Sự tình kế tiếp liền thuận lý thành chương, những cường giả này tựa như đã ước định xong, đều đứng vào trong thanh quang, không có tranh đoạt, cũng không có chen lấn, chỉ là dựa theo thực lực lớn nhỏ đứng vào.
Lão Kim Kê là người thứ ba đi vào, Lạc Hải Vân theo sát sau đó, hiện tại Lạc Hải Vân đổi một thân trang phục Tiên Cung nhị thập bát tú, ở đây không ai có thể nhận ra hắn.
Bất quá tin tưởng, khi đoàn người này từ Cổ Khư trở lại Trung Nguyên, liền nhận được tin tức về Lạc Hải Vân trước tiên, đồng thời cũng sẽ ở đó chờ xem trò cười Vương gia đi. Chỉ là hiện tại, lực chú ý của mọi người đều là ở trên Cổ Khư.
- Đây là địa phương quỷ quái gì vậy?
Thanh quang chợt lóe, thân hình Tiểu Báo Tử xuất hiện trên phế tích thật lớn. Sau đó, thân hình Lão Kim Kê và Lạc Hải Vân cũng hiện ra theo.
- Thiên địa nguyên khí thật nồng hậu!
Lão Kim Kê cảm khái một tiếng. Nghe lời này, Tiểu Báo Tử mới chú ý tới, trong thiên địa mờ mịt này, thiên địa nguyên khí dày đặc chí ít gấp mười lần bên ngoài.
Theo thanh quang liên thiểm, cường giả trên cô đảo đều được vận chuyển đến trong phế tích này. Hầu hết mọi người khi xuất hiện cũng đều kĩnh hãi với thiên địa nguyên khí nồng hậu ở đây.
Tiểu Báo Tử cảm giác lại không giống.
Không gian Cổ Khư này rất có vấn đề. Không chỉ có bất ổn định, hơn nữa tràn ngập khe hở mắt thường không thể nhìn thấy, tựa như một tấm thủy tinh rạn nứt, tùy thời đều có thể vỡ vụn ra.
- Tốt tốt, ta đang tốt đẹp, tự nhiên chạy đến địa phương quỷ quái như vậy làm cái gì?
Trong lòng Tiểu Báo Tử thầm nói, ánh mắt hướng về Lạc Hải Vân và Lão Kim Kê.
- Chư vị, chúng ta đã tiến nhập Cổ Khư, có thể tại đây đạt được cái gì đều dựa vào bản lĩnh của mình!
Lão Kim Kê ôm quyền nói với mọi người, sau đó vung tay áo lên, dẫn Tiểu Báo Tử và Lạc Hải Vân nhún người rời đi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comĐể lại đám cường giả cảnh giác nhìn nhau, không ai nói gì cả, cũng đều hướng những nơi khác rời đi.
- Nếu không phải lúc trước ngươi nói cho ta biết địa phương quỷ quái này là di chỉ Tiểu Lôi Âm Tự, ta còn nhìn không ra nơi này là một chùa miếu đấy!
Ba người lướt qua không trung, nhìn phế tích phía dưới, Tiểu Báo Tử cảm thán nói.
- Tiểu Lôi Âm Tự tại Thượng Cổ thời đại cũng được coi là một danh môn, đáng tiếc a, đắc tội Thượng Cổ Yêu tộc, bị Yêu tộc đánh phá hư không, trùng nhập trong chùa, đem cổ tháp vạn năm này triệt để san thành bình địa. Trong chùa tất cả đều bị Thượng Cổ Yêu tộc cướp bóc không còn cái gì.
- Vậy chúng ta còn tới đây làm cái gì?
Tiểu Báo Tử hỏi.
- Hừ, Thượng Cổ thời đại tài nguyên phong phú đến cực điểm. Khi đó đồ vật có giá trị đặt ở hiện tại được xưng là hiếm thế kỳ bảo. Đồ mặt ở trong mắt các tu sĩ Thượng Cổ không có bất cứ giá trị gì, khắp nơi đều có, đến hiện tại cũng được rất nhiều người coi là thiên tài địa bảo, ngươi xem nơi đó!
Vừa nói, Lão Kim Kê tựa hồ nhìn thấy cái gì, giơ ngón tay chỉ về phía trước:
- Kia hình như là một cây Tu Tuyết Thảo, là tài liệu trấn tâm trữ thần tuyệt hảo. Trong hiện tại sớm đã tuyệt tích mấy nghìn năm!
Lão Kim Kê dừng lại trước một cây màu trắng, giống như lông bồ công, cẩn thận nhổ cây Tu Tuyết Thảo lên.
- Đồ vật như vậy tại Thượng Cổ thời đại giống như cỏ dại, thế nhưng ở hiện tại đều là hi thế chi bảo!
- Hiện tại ta quan tâm là Tiểu Lôi Âm Tự địa cung!
