao tới, sức lực gấp sáu lần người bình thường bộc phát, ngạnh sanh sanh vặn gãy cánh tay của tên này.

- A a a a a...

Tên đại hán bị vặn gãy tay lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Nhạc Trọng một cước đá vào người tên đại hán, tên đại hán đụng gãy mười cái bàn thì lập tức dừng lại, nhổ ra một ngụm máu tươi té trên mặt đất sinh tử không biết.

Nhạc Trọng duỗi bàn tay lớn một trảo, thập phần nhẹ nhõm đoạt lấy đại khảm đao, hắn tiện tay một đao bổ ra, trực tiếp chặt bỏ tay phải của tên đại hán này, một cổ máu tươi bắn ra tung tóe, máu tươi bắn lên tường. Hắn một cước đá vào người của tên đại hán, kế tiếp hắn ngất xỉu.

- Người cường hóa!! Hắn là người cường hóa cao cấp!

Nhìn thấy Nhạc Trọng dễ dàng phế bỏ tên lưu manh, trong mắt tên đại hán kinh hãi và hét toáng lên.

Người cường hóa cao cấp lực lượng cường hoành, cũng không phải là lưu manh binh thường có thể trêu chọc. Bọn họ lập tức sụp đổ, nhao nhao bỏ chạy qua phía của Thanh Hạt.

- Chuyện này không thể được! Lưu lại ít đồ đi!

Nhạc Trọng ánh mắt lạnh như băng, thân hình chớp động, ánh đao trong tay lóe lên liên tục, một cánh tay dài hẹp mang theo máu tươi bắn lên trời, máu tươi nhuộm đỏ quán nhỏ. Không bao lâu trong quán nhỏ có mười cánh tay phải dứt rời, co quắp té trên mặt đất tàn phế, cả quán nhỏ nhuộm một tầng huyết sắc.

Nhạc Trọng ánh mắt lạnh như băng đi đến trước người của Thanh Hạt và đem dao bầu ném tới trước người của Thanh Hạt:

- Hiện tại tới phiên mày, nói chủ mưu ra tao nghe! Tự chặt tay phải xuống thì tao tha cho mày một mạng! Còn nói dối tao tự động chặt hai tay của mày.

Thanh Hạt nhìn thấy một màn huyết tinh này, thân thể không ngừng run rẩy, hắn cắn răng trừng mắt nhìn Nhạc Trọng nói:

- Mày thật tàn nhẫn!! Chém cụt tay nhiều người như vậy! Chẳng lẽ mày không biết như vậy là hại cả đời của người ta hay ao?

Nhạc Trọng nhìn Thanh Hạt liếc lạnh lùng nói:

- Cặn bã như mày mà cũng biết tới hai chữ tàn nhẫn hay sao! Thời điểm bọn mày xông lên chém người khác không phải huyên náo rất vui sao? Nếu như tao không có được lực lượng, chỉ sợ tay phải của tao hiện giờ bị bọn mày chém đứt rồi! Bọn mày chém người thì được, người ta không chém bọn mày được sao? Mày không tự đoạn tay thì tay giúp mày một tay vậy!

Trên thực tế, nếu như không phải trong Quý Trữ thì Nhạc Trọng sẽ trực tiếp giết chết bọn cặn bã như Thanh Hạt này. Trong thành phố Quý Trữ này hắn không thể trực tiếp giết cặn bã như Thanh Hạt được, mặc dù bọn chúng là phần tử bang phái, nếu như thoáng cái giết hơn mười người, thành phố Quý Trữ cũng sẽ bị oanh động.

- Tự mình động thủ!

Thanh Hạt sắc mặt đại biến, hắn từ trong mắt nhìn thấy nam tử trước mắt sẽ không dao động, nếu như hắn tự mình động thủ thì chỉ sợ hai tay sẽ bị chém đứt. Đến lúc đó hắn là người phế.

Thanh Hạt tay phải run rẩy cầm chặt dao bầu, nổi giận gầm lên một tiếng, một cái chém vào tay trái của mình, ngạnh sanh sanh chặt cánh tay trái của mình xuống.

- Aaaaa...

Thanh Hạt phát ra tiếng kêu thống khổ, thoáng cái quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi tràn ngập oán độc nhìn Nhạc Trọng và cắn răng nói:

- Bây giờ mày thỏa mãn chưa?

Nhạc Trọng nhìn Thanh Hạt và lạnh lùng ép hỏi nói:

- Là ai sai sử mày chém tao?

- Là Đan Vũ con của Đan Hoành!! Chính hắn sai tao chém mày!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-ma-he-thong/chuong-495/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận