Thông Thiên Đại Thánh Chương 270: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. (Thượng)


Trung Hòa quận thành là bụng của Đại Tấn, nhưng cũng là khu vực biên giới của Kiền Châu, mà biên giới của Kiền Châu giáp với Hào Châu và Thanh Châu. Chính vì nó nằm ở chỗ giáp ba giới, chung quanh có rất nhiều khu vực không ai quản lý, trước khi bị Bái Hỏa Giáo công hãm, chính là một nơi thị phi, đạo phỉ cũng không ít, sau khi bị Trung Hòa quận thành phục bắt, yên tĩnh một thời gian ngắn, mà vài đám đạo phỉ chung quanh nổi danh có Tam Nương Tử, Mã Đại Hồ Tử, đều tham dự vào hành động với Bái Hỏa Giáo, Bái Hỏa Giáo bị đánh tan, đương nhiên đám đạo phỉ này cũng tan thành mây khói, thế nhưng tiệc vui chóng tàn, đạo phỉ là thứ gì, giống như kỹ nữ, xã hội loài người vừa bắt đầu, nó đã tồn tại, là chức nghiệp cổ xưa nhất, mà vài đám đạo phỉ này có hứng thú với khu vực xung quanh Trung Hòa quận thành, không chỉ có uy hiếp rất lớn với một ít trấn nhỏ, các thôn xóm, mà chúng còn ảnh hưởng tới thương lộ đi thông tới Trung Hòa quận thành, đám đạo phỉ này tồn tại, sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới chuyện phục hồi kinh tế và phồn vinh của Trung Hòa quận thành, mà tên Vạn quận trưởng, cũng dựa vào lý do này, yêu cầu Lý Nguyên xuất binh, tiêu diệt đạo phỉ, sau khi bị Lý Nghiêm cự tuyệt mấy lần, hắn đổi phương pháp, đó là mượn binh.


Ngươi không đi đúng không? Ngươi không đi, ta đi, nhưng thủ hạ của ta không đủ, cho nên ta mượn, ngươi đưa cho ta!

Thời điểm ban đầu, Lý Nguyên vì chút mặt mũi, cho hắn mượn một lần, cho mượn một ngàn người ngựa, phải trả lại cho hắn đầy đủ một ngàn, cộng thêm một tên sĩ quan cấp tá, kết quả ba ngày sau, một ngàn người ngựa, chỉ còn lại bảy trăm, trong đó có hơn một trăm người tổn thương, ba trăm người ở lại quản lý khu vực không có ai, Lý Nguyên vì chuyện này mà nổi giận xung thiên, gọi tên sĩ quan cấp tá kia trở về hỏi cho rõ, sau đó liền bão nổi.

Thì ra tên quận trưởng ngay từ đầu đã đoạt quân quyền của sĩ quan cấp tá này, sau dẫn quân đi đánh đạo phỉ, liền sắp xếp dưới trướng của mình, tên sĩ quan kia vốn phản đối, nhưng bất đắc dĩ đối phương chức to hơn hắn, hắn không có quyền nói chuyện. Dẫn quân đi đánh tan đạo phỉ, tên Vạn quận trưởng đem toàn bộ đội ngũ vào biên chế của mình, cho trung quân, hậu quân tiến vào đất của đạo phỉ, bài binh bố trận rất khí thế, kết quả lại bị đạo phỉ giảo hoạt mai phục, hao binh tổn tướng, xám xịt trở lại.

Đương nhiên Lý Nguyên tức giận, mang bốn gã thân vệ, đến phủ quận trưởng hỏi tội, tên Vạn quận trưởng chinh chiến vô công, kết quả nổi nóng, ngược lại chất vấn Lý Nguyên luyện binh không được, Lý Nguyên tức giận không nói nhảm với hắn, trực tiếp cho hắn hai bạt tay, một cước đá hắn nằm trên mặt đất, mang theo bốn gã thân vệ, nghênh ngang rời đi.

Chuyện này, đã đắc tội với Vạn An, ngày tiếp theo Vương Thiên Lôi buôn bán lương thực bị làm khó dễ, phải biết rằng, lúc bắt đầu, bởi vì quan hệ với Tiểu Báo Tử, cửa hàng lương thực của Vương Thiên Lôi rất được chiếu cố, nhưng sau chuyện đó, Vạn An coi đây là sỉ nhục, cho nên với việc thân vệ Lý Nguyên chiếu cố cửa hàng lương thực thì nhìn không vừa mắt, nhưng mà, thời điểm này muốn thu thập Vương Thiên Lôi lại không dễ dàng, một là thấy Vương Thiên Lôi làm sinh ý, thứ hai thấy Tiểu Báo Tử không ở đây, cho nên đám thân vệ Dương Quản rất chiếu cố, đám thân vệ này là những lão binh chân chính, không có thói quen nói đạo lý, không người nào của quận trưởng dám đắc tội với bọn họ, cho nên, sau mấy lần, Vạn An rơi vào đường cùng, đành phải mặc kệ cửa hàng lương thực này, dù sao vận dụng thủ đoạn với một cửa hàng lương thực, hắn làm chức quận trưởng quá mức thất bại rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cũng chính vì việc này, hiện tại phủ quận trưởng và phủ đô đốc không tới tình trạng thủy hỏa bất dung, nhưng sẽ không nhìn mặt nhau, đội ngũ song phương thấy đối phương không vừa mắt, thỉnh thoảng còn muốn tìm đối phương gây phiền toái. Nhưng vì người của phủ đô đốc đều là lão binh, Lý Nguyên lại xuất thân Lý gia Bình Châu, bởi vậy, mấy lần tranh đầu đều chiếm hết thượng phong.

Đương nhiên, Lý Nguyên cũng là người thông minh, biết giữ bổn phận, tuy chiếm thượng phong, nhưng làm việc rất quy củ, càng không chủ động khơi mào gây chuyện, cho nên, trong Trung Hòa quận thành mới yên bình như vậy.

Bình tĩnh thì bình tĩnh, đó là vì thượng cấp muốn khắc chế, nhưng người cấp dưới thì sao?

Tiểu đả tiểu nháo chưa từng đình chỉ bao giờ, hiện tại, thân vệ của phủ đô đốc nhìn thấy gia sư của phủ quận trưởng, xuất hành vào ban đêm thế này, đương nhiên rất hưng phấn, tên Hồ sư gia này là tâm phúc của Vạn An, nhìn bộ dáng hắn như vậy, không chừng đang muốn làm chuyện xấu, nếu như bọn họ có thể bắt được tận tay, đưa tới trước mặt Lý Nguyên, thì Lý Nguyên sẽ vặn ngã Vạn An, thời gian mọi người sống ở Trung Hòa quận thành này, cuộc sống sẽ khá giả hơn không ít.

Nghĩ tới điểm này, hai mắt Kỳ Phi nhíu lại, cùng với Tiểu Báo Tử, Đồng Thần trao đổi ánh mắt, lặng yên không một tiếng động xuống lầu, đi theo vào trong hẻm nhỏ, theo thật sát sau lưng Hồ sư gia.

Hồ sư gia cầm cái bao thật cẩn thật, ôm vào trong ngực thật chặt, không dám buông tay ra dù chỉ một chút, sợ nếu mình buông tay ra, thì cái bao trên tay sẽ nổ tung, nổ hắn không còn lóng xương lành lặng.

Hắn là sư gia của quận trưởng Vạn An, dù không rõ phẩm cấp, nhưng ở trong Trung Hòa quận thành này, nếu nói hắn là nhân vật chỉ dưới một người, trên vạn người còn không đủ.

Bởi vì cho tới nay, mặc kệ là ngày tốt hay không tốt, nếu không phải chuyện xảy ra hôm nay, thì thời gian sắp tới nó sẽ xảy ra, dù thế nào thì ngày đó cũng tới.

Nhưng không còn cách nào, trên thế giới này, không phải chuyện này cũng như ý muốn của con người, có chút chuyện phải xảy ra, nên xảy ra, cũng không phải ngươi muốn nó không xảy ra, thì nó sẽ không xảy ra.

Giống như tối hôm nay, ở trong thư phòng của quận trưởng, hắn phát hiện một phong thư, đây là việc không theo ý muốn của con người, hắn thật sự không nên xem thứ đó, nhưng không có biện pháp, bởi vì thứ đó đang ở ngay trước mặt hắn, mà tò mò sẽ giết chết con mèo, hắn mở ra xem.

Sau đó, giống như hiện tại, cầm lấy bao đồ, bằng tốc độ nhanh nhất, giống như chó nhà có tang, chạy ra khỏi phủ quận trưởng, có nhà cũng không dám quay về.

Nhà, nghĩ đến nhà, trong lòng của hắn lại quặn đau từng hồi, nhà chắc chắn sẽ không còn, trong nhà có lão mẫu, thê nhi, lúc này nhất định đã bị quận trưởng bắt. Không bao lâu sau, đầu sẽ rơi xuống đất, hoặc là làm mồi câu hắn ra, nhưng kết cục cuối cùng, cũng giống như vậy.

Cho nên, hiện tại hắn phải chạy, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Trung Hòa quận thành, biến mất trong biển người mênh mông, chỉ có như vậy, mới có thể thoát khỏi cảnh bị Vạn An đuổi giết, mới có được con đường sống, tương lai sẽ giúp người nhà báo thù.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-270/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận