Thông Thiên Đại Thánh Chương 130: Mã đại tiểu thư. (Hạ)


Sau khi nhìn thấy viên trân châu đen này, Từ Ung cũng cả kinh, liếc nhìn tiểu cô nương này, nhịn không được há to mồm.

- Thế nào, mang ta đi Thiên Long Thần Sơn, ta sẽ đem khỏa Mặc Ngọc Trân Châu này làm thù lao tặng cho ngươi!

- Tại sao ngươi phải đi Thiên Long Thần Sơn?

Từ Ung hít một hơi, cố gắng khôi phục thần sắc trấn định, nói:

- Ngươi phải biết rằng, Thiên Long Thần Sơn chính là tông môn của Thiên Long Đạo, người bình thường không thể đi lên, tuy ta là trưởng lão Ô gia, nhưng không có sự cho phép của Thiên Long Đạo cũng không thể đi lên.

- Chuyện này không thành vấn đề, ta có thể đi lên Thiên Long Thần Sơn, cũng có thể mang các ngươi đi lên Thiên Long Thần Sơn, nhưng ta không biết đường đi!

Tiểu cô nương xuất hiện nụ cười đắc ý.


- Còn chưa thỉnh giáo đại danh của cô nương!

- Ta họ Mã, a... Không, gọi là Lôi... Lôi Mã!

- Khục khục khục...

Tiểu Báo Tử đứng ở bên cạnh, liên tục ho khan, dù có lấy tên giả, nhưng cũng đừng có lấy tên quá giả, thử hỏi có cha mẹ nào đặt tên cho nữ nhi của mình là như vậy không?

- Lôi Mã Lôi Mã, tiểu nha đầu này không biết là con gái nhà ai a, chẳng lẽ nàng họ Lôi, cho nên mới gọi là Lôi Mã, chẳng lẽ nàng thích lôi và làm mã!

Tiểu Báo Tử sờ lên cằm, suy nghĩ dâm đãng.

- Ách, chuyện này, Mã... A! Lôi cô nương, nếu ngươi đã muốn đi Thiên Long Thần Sơn, cũng không cùng đường với thầy trò chúng ta, nhưng mà, trước khi đi, lão phu còn muốn tới Hoa Dương thành làm chút chuyện nhỏ, cho nên sẽ chậm trễ chút thời gian, không biết cô nương định thế nào?

Nói ra lời này, Tiểu Báo Tử nghe ra, đột nhiên cảm giác được cả người lạnh lẽo, từ những lời lẽ hai người vừa nói chuyện với nhau, Tiểu Báo Tử đã có thể khẳng định, thân phận của tiểu nha đầu này tuyệt đối không đơn giản, mà Từ Ung hình như đã nhìn ra thân phận của nàng, cho nên mới đồng ý đi Thiên Long Thần Sơn.

- Nhưng mà, thật sự muốn đi Thiên Long Thần Sơn sao? Bề ngoài thì nói mục đích của mình là đi Hoa Dương thành, chẳng lẽ sư phụ muốn lá mặt lá trái với tiểu cô nương này?

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử nghi hoặc, cũng không lộ ra biểu lộ gì khác thường.

Quả nhiên sau khi uống trà và nói chuyện phiến, Từ Ung liền bảo Tiểu Báo Tử lấy ba gian phòng, nói với tiểu cô nương kia là mình đã đi suốt mấy ngày nay nên mệt mỏi, nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng, liền gật đầu đồng ý.

Sau khi Từ Ung an bày tất cả, liền trở về gian phòng của mình, Tiểu Báo Tử cũng không biết hắn đang làm cái gì, lại nhìn nàng kia, cũng trở về gian phòng của mình, rơi vào đường cùng, Tiểu Báo Tử lắc đầu không hiểu, cũng trở về gian phòng của mình.

Nửa canh giờ sau, Từ Ung tiến vào phòng của hắn, đem một phong thư còn chưa ráo mực đưa cho hắn, dặn dò hắn đem thư tín giao cho Ô gia thiết khí phô của Bạch Vân trấn, bảo bọn họ đưa tin này về cho Ô gia tổng bộ, đưa tận tay gia chủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Đồng thời, Tiểu Báo Tử cũng biết được thân phận chân thật của tiểu cô nương này.

Nàng chính là nữ nhi của tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường, chính là vị hôn thê của bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du, Mã Linh Lung!

- Tiểu đệ đệ, ngươi xem cái gì đó!

- Tiểu đệ đệ, võ công của ngươi cũng không tệ, có thể giúp ta đánh một người hay không?

- Tiểu đệ đê, ngươi có biết còn xa lắm không, chừng nào thì tới Hoa Dương thành?

- Tiểu đệ đệ, ngươi bao nhiêu...

Tiểu Báo Tử ngồi trên lưng ngựa, mặt không biểu tình, nếu như có người nào nhìn kỹ, sẽ nhìn thấy rõ cơ mặt của hắn đang co rút rất rõ ràng.

Ngày hôm qua, sau khi gặp được Mã Linh Lung, Tiểu Báo Tử hoàn toàn lâm vào tình cảnh bị cô bé này công kích điên cuồng.

Đặc biệt là mỗi lần nàng gọi Tiểu Báo Tử, luôn luôn tăng thêm ba chữ "Tiểu đệ đệ" vào câu nói, đây chính là chuyện làm cho Tiểu Báo Tử phát điên!

- Ta đã nói với ngươi, không nên gọi ta là tiểu đệ đệ.

- Khanh khách, vì sao chứ, ngươi vốn chính là tiểu đệ đệ mà, mới mười một tuổi, tuy dáng người hơi lớn, nhưng vẫn là mười một tuổi, tỷ tỷ ta đã mười bảy tuổi, bảo ngươi một tiếng tiểu đệ đệ thì có gì sai chứ?

Trên trán Tiểu Báo Tử xuất hiện hắc tuyến, hắn nhíu mày, Mã Linh Lung nói đúng vậy. Nhưng mà, vừa nghĩ tới hàm ý "Tiểu đệ đệ" ở kiếp trước, Tiểu Báo Tử liền có cảm giác xúc động muốn đạp cho nàng một cước.

Đương nhiên, nếu như nữ nhân này thật sự gọi là Lôi Mã, hắn nói không chừng thực đi lên đạp, đáng tiếc, nữ nhân này có một tên gọi khác là Mã Linh Lung, là nữ nhi của Mã tổng đốc, hắn không có lá gan lớn như vậy.

Kết quả là, hắn quay đầu đi, làm bộ dáng thập phần khinh thường không để ý, nhưng không ngờ, làm thế càng kích thích lòng háo thắng của Mã Linh Lung, kết quả là Tiểu Báo Tử lại lâm vào một biển nói nhảm mênh mông rộng lớn.

Từ Ung cỡi ngựa đi ở phía trước, nhưng những chuyện sau lưng không thể giấu được hắn.

- Tên đệ tử này của ta, vận khí đúng là không tệ, mới đi ra khỏi Tần Lăng quận thành, đã gặp được Mã đại tiểu thư, đây là một mối quan hệ khó có được, dùng vị thân phận của vị Mã tiểu thư này, chỉ cần có quan hệ tốt với nàng, về sau, có nàng chiếu cố, tiền đồ Tiểu Báo Tử sẽ không hạn lượng.

Từ Ung cau mày thầm nghĩ.

- Cũng không biết ta đưa tin cho gia chủ là đúng hay không, nếu để cho nàng và Tiểu Báo Tử ở chung một thời gian ngắn. Không thể nói trước là nàng thực sự xem Tiểu Báo Tử là đệ đệ của mình a, chỉ tiếc, thân phận của nàng quá mẫn cảm, không đưa nàng trở về sớm, vạn nhất ở bên cạnh ta xảy ra chuyện gì, đừng nói ta là trưởng lão Ô gia, cho dù là gia chủ cũng không gánh nổi, mà tên Mã Thiên Trường, hắn là một tên điên chân chính a!

Nghĩ đến Mã Thiên Trường, Từ Ung giống như nhớ lại chuyện không thoải mái, thình lình run lên.

- Mẹ kiếp, có phải là ta chán sống rồi không, muốn đi tính toán thằng này, nên thành thật một chút là tốt nhất, tránh khỏi đến lúc đầu rơi xuống đất mà vẫn không biết có chuyện gì xảy ra.

Suy nghĩ một lúc, cả hai đấu võ mồm, đoạn đường này, cũng trôi qua nhẹ nhõm, vào lúc này, bỗng nhiên nghe sau lưng có tiếng vó ngựa truyền tới, từ xa đến gần.

Ba người vừa quay đầu lại, đã thấy đằng sau có hơn mười thiết kỵ đang chạy trong bụi mù, tiếng chân như sấm, thời điểm quay đầu lại thì còn cách xa vài dặm, nhưng chăm chú liếc nhìn khoảng cách của bọn họ và ba người đã chỉ còn một dặm, bóng người đã nhìn thấy rõ ràng.

- Mã Thái An, Kim Lang Kỵ, hỏng bét!

Mã Linh Lung vừa nhìn đã nhận ra thân phận, vội vàng một thúc ngựa, thúc ngựa tiến lên, nhưng con ngựa còn chưa động đậy, mười thớt ngựa đằng sau đã vọt lên phía trước, đồng thời chắn đầu ngựa lại.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-130/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận