Thông Thiên Đại Thánh Chương 96: Tổng đốc Vân Châu. (Thượng)


Một phần Đoán Cốt Thang có thể luyện chế thành mấy trăm hạt Đoán Cốt Đan, mà mỗi hạt Đoán Cốt Đan lại có công hiệu gấp mười lần dược tề để tắm rửa, nghĩ như vậy, chỉ cần mình tìm đủ nguyên liệu của Đoán Cốt Thang, khi đó thành tựu cả đời của hắn sẽ mạnh hơn những người dùng dược tề để tắm, lại phối hợp với quyền pháp đoán cốt, nghĩ đến đây, tối đa hai mươi tuổi, hắn đã là một võ giả cảnh giới Tứ phẩm, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước.

Cuối cùng, hắn sẽ đi vào Mãng Thương Sơn đáng sợ kia.

Với tư cách là tổng bộ Ô gia ở Vân Châu, nơi ở của Ô gia ở Vân Châu cũng có khí thế cũng được xem là hào hùng, chiếm diện tích một phần sáu của Tần Lăng quận thành, trừ cái tổ nghiệp này ra, trong Tần Lăng quận thành có bốn thành đất trống đều thuộc về Ô gia, trong đó có cả mấy chục tiệm vải của Ô gia, xe ngựa đi lại..., có thể nói, Ô gia, chính là một nhà lũng đoạn sinh ý kim loại của Đại Tần quốc, mà ở Tần Lăng quận thành, bọn hắn chính là người lũng đoạn toàn bộ việc ăn ở đi lại và ngủ của mọi người dân, ở Tần Lăng quận thành, mỗi một người sinh hoạt đều có cùng một nhịp thở với Ô gia.


Trừ một người.

Đại Tấn tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường.

Mã Thiên Trường, nam, bốn mươi tám tuổi, Đại Tấn tổng đốc Vân Châu, chính là ái tướng tâm phúc của đương kim thiên tử Đại Tần, mười năm trước, đảm nhiệm tổng đốc Vân Châu, chính là tổng đốc trẻ nhất trong lịch sử Đại Tần, đương nhiên, cũng được công nhận là tổng đốc có năng lực nhất.

Bổ nhiệm được mười năm, hắn đã đem biên giới Vân Châu giáo với Bắc Nguyên biến thành một thùng nước, bên trong thùng đầy nước, sau khi hắn được bổ nhiệm năm thứ hai, mỗi năm trước kia Bắc Nguyên Lang Kỵ lại tiến vào Vân Châu đánh cướp nhưng bây giờ không tới nữa.

Mười năm trước, Vân Châu chỉ là một trọng trấn quân sự, cũng không giàu có gì, nhân khẩu chỉ đạt năm ngàn vạn, mười năm sau, nhân khẩu của Vân Châu đã đạt tới ba ức sáu vạn.

Mười năm trước, biên giới giữa Vân Châu và Bắc Nguyên thường có xung động, buôn lậu hung hăng ngang ngược, mười năm sau, từ Vân Châu đến Bắc Nguyên có mười tám thương lộ, hai mươi chín các tràng, thu thuế liên tục tăng trưởng, và cho tới bây giờ, hàng năm đều nộp thuế cho triều đình cao hơn một trăm lẻ hai lần so với mười năm trước.

Đồng dạng, trong mười năm này, người Vân Châu, chỉ biết có Mã tổng đốc chứ không biết đến triều đình!

Phủ tổng đốc ở Tần Lăng nằm ở phía bắc xa xôi, rất lớn, tuy không chiếm một phần sáu Tần Lăng quận thành như Ô gia, nhưng cũng là một kiến trúc to lớn, là một trong những tòa kiến trúc lớn nhất Tần Lăng.

Xâm nhập vào trong phủ tổng đốc, là một tiểu viện tịch mịch, trong nội viện có hồ nước, hòn non bộ, có đình nghỉ mát, có cây cối, có hoa cỏ, những thứ này, đều là phối trí cơ bản của một đại gia tộc.

Trong nội viện có hồ nước không lớn, hòn non bộ không kỳ lạ, cây cối và hoa cỏ đều rất bình thường, về phần đình nghỉ mát, đã sớm cũ nát, xem ra, hoàn cảnh nơi này không hợp với cái tên phủ đệ chút nào.

Trong chòi nghỉ mát có một nam tử trung niên đang ngồi, dáng người thon dài, sắc mặt phiêu dật tuấn lãng, ở dưới hàm có một chòm râu đen nhánh, lẳng lặng ngồi trong lương đình, cầm trong tay một bản thảo, khoan thai đọc, một thân áo dài màu xanh, tuy được chế tác tinh tế, cũng rất sạch sẽ, nhưng cũng rất cũ kỷ, có nhiều chỗ đã giặt hồ trắng bệch, xem ra đã mặc không ít năm, đối với thường nhân mà nói, mặc thế này cũng không là gì, nhưng với một tổng đốc Vân Châu, quản lý hơn ba ức nhân khẩu, hàng năm Mã Thiên Trường đều nộp lên quốc khố hai mươi ức bạch trắng mà nói, không khỏi