Bởi như vậy, dù mọi người có mười hai vạn phần tò mò, nhưng nhìn thấy đám người Vũ Di Môn sát khí đằng đằng, đại đa số người trong võ lâm, giang hồ hiệp khách đều chọn mỉm cười rời đi.
Nên xem cũng đã xem qua, một đại nam nhân thì có gì xem chứ, liếc mắt nhìn là xong việc, sau khi trở về liền nghị luận, đó mới là chuyện đã ghiền nhất, trở về đoán xem tên thiếu môn chủ này đã trêu chọc ai, lại lọt vào kết quả cổ quái như vậy, suy nghĩ một chút, đúng là hưng phấn a.
Trước một ngày quyết đấu, người võ lâm trong Long Môn Khẩu đều nói tới chuyện này, hơn nữa còn là đề tài nói chuyện làm cho người ta cực kỳ hưng phấn.
Nửa canh giờ sau, một âm thanh rõ to truyền ra khắp Long Môn Khẩu.
- Tại hạ Vũ Di Môn Dương Thiên Trì, không biết khuyển tử đắc tội vị cao nhân nào, kính xin gặp mặt một lần, để cho khiển tử bồi tội trước mặt.
Âm thanh đúng là to, trung khí mười phần, còn mang theo một tia uy nghiêm.
- Là Dương Thiên Trì a, Dương Thiên Trì đã tới đây, môn chủ của Vũ Di Môn a!
- Chuyện này có ý tứ a, Dương Thiên Trì đã tới, cường giả Bát phẩm a!
- Ồ, kỳ quái, người ở nơi đó tại sao còn chưa giải tán, chẳng lẽ Dương Thiên Trì còn chưa cứu được con của mình?
- Không thể nào, Dương Thiên Trì là cường giả Bát phẩm a, chả nhẽ hắn không thể xử lý được sao?
...
Từng đợt âm thanh nghị luận, hoặc sáng hoặc tối truyền miệng trong Long Môn Khẩu, mà Dương Thiên Trì hô lên ba lượt, đều không có hồi âm, thiếu chút nữa tức giận muốn thổ huyết.
Thời điểm hắn nộ hỏa công tâm, một âm thanh lạnh lùng phiêu đãng khắp Long Môn Khẩu.
- Cho người của ngươi tản ra, ngày mai đến mang người về, việc này sẽ bỏ đi, nếu không, chính ngươi sẽ như hắn!
Dương Thiên Trì biến sắc.
- Các hạ, giết người cùng lắm là đầu rơi xuống đất, ngươi làm vậy không cảm thấy quá mức sao?
- Ngươi còn chưa có tư cách bàn điều kiện với ta!
Âm thanh trong trẻo vẫn lạnh lùng như trước, nhưng âm thanh này sâm nghiêm hơn, sắc mặt Dương Thiên Trì đại biến, giống như thừa nhận áp lực khổng lồ, sắc mặt Dương Thiên Trì đỏ bừng, liếc mắt nhìn Dương Ngọc Hà bị treo lên cột, nghiến răng nói ra một chữ.
- Đi!
Mặt trời rực rỡ trên cao, thời điểm bầu trời xanh như nước biển, cây cột, dây xích và lá cờ
"Thay trời hành đạo" ở giữa trợ đã biến mất, Dương Ngọc Hà chật vật rơi xuống đất, được người trong Vũ Di Môn mang trở về, nhưng mà, hiện giờ không ai chú ý tới kết cục của hắn, ánh mắt tất cả mọi người đều bị Long Môn Nham bên ngoài Long Môn Khẩu hấp dẫn, mà ở cách Long Môn Khẩu ba dặm, có một con sông, địa thế có chút dốc đứng, bờ sông có một ít đá lớn nằm ở mặt sông, đó chính là Long Môn Nham, mà Long Môn Nham này cũng có chút danh tiếng trong Long Môn Khẩu, nhưng lại không nổi danh với người bên ngoài, bởi vì Long Môn Nham này nhìn thì thấy thật đồ sộ, nhưng bốn phía lại không có cảnh sắc tươi đẹp gì, cho nên, cũng không làm cho người ta nổi hứng thú du ngoạn, mà sáng sớm hôm nay, có người phát hiện, có một người thân mặc bạch y cầm kiếm xuất hiện phía trên Long Môn Nham, giống như đang đợi cái gì đó.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du!
Lục Thiểu Du ước chiến quyết đấu với Vương Xà, chỉ nói là quyết đấu ở Long Môn Khẩu, nhưng lại chưa từng xác định ở nơi nào trong Long Môn Khẩu, cho nên, tuy người trong võ lâm chen chúc tới Long Môn Khẩu, nhưng cũng không biết hai vị này quyết đấu ở đâu, nhưng không ai ngờ, ở Long Môn Nham lại nhìn thấy tung tích của Liệu Thiểu Du, như vậy, không hề nghi ngờ, địa điểm quyết đấu chính là Long Môn Nham, dưới tình huống như vậy, còn có người nào còn tâm tư đi quản tên thiếu chủ Vũ Di Môn sao? Tất cả đều chạy tới Long Môn Nham lâu rồi.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, cả Long Môn Nham liền chật chội như nêm cối.
Nhưng mà, dù nhiều người, nhưng không ai có thể tiến ngằn Long Môn Nham một trăm trượng.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.comTrăm trượng, khoảng cách này, giống như đang tồn tại một tầng ngăn cách vô hình, đem tất cả mọi người ngăn cách ở bên ngoài trăm trượng.
- Đây là thực lực của cường giả Cửu phẩm a.
Mọi người cảm thán.
Một cổ uy áp vô hình phóng xuất ra, liền không có người nào có thể tiến vào khoảng cách trăm trượng, hơn nữa, dưới khí thế áp bách sắc bén của Lục Thiểu Du, tràng diện đang ồn ào trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Lục Thiểu Du, trong ánh mắt lộ ra hào khí vô cùng cuồng nhiệt, không khí lúc này biến thành tràng cảnh nghiêm túc và trang trọng, đột nhiên một âm thanh quỷ dị trong đám người xuất hiện, mọi người quay đầu lại dò xét, sau đó đều há hốc mồm, chỉ thấy trong đám người, chẳng biết lúc nào xuất hiện một thiếu niên mặc thanh y, lông mày của thiếu niên này xanh đẹp, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ khôn khéo nhiệt tình, ở trước mặt hắn là một cái bàn, mặt mày hớn hở kêu to, dĩ nhiên là người này mở sòng đánh bạc ngay tại đây.
Nói cũng kỳ quái, vốn mọi người dưới khí thế áp bách của Lục Thiểu Du, hào khí lộ ra chút nặng nề, dưới sự náo động của thiếu niên này, hào khí khẩn trương ở đây biến mất vô ảnh vô tung, mặc dù mọi người không thể tiến vào khoảng cách trăm trượng, nhưng âm thanh nghị luận đã lớn lên, cũng có một ít kẻ gan lớn, chạy tới trước mặt thiếu niên này, thiếu niên thanh y này vẫn tươi cười tiếp đón.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du hình như cũng cảm giác được hào khí có chút khác thường, đem ánh mắt nhìn về phía thiếu niên mạc thanh y kia, thiếu niên kia giống như cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, hơi ngẫng đầu, sau đó đối mặt với Lục Thiểu Du, cười cười, xoay đầu lại, tiếp tục hô lên, đặt cược đi, đặt cược nhiều vào, mua nhiều, thắng nhiều, thắng nhiều a!
Thiếu niên cũng không hề cố kỵ ánh mắt của Lục Thiểu Du.
Sau khi Lục Thiểu Du nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên thanh y kia, ánh mắt có chút lóe lên, cũng không nhìn nữa, giống như không có nhìn thấy, một cử động kia, cũng không giấu diếm được ánh mắt của người khác, ngay cả người ngu cũng biết, thiếu niên thanh y này có lai lịch không tầm thường, nếu không, với tính tình cao ngạo như Lục Thiểu Du, thời điểm hắn quyết đấu tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra, mà lúc này, thiếu niên thanh ý này đánh bạc ở trước mặt hắn, có người mua Vương Xà thắng, có người mua Lục Thiểu Du thắng, trong khoảng thời gian ngắn, thiếu niên kia bận rộn muốn chết.
- Vương Xà thắng, một vạn lượng...
Một âm thanh hào phóng từ trong đám người hô lên, sau đó, một thân ảnh cao lớn gạt mọi người ra, đi tới trước mặt thiếu niên và đạt cược, đem một túi tiền đặt trên bàn, mọi người lập tức trợn tròn mắt, bởi vì bọn họ có thể từ trong hào quan của túi vải mà biết được, bên trong túi vải nhất định là vàng.
Nhưng không ngờ thiếu niên kia con mắt cũng không thèm nhìn một cái, liền thu hồi túi vải lại.