Xác nhận xung quanh không có ai, Tiểu Báo Tử mới thấp giọng nhắc nhở.
Ở trong cô đảo hai ngày, Lạc Hải Vân đã đưa cho hắn mảnh áo cà sa cùng tin tức Cổ Khư xuất thế, lại cả bị Vương gia diệt tộc, nhân quả trong đó đều nói một lần.
Nguyên lai ba năm trước, hắn ở trong một mảnh hoang sơn dã tự vô ý đạt được mảnh áo cà sa cuốn lấy một quyển chép tay. Từ trong bản chép tay biết được, mảnh hoảng sơn dã tự này chính là một đạo thống của một tăng nhân từ trong Tiểu Lôi Âm Tự thời đại Thượng cổ trốn ra lưu lại đến bây giờ. Đạo thống này của hắn cũng đã thất truyền.
Trong bản chép tay ghi lại về một ít bí ẩn của Tiểu Lôi Âm Tự. Chỉ là bởi thời gian thật sự quá dài, những ghi chép này cũng qua tay nhiều người, có một ít đã bị mất đi. Có một ít nội dung lại là từ ngữ phỏng đoán của hậu nhân. Đến cuối cùng, Lạc Hải Vân cũng chỉ có thể xác định một việc, đó chính là Tiểu Lôi Âm Tự tuy rằng bị công phá, cướp sạch không còn gì. Nhưng còn một địa cung chưa có bị Yêu tộc tìm được.
Về phần trong địa cung bảo tồn vật gì thì không được biết.
Nguyên bản Lạc Hải Vân cũng chỉ coi là một quyển dã sử để xem, dù sao từ Thượng Cổ thời đại tới nay, nhiều năm trôi qua như vậy, cảnh còn người mất. Tiểu Lôi Âm Tự cũng đã không còn, coi như là không biến mất, một mảnh Cổ Khư kia vẫn đang tồn tại. Thế nhưng muốn hiện thế cũng là một chuyện khả năng không lớn. Bởi vì Cổ Khư hiện thế hoàn toàn là hiện tượng ngẫu nhiên, cho dù thật sự có hiện thế cũng
Nhưng hết lần này tới lần khác, những sự tình trên chính là trùng hợp thần diệu như vậy. Một tháng trước, mảnh áo cà sa kia đột nhiên xuất hiện phản ứng kỳ diệu. Kim tuyến thêu trên áo ca sa đột nhiên chớp động, bay thẳng về đông phương. Lạc Hải Vân tuy rằng không có Hỏa Hồng Tình, bất quá coi như là người có kiến thức rộng rãi. Tự nhiên minh bạch đây là tiêu chí Tiểu Lôi Âm Tự hiện thế. Điều này không khỏi làm hắn vui mừng quá đỗi, liền bắt đầu âm thầm chuản bị đi tìm Cổ Khư.
Thiên hạ không bức tường nào không lọt gió, Mạnh Sơn Quận thuộc về Bản Châu, trải rộng cơ sở ngầm của Vương gia. Tuy rằng Lạc gia là đại hộ ở Manh Sơn Quận, coi như là có chút thế lực, nhưng kém Vương thị rất nhiều. Trong gia tộc cũng có người ngầm tiết lộ tin tức. Hơn nữa năm đó hắn đạt được hai món đồ vật này, cũng không có báo lại, càng chưa từng nghĩ tới chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu mình, do đó cũng không có tận lực bảo mật. Khi đợi được Cổ Khư xuất thế, muốn bảo mật đã không kịp.
Sự tình bị Bản Châu Vương thị biết được. Chuyện kế tiếp liền giống như đoạn kết thông tục nhất trên giang hồ, cưỡng bức không được, dụ dỗ không xong, liền bắt đầu dùng vũ lực cướp đoạt. Mạnh Sơn Quận Lạc thị, bách niên vọng tộc này liền tại suy nghĩ sai lầm của Lạc Hải Vân mà sụp đổ. Cũng may còn được Tiểu Báo Tử và Lão Kim Kê cứu mạng.
- Đây là giang hồ, tuyệt không thể đi sai một bước, đi sai một bước thua cả ván cờ. Lạc Hải Vân đối mặt chỉ là một Vương gia, mà Hỏa Hồng Tình của ta phải đối mặt chỉ e là tất cả cao môn đại phái, thế gia đại phiệt trong thiên hạ. Chỉ cần bí mật của ta bị tiết lộ ra ngoài, kết cục khẳng định so với hắn thậm chí còn thảm hơn gấp ngàn vạn lần!
Tiểu Báo Tử trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, từ trong tao ngộ của Lạc Hải Vân, hắn đối với giang hồ lại thêm hiểu rõ, trở nên trực quan, trong lòng cũng càng thêm tỉnh táo.