Chử Vân Phi cùng An Dương công chúa đã ngồi vào chỗ, nhìn thấy Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo dắt tay nhau đi vào, ánh mắt Chử Vân Phi lóe lên một cái mà An Dương công chúa lại là ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. hai người đều không phải nhân vật tầm thường, rất nhanh đã che giấu được cảm xúc, nhiệt tình chào hỏi Chử Vân Sơn và Sơn Tảo ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi tạ ơn, Sơn Tảo ngồi vào chỗ. Sau lưng An Dương công chúa có ba nữ nhân dung mạo xinh đẹp, nhưng Sơn Tảo lại cảm thấy kỳ quái, ba người này đều chải kiểu tóc của phụ nữ có chồng, đeo vàng đội bạc, mặt mày như tranh vẽ, nhưng mà lại như các vú già phụ việc bận trước bận sau, có lẽ thấy Sơn Tảo đã xem đủ rồi, An Dương công chúa mới cười giải thích.
“Mấy người này là thiếp thất của Hầu gia.” Trừ lời này, cũng không giải thích nhiều.
Ba vị thiếp thân đều giống nhau hành lễ với Chử Vân Sơn và Sơn Tảo, “ra mắt nhị gia, nhị phu nhân.”
Chử Vân Sơn còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy Sơn Tảo vội vàng đứng lên còn trả lễ, “ra mắt các vị tẩu tẩu.”
Lời vừa nói ra, mặt An Dương công chúa liền trầm xuống, ba vị thiếp thất lại kinh ngạc, nhưng cũng nhanh rủ mắt xuống, thần sắc khác nhau. Trong phòng yên lặng như tờ, mọi loại ánh mắt khinh bỉ, khinh thường được ẩn giấu thật sâu trên gương mặt mỉm cười mơ hồ của mọi người.
Chử Vân Phi không biến hóa, lúc này có một vị di nương rất có ánh mắt, cười khan hai tiếng, “nhị phu nhân nói đùa, tiện thiếp không dám nhận hai chữ tẩu tẩu này của nhị phu nhân, tẩu tẩu của nhị phu nhân chỉ có công chúa, thân phận của tiện thiếp thấp kém, mời nhị phu nhân mau ngồi xuống.”
Chử Vân Sơn cười nhạt, “chúng ta là dân quê, không hiểu nhiều quy cũ của các người, nương tử, ngồi xuống ăn cơm, nhà đại ca nhiều quy cũ, hai chúng ta cho dù có chú ý nhiều đi nữa cũng không học được.”
Chử Vân Sơn vừa nói vừa quét mắt về phía mọi người, mở miệng là một tiếng chúng ta, các người, đơn giản đôi ba câu đã vạch rõ giới hạn với mọi người.
Sơn Tảo cắn môi ngồi xuống, giương mắt len lén liếc nhìn An Dương công chúa, sắc mặt An Dương công chúa vẫn như vậy, không nhìn ra hỉ nộ. Mặt Chử Vân Phi trầm như nước, gắp một đũa thức ăn nói, “Nhị đệ, nhị muội, nếm món này một chút, đều là công chúa đặc biệt vì hai người chuẩn bị.”
Sơn Tảo trải qua chuyện vừa rồi, làm sao còn dám mở miệng, chỉ cảm thấy trong đầu buồn bực, ăn cơm là tốt nhất. Kinh thành quy cũ lớn, Hầu phủ này quy cũ càng thêm lớn khiến cho nàng gò bó.
Một đũa cơm còn chưa vào miệng, Chử Vân Sơn liền thả lại, khẽ nhếch miệng, “Lúc ở nhà, đũa cơm đầu tiên nàng đều đút cho ta.”
Sơn Tảo sửng sốt, nàng lúc nào thì đem đũa cơm đầu tiên đút cho Chử Vân Sơn ?
Nhìn dáng vẻ lúc này của Chử Vân Sơn, nào có dáng vẻ trầm ổn tự giữ như thường ngày, mặt mày tươi cười, mơ hồ có mùi vị đắc ý trêu chọc, mặt Sơn Tảo vọt đỏ, nàng quét mắt nhìn mọi người thật nhanh, trông thấy mọi người đều giật mình nhìn bọn họ, bị nàng phát hiện đều giả bộ như đnag làm những chuyện khác, nhưng khóe mắt đều vô tình hoặc cố ý nhìn về phía nàng và Chử Vân Sơn.
Mặt An Dương công chúa cũng đỏ, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn Chử Vân Phi, Chử Vân Phi vẫn ổn ổn đường đường ăn cơm, giống như trước mắt không có chuyện gì xảy ra, nàng là chủ mẫu, cũng đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chuyên tâm ăn thức ăn trong chén của mình…
Môi Sơn Tảo vừa động, liền nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Chử Vân Sơn, nàng chỉ có thể đỏ mặt đút vào miệng Chử Vân Sơn một miếng thức ăn, Chử Vân Sơn tế tế thưởng thức chốc lát, mới cười híp mắt nói, “Rất ngọt.”
Kế tiếp, chỉ cần Sơn Tảo muốn ăn món nào, đũa đầu tiên tuyệt đối ở trong miệng Chử Vân Sơn.
Bữa cơm này, ở trong loại không khí lúng túng không được tự nhiên mà ăn xong.
Sơn Tảo ăn rất no, Chử Vân Sơn nhìn rất hài lòng, cả người khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình.
Cơm nước xong, Chử Vân Phi bảo An Dương công chúa mang Sơn Tảo sang noãn phòng nói chuyện phím, còn hắn cùng Chử Vân Sơn ở phòng ngoài vừa uống trà vừa nói chuyện, nói xong, hắn mời Chử Vân Sơn đến đánh cờ.
“huynh đệ chúng ta rất lâu không có đánh cờ rồi, cũng không biết kỳ nghệ của đệ có giảm đi không.”
Chử Vân Sơn chau mày, xòe bàn tay ra để Chử Vân Phi nhìn những nốt phồng chai trong lòng bàn tay, khóe miệng có chút nhếch lên, “đại ca cảm thấy ngoài việc săn thú đệ còn có thể làm những thứ khác sao?”
Lòng Chử Vân Phi đau nhói, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Chỉ cần đệ đồng ý, chuyện đệ muốn làm sẽ làm được rất nhiều.”
Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “đệ chỉ biết săn thú, những thứ khác cái gì cũng sẽ không, lại nói, đệ rất bận rộn, không rãnh đi học những thứ mà mình không thích.”
Chử Vân Phi rũ mắt xuống, “Đệ đang lo lắng cái gì? Ta sẽ không ép đệ, càng sẽ không hại nàng ấy, hại cháu ruột của ta, đệ cần gì phải đề phòng ta như vậy? Đề phòng đại ca ruột của mình!”
Chử Vân Sơn cười nhạt, “Đại ca, đệ nhớ năm đó nhi tử phòng ngoài của phụ thân, là đầy tớ bên cạnh huynh, tên gì nhỉ? Ta nhớ, gọi là Chử Trạch, đúng không. Ngày hắn ta được chính thức trở về, chính là ngày nhà chúng ta gặp chuyện không may, huynh nói phía tây thành mới mở một cửa hàng điểm tâm, nương rất thích ăn, bảo đệ đổi y phục của gã sai vặt len lén đi mua về, còn nói Trung bá len lén đi theo đệ.”
Mặt Chử Vân Phi cứng đờ.
“Đại ca, huynh đối tốt với đệ, đệ nhớ ở trong lòng, đệ rất cao hứng khi huynh có thể tìm được đệ, có thể nhìn thấy huynh công thành danh toại, thê hiền tử hiếu, đệ đã thỏa mãn. Đợi diện kiến hoàng thượng tạ ơn, đệ sẽ mang theo nàng trở về, đệ vẫn rất thích núi Bạch Vân.”
Trên mặt Chử Vân Phi lộ ra chút kích động, “Đệ đã cao hứng, vì sao còn không ở lại, huynh đệ chúng ta cùng nhau cố gắng, ta đã nhận thức nàng ấy, đệ còn có gì phải do dự?”
“Đứa bé kia, so với đệ lớn hơn một tuổi, mẫu thân hắn là thanh mai trúc mã của phụ thân, chỉ bởi vì gia đình gặp nạn mới lưu lạc bên ngoài, sau lại được phụ thân nuôi ở bên ngoài, khi đó nương còn chưa qua cửa, bà ấy cũng kiên trì đợi huynh kế thừa vị trí thế tử mới mang thai đứa bé ấy. Đại ca,” Chử Vân Sơn thở dài, “ Huynh là thư đồng của Tấn hoàng tử, có một số việc huynh luôn biết trước người khác một bước. Huynh lại là thân đại ca của đệ, từ nhỏ chúng ta cùng ăn cùng ở, huynh đang nghĩ cái gì, người khác không biết, đệ lại biết, đừng quên, huynh không phải chỉ lớn hơn đệ bốn tuổi mà thôi.”
Chử Vân Phi vẫn không buông tha, “ Đệ đã biết đại ca tốt với đệ, nên biết ta sẽ không ép đệ, ta chỉ muốn đệ có thể giúp ta mà thôi, ta bây giờ thân ở trong khó khăn…”
“Đại ca!” Chử Vân Sơn cắt đứt lời của hắn, “Tất cả hoàng bảng đệ đều xem qua, tay huynh cầm một trăm vạn trọng binh, nắm quân quyền thiên hạ, người kia…sẽ không nguyện ý để huynh có nhiều hơn một người huynh đệ.”
Chử Vân Phi trầm mặc, hắn cũng biết, nhưng hắn không có biện pháp khác.
Chử Vân Sơn thở dài, cũng không nói thêm nữa, xoay người ra cửa, tìm nha hoàn đến noãn phòng, kêu Sơn Tảo ra ngoài, cùng nhau trở lại Du Xuân cư.
An Dương công chúa từ noãn phòng đi ra đã nhìn thấy vẻ mặt của trượng phu, có
chút không đành lòng, "Nếu không...." nàng do dự một chút, "chúng ta giao lại binh quyền đi...thiếp nghĩ cũng sẽ không...."
Ánh mắt Chử Vân Phi sáng quắc, "nếu như nàng muốn nhìn ta cùng Ninh nhi chết, thì hãy đem lời này của nàng nói với hoàng huynh của nàng nghe đi, hoàng nữ không lo gả, nàng còn có cuộc sống tốt." Nói xong, Chử Vân Phi phất tay áo bỏ đi, để lại một mình An Dương công chúa xoa ngực khóc thút thít.
Trở lại Du Xuân cư, Chử Vân Sơn hỏi Sơn Tảo, "Nàng cùng công chúa nói những gì?"
Sơn Tảo mặt buồn bực: "Không nói gì, công chúa và mấy.... ừ, tiểu thiếp ở chung một chỗ nói y phục, rồi cài đầu, thiếp nghe không hiểu lắm, chỉ có thể ngồi im."
"Không nói những thứ khác?" Chử Vân Sơn mới không tin như vậy
Sơn Tảo buồn buồn nói, "Hỏi thiếp khi nào thì cùng chàng thành thân, còn hỏi người nhà của thiếp đâu, còn hỏi đứa bé mấy tháng..." giống như tra hộ khẩu vậy, còn thiếu vẽ lại tấm bản đồ là có thể trực tiếp trình lên hộ bộ ở huyện nha.
Chử Vân Sơn gật đầu, chỉ chỉ mũi nàng, "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai không biết còn có chuyện gì đấy!" nói xong, kêu tứ xuân mang nước nóng, tự mình tắm rửa cho Sơn Tảo, lại tự tắm rửa cho mình mới lên giường
Sau khi lên giường Sơn Tảo có chút hưng phấn, "tướng công, tịnh phòng nhà đại ca không tệ, về nhà chúng ta cũng làm theo một chút đi."
Chử Vân Sơn cười khẽ, "Làm cũng được, chỉ có chút phiền toái, ta lười phải làm."
Thật ra không phải hắn lười làm, mà nếu có tịnh phòng, thì hắn đâu dễ dàng gì quang minh chính đại nhìn Sơn Tảo tắm nữa, thật sự không có lợi mà, không làm là quyết định tương đối khá.
"Ở nhà dùng thùng nước tắm mỗi lần tắm xong cũng đầy nước, trong nhà hơi ấm rất nặng, lâu ngày không chừng sẽ sinh bệnh, nếu không chúng ta tốn ít tiền, mới người tới làm một chút." Sơn Tảo đã sớm thấy dùng thùng tắm trong phòng không tiện rồi, có lúc đang tắm lại chui ra Chử Vân Sơn, hai người một hồi nói trời nói đất trong nhà liền bị chìm trong nước rồi.
Chử Vân Sơn cười khẽ, không tiếp lời.
Sơn Tảo nằm trước ngực hắn, hôn lên người hắn, cảm nhận mùi vị dễ ngửi sau khi hắn tắm xong, trong lòng tính toán nho nhỏ, "Khi chúng ta rời đi, thiêp có thể hỏi công chúa một chút xà phòng thơm được không?"
Chử Vân Sơn bật cười, "Nàng thích xà phòng thơm?"
Sơn Tảo gật đầu, "ừ, rất thơm, so với xà phòng trấn trên còn thơm hơn."
Trấn trên cùng kinh đô sao có thể so sánh? Nói không chừng đây chính là đồ của phủ Nội Vụ tạo đấy!
Chử Vân Sơn không nói rõ, chỉ gật đầu, "đến lúc đó cùng công chúa nói một chút, tẩu ấy sẽ đồng ý."
Hai người nói chuyện một lúc lâu, Chử Vân Sơn không ngủ được, không ngủ được đương nhiên muốn làm một chút chuyện, thân thể hắn lộng lên đem Sơn Tảo đặt phía dưới, chỉ sợ đè ép bụng của Sơn Tảo, Chử Vân Sơn chống thân thể lên, cúi đầu hôn Sơn Tảo.
Hôn vừa kết thúc, Sơn Tảo thở hồng hộc, hai má ửng hồng xinh đẹp, thở gấp từ chối Chử Vân Sơn, "Không được, đại phu nói rồi, làm như vậy sẽ làm bị thương tới đứa bé."
Ánh mắt Chử Vân Sơn lóe sáng , gương mặt cũng có chút hồng, hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai Sơn Tảo câu gì đó, Sơn Tảo nghe xong mặt càng thêm đỏ, đầu lắc như trống bỏi, "Không được, không được, như vậy quá mắc cỡ."
Chử Vân Sơn cũng không giận, trực tiếp đến gần hôn nàng, một tay vuốt ve thân thể nàng, một tay cầm tay của nàng, đem tay nàng từ từ kéo xuống, nắm lấy lửa nóng của mình.
Sơn Tảo thẹn thùng muốn rút tay về, nhưng bị Chử Vân Sơn nắm rất chặt, nàng chỉ có thể chịu đựng xấu hổ, theo chỉ dạy của Chử Vân Sơn, từ từ vuốt ve.
Tay Chử Vân Sơn miết bộ ngực mềm mại của nàng, thỉnh thoảng đến gần khẽ cắn, động tác Sơn Tảo dần dần quen thuộc, Chử Vân Sơn nằm nghiêng ở bên cạnh Sơn Tảo, con mắt khép hờ, đôi tay vô thức vuốt ve hai luồng mềm mại bóng loáng của nàng, tiếng thở dốc từ từ lớn lên.
Đến đoạn sau, Chử Vân Sơn cũng ngừng động tác trên tay mình, thân thể không tự chủ mà nghênh lên, tay Sơn Tảo mệt chết nhưng nhìn dáng vẻ này của Chử Vân Sơn, lại không nỡ để cho hắn khó chịu, cũng không biết trải qua bao lâu, Sơn Tảo cảm giác tay mình đã có chút tê rần, Chử Vân Sơn mới rên rỉ mấy tiếng thật thấp sau đó giải phóng.
Hắn sau khi giải phóng cũng không quên Sơn Tảo, nghỉ ngơi một chút lập tức nhanh chóng hôn Sơn Tảo, hướng về Sơn Tảo giở trò, dùng ngón tay khiến cho Sơn Tảo thư thái một phen mới bỏ qua.
Gọi nha hoàn đem nước, Chử Vân Sơn lau sạch sẽ cho hai người mới bò lại lên giường, tâm tình của hắn rất tốt, đem Sơn Tảo ôm vào trong ngực, vuốt bụng Sơn Tảo, cảm giác quyết định của mình không hề sai, hắn kêu không tới kinh thành thì thôi, nếu đã đến rồi, cũng nên đem đại ca đang chệch đường của mình kéo về, nỗi đau mất đi người thân, hắn không muốn lại trải qua nữa.
Nhưng trước tiên, hắn phải đảm bảo Sơn Tảo được an toàn.