- Mua Vương Xà thắng, mười bồi một!
- Mười bồi một, không phải chứ?
Đại hán sửng sờ một chút, lập tức kêu lên.
Thiếu niên thanh y ngẩn đầu lên nhìn hắn một cái, lại rủ mí mắt xuống.
- Hai mươi bồi một!
- Ách!
Đại hán tức giận bị thiếu niên hạ giá bồi xuống hung hăng liếc nhìn hắn.
- Tốt, vậy hai mươi bồi một...
Sau khi nói xong, gạt mọi người ra, quay người rời đi, giống như không muốn ở lại để tiếp tục bị thiếu niên này khinh bỉ nữa.
Đám người chung quanh bị hắn đẩy ngã trái ngã phải, một người tính tình nóng nảy, vừa muốn mở miệng mắng, lại bị một người sau lưng che miệng hắn lại, thẳng cho tới khi đại hán rời đi, người che miệng hắn mới buông ra.
- Mẹ kiếp, Vương mặt rỗ, ngươi đang tìm chết sao?
- Ta đang muốn nói đây, ngươi muốn chết à, biết người nọ là ai không?
- Ai? Chẳng lẽ là Vương Xà sao?
- Không phải, nhưng không khác lắm!
Vương mặt rỗ lòng còn sợ hãi nhìn bóng lưng của người đó nói.
- Đó là Lôi Hư, là đại thủ tọa của Thiên Long Đạo, Lôi Hư mà ngươi cũng dám mắng, tìm chết sao?
Hít!
Đám người chung quanh hít sâu một hơi, trong nội tâm âm thầm may mắn là vừa rồi mình không có mở miệng nói bậy.
Thiên Long Đạo Lôi Hư, so với Vương Xà, thủ tọa Lôi Hư không thường xuyên đi lại trong giang hồ, nhưng tất cả mọi người biết rõ, thanh danh và địa vị của hắn vượt trên Vương Xà, là hậu tuyển duy nhất cho ngôi vị chưởng giáo Thiên Long Đạo, một thân tu vi cùng Vương Xà, thâm bất khả trắc, không thể tưởng được là đại hán này chính là Lôi Hư, nếu như đại hán đó là Lôi Hư, như vậy, hoàn toàn không thèm nhìn đại hán, vậy thiếu niên thanh y kia là người thế nào?
Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn về phía thiếu niên thanh y kia đã có biến hóa, giống như đang nhìn thấy một trân bảo hiếm thấy.
- Nhìn cái gì vậy, muốn hạ bồi xuống à, không thì đi xem náo nhiệt đi.
Bị một lượng lớn người nhìn chằm chằm, hiển nhiên thiếu niên thanh y không thoải mái, mở miệng kêu lên, còn không đợi âm thanh của hắn chấm dứt, thì một túi tiến màu trắng rơi xuống trước mặt của hắn.
- Mua Vương Xà thắng, mười vạn lượng, một bồi một!
Âm thanh vừa ra, một thân ảnh ưu mỹ phiên nhiên mà đi.
- Không thể nào, xem ra làm sinh ý này sẽ bị thiệt thòi a!
Thiếu niên thanh y nhìn cái túi màu trắng, hú lên đầy quái dị, trong thì nói thế nhưng vẫn thu cái túi.
- Là Niệm Vô Song, Thiên Long Đạo Niệm Vô Song.
- Đúng là Niệm Vô Song, ba đại thủ tọa Thiên Long Đạo đã xuất hiện hai người, nếu như Vương Xà lại đến, đây chính là một chuyện trọng đại trong võ lâm a.
- Đúng vậy a, đúng a!
Chung quanh vang lên âm thanh phụ họa.
Lôi Hư và Niệm Vô Song hai người, tu vi đều rất mạnh, đối với người bên ngoài mà nói phạm vi trăm trượng, đối với bọn họ không có ảnh hưởng gì, một trước một sau, trực tiếp đi đến bên cạnh Long Môn Nham, riêng phần mình tìm một chỗ có vị trí không tệ mà dừng lại, đều dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Lục Thiểu Du, mà cho đến lúc này, mà mọi người đều biết, Lôi Hư và Lục Thiểu Du hình như có một chút ân oán, hơn nữa là mối thù đoạt thê (cướp vợ).
Năm đó Lục Thiểu Du và con gái của Vân Châu tổng đốc Mã Thiên Trường có hôn ước, tuy thời điểm đón dâu bị Vương Xà phá hoại, nhưng ngay từ đầu, tất cả mọi người cho rằng Mã Linh Lung và Vương Xà có chân với nhau, ai biết, kết quả cuối cùng lại làm cho người ta lóa mắt, thì ra có chân với Mã Linh Lung không phải là Vương Xà, mà là một thủ tọa khác của Thiên Long Đạo, Lôi Hư, nói như vậy, ân oán của Lôi Hư với Lục Thiểu Du không kém hơn ân oán với Vương Xà, cái gọi là thù giết cha, mối hận đoạt vợ, Lục Thiểu Du và Vương Xà cũng không có thù giết cha, mà với Lôi Hư là mối hận đoạt vợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tràng diện lập tức quỷ dị, cả đám nhìn ánh mắt của hai người bắn ra lửa, giống như hai vị này không muốn chờ mà sẽ đánh nhau trước.
Không có người nào sở liệu, nhìn thấy Lôi Hư xuất hiện, gương mặt vốn không hề bận tâm của Lục Thiểu Du rốt cục cũng biến sắc, ánh mắt cũng biến thành lăng lệ ác liệt.
- Đối thủ hôm nay của ngươi là Vương Xà, không phải ta, qua hôm nay, ân oán giữa chúng ta, ngươi muốn kết thúc lúc nào cũng được.
Lôi Hư cũng ý thức được ánh mắt Lục Thiểu Du không đúng, hơi khoát tay chặn lại, nói ra.
- Hôm nay, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi.
- Ha ha ha ha...
Một câu, đã làm cho mọi người chung quanh trầm mặc không nói, nhưng chỉ có thiếu niên thanh y khai mở sòng bạc lại cười ha hả, trong hoàn cảnh tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tiếng cười của hắn đúng là quá chói tai, nhưng mà, không ai đi quản khỉ gió gì tới hắn, ở đây không có người nào có thể nhìn ra lai lịch của hắn, nhưng từ biểu hiện của Lục Thiểu Du, hay là Lôi Hư và Niệm Vô Song mà đoán, tiểu tử này, lai lịch bất phàm, mà người trong cuộc cũng không tỏ vẻ bất mãn, cho nên người giang hồ ở đây cũng không ngốc mà xuất đầu thay người ta.
- Lục Thiểu Du thắng, mười vạn lượng!
Thời điểm mọi người đang kinh dị, một âm thanh vang lên, đã thấy một trung niên nam tử sắc mặt ôn hòa xuất hiện trước bàn đánh bạc của thiếu niên thanh y, trên mặt bàn, nhiều ra một túi tiền màu vàng.
- Tốt, Lục Thiểu Du thắng, một bồi ba mươi.
Thiếu niên thanh y thu túi tiền, nói ra.
Một câu nói ra, thiếu chút nữa trung niên nam tử chúi đầu xuống đất.
- Sao tỉ lệ đặt cược của ngươi lại loạn như thế chứ?
- Các ngươi biết rõ tin tức nội tình quá nhiều, không điều chỉnh tỉ lệ đặt cược, ta chết à?
Thiếu niên thanh y ngẩn đầu nói ra, phất phất tay với trung niên nam tử kia.
- Đi thôi đi thôi, đừng làm trở ngại việc buôn bán của ta.
Trung niên nam tử kia lộ ra vẻ thập phần bất đắc dĩ, đẩy đám người chung quanh ra, cũng đi vào phạm vi trăm trượng.
Thời điểm này, mọi người chung quanh xem như đã hiểu, bên ngoài trăm trượng, người không có năng lực tiến vào phạm vi trăm trượng đều là người giang hồ bình thường, nhưng có thể tiến vào phạm vi trăm trượng, tất cả đều là nhân vật cấp cường giả, hơn nữa địa vị cũng rất lớn, địa vị của những người này thập phần có ý tứ, mà những người này đi tới trước mặt thiếu niên thanh y kia đặt cược, ít nhất cũng hơn một vạn lượng, những người này, có mua Vương Xà thắng, cũng có mua Lục Thiểu Du thắng, thoáng cái, thiếu niên kia đã thu hơn trăm vạn lượng bạc, làm cho đám người chung quanh nhìn mà cảm thấy líu lưỡi.
- Vương Xà thắng, một ức lượng! (* một ức = một triệu)
Thời điểm mọi người ở đây đang líu lưỡi với số bạc mà thiếu niên thanh y thu được, lại có một âm thanh vang lên, làm căng thẳng thần kinh của mọi người ở đây.