Thông Thiên Đại Thánh Chương 751: Khiêu khích càn rỡ và chiến đấu. (3)


Trong thanh âm ẩn chứa uy nghiêm khiến người ta vô cùng kinh sợ. Giống như là Cửu Thiên Thần Minh gầm lên khiến cho người ta kinh hồn táng đảm, người có tu vi thấp một chút thì căn bản là không khống chế nổi tinh thần của mình, hai chân mềm nhũn. Mà người bình thường ở trong Minh Nghĩa phường, đặc biệt là những phần tử trí thức, thì chưa từng biết đến uy nghiêm của cường giả như vậy. Cả một đám đều quỳ rạp xuống đất, nhát gan một tý thì đều sợ hãi đến ướt cả quần.

Sắc mặt Lục Thiếu Du trắng nhợt, phun ra một ngụm máu, thân thể đang bay giữa không trung lắc lư hai cái, thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất.

- Điều đó không có khả năng, điều này làm sao có thể, mới chỉ qua hai năm, tiểu tử này làm sao có thể có nội khí hùng hồn như vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu toàn bộ cường giả đều hiện lên nghi vẫn như vậy, khinh ngạc như vậy.

Lúc này trưởng lão của Minh Nghĩa Kinh Viện cùng với chấp sự và hai mươi ba tên cường giả đến. Mà ở trong Minh Nghĩa Phường, trừ bỏ cường giả của Minh Nghĩa Kinh Viện, thì còn có một ít khách nhân tới dự lễ tiến tới.

Thân là một trong tam đại môn phái của Đại Tấn, có người tấn chức tuy rằng không phải là một việc quá mức ngạc nhiên nhưng cũng là một đại sự, tự nhiên là cần có người tới dự lễ. Những người có quan hệ với Minh Nghĩa Kinh Viện được mời tới dự lễ, đương nhiên thân phận cũng sẽ không quá thấp. Cho nên trong đám khách nhân cũng không thiếu cường giả trên thất phẩm. Sau khi đám cường giả này ổn định tinh thần, cơ hồ trong đầu đều xuất hiện một ý niệm : Tiểu tử này tu luyện như thế nào, vì sao lại có nội khí hùng hồn như vậy?

Sau đó, các phản ứng tự nhiên cũng không giống như lúc trước, có hưng phấn khi thấy người khác gặp họa, có tâm tư trầm trọng, có đầy bụng nghi vấn, cũng có tràn ngập lo lắng, mà càng nhiều hơn là khiếp sợ, mịt mờ. Thậm chí còn có một loại cảm giác giống như đang ở trong mộng.

- Nội khí hùng hồn như vậy, không có ba bốn trăm năm tích lũy là không thể nào. Hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, chẳng lẽ là một thiên tài tuyệt thế?

Đây là cảm giác mờ mịt không biết phải làm sao.

- Huyệt khiếu, tiểu tử này nhất định là đã tu luyện để mở ra huyệt khiếu bên ngoài, cho nên mới có được nội khí hùng hồn như vậy. Nhưng mà hắn làm thế nào để mở ra huyệt khiếu, chẳng lẽ hắn có pháp môn mở ra huyệt khiếu, loại pháp môn thần diệu này sớm đã thất truyền, cho dù là Thiên Long Đạo thì cũng do mấy tên thái thượng trưởng lão nắm trong tay, giữ kín không truyền ra ngoài. Hắn làm sao có thể biết được, trừ phi hắn là vũ khí bí mất được Thiên Long Đạo bồi dưỡng!

- Mở ra huyệt khiếu, điều này sao có thể, phương pháp mở ra huyệt khiếu nguy hiểm vô cùng, cho dù là tiến vào Thông Huyền Cảnh cũng phải cực cẩn thận, nếu không sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Tu vi của hắn mới có bát phẩm, làm sao có thể mở ra huyệt khiếu được!

- Lần này có trò hay để xem rồi, Minh Nghĩa Kinh Viện lại trêu chọc phải một tiểu quái vật như vậy, ha ha, hôm nay là ngày Kỷ Trung Đường tấn chức đại trưởng lão, hắn làm như vậy coi như mặt mũi của Minh Nghĩa Kinh Viện đã mất sạch.

- Thiên Long Đạo đã thu một tên đệ tử thật giỏi!

- Vây giết hắn, Minh Kinh Nghĩa Viện vì sao phải vây giết, hơn nữa còn là hai gã trưởng lão cùng vây giết hắn, đến tột cùng hắn đã làm cái gì? Chẳng lẽ là đào phần mộ tổ tiên của Minh Nghĩa Kinh Viện lên sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại suy nghĩ xoay chuyển ở trong đầu mọi người, tất cả mọi người đều muốn nhìn xem Minh Nghĩa Kinh Viện xử lý chuyện này như thế nào.

Nếu là xử lý không thỏa đáng, uy danh mấy ngàn năm của Minh Nghĩa Kinh Viện có thể bị hủy hoại trong chốt lát.

Trầm mặc, trầm mặc đáng sợ!

Sau khi Chu Báo lớn tiếng khiển trách, cả Minh Nghĩa Phường lại một lần nữa lâm vào tình trạng trầm mặc đáng sợ. Lực chú ý của toàn bộ mọi người đều tập trung vào Minh Nghĩa Kinh Viện, chung quy chuyện này vẫn là nhằm vào Minh Nghĩa Kinh Viện.

Bọn hắn muốn xem xem, môn phái truyền thừa ngàn năm này sẽ ứng đối như thế nào.

Mà lúc này Minh Nghĩa Kinh viện cũng lâm vào một mảnh hỗn loạn, là do những người không chịu đựng được tạo thành hỗn loạn.

- Không thể tha thứ, hoàn toàn không thể tha thứ. Hắn dám tới làm loạn đại hội tấn chức của Minh Nghĩa Kinh Viện, khiến cho người của Minh Nghĩa Kinh Viện ta hết sức tức giận, hắn muốn chết, hắn nhất định phải chết.

Đôi mắt Trương đại nhân của Minh Nghĩa Kinh Viện đã trở thành màu đỏ, giống như một con thỏ sắp bị điên vậy.

Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi, cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, có người dám ở trong Minh Nghĩa phường vu oan giá họa, không chỉ là gây chuyện mà còn khiêu khích uy danh ngàn năm của Minh Nghĩa Kinh Viện, ai có thể nhẫn chứ hắn thì không thể nhịn.

- Quá cuồng vọng, thật sự là quá cuồng vọng, ta muốn đi giết tên tiểu tử đó, ta muốn lột da rút xương hắn.

Một tiếng gào phẫn nộ từ trong lầu truyền ra, một bóng người tối đen hùng tráng từ trong lầu phi ra, lao thẳng tới chỗ Chu Báo.

- Nguyên đại trưởng lão, không nên!

Trưởng lão của Minh Nghĩa Kinh Viện tuy rằng giận dữ công tâm, nhưng vẫn còn giữ được lý trí. Mặc dù không tham gia vào kế hoạch vây giết Chu Báo nhưng hắn đã từ miệng của hai đại trưởng lão Uông Hải Minh và Du Thiên Di biết được chỗ đáng sợ của Chu Báo. Có thể thoát ra khỏi Cửu Cung Tu Di đại trận, giết chết bốn gã bát phẩm cường giả, cướp lấy một món Thuần Dương pháp khí, người như vậy không phải là một cửu phẩm cường giả bình thường có thể đối phó. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Tuy rằng Nguyên đại trưởng lão cũng là một cửu phẩm cường giả, nhưng mà chân chính đối mặt với Chu Báo thì ai thắng ai bại vẫn khó có thể nói rõ ràng được. Hắn và Khấp Kỳ đại trưởng lão đều là hai cửu phẩm cường giả, là con bài chưa lật của Minh Nghĩa Kinh Viện, nếu như có tổn thất gì, Minh Nghĩa Kinh Viện có thể sẽ rất thảm.

Nhưng đáng tiếc, hắn nhắc nhở đã quá muộn.

Nguyên đại trưởng lão vốn là một người nóng tính như lửa, từ nhỏ đến lớn đều ở bên trong Minh Nghĩa Kinh Viện, nào có đặt người nào khác vào trong mắt, làm sao lại có thể để cho Chu Báo đứng ở Minh Nghĩa Đường vũ nhục Minh Nghĩa Kinh viện đây?

- Là Nguyên Hải!

- Nguyên Hải đã ra rồi, ha ha một trong hai gã cửu phẩm trưởng lão của Minh Nghĩa Viện, nhanh như vậy đã xông ra rồi!

- Minh Nghĩa Kinh Viện thật đúng là quyết đoán, lập tức phái một gã cửu phẩm cường giả ra, xem ra là không muốn để Chu Báo nháo sự ở chỗ này, muốn sớm giải quyết phiền toái này!

Chứng kiến bóng người xông ra từ trong Minh Nghĩa Kinh Viện, trong lòng đám cường giả đứng xem đều nghĩ như vậy.

Các chương khác:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-751/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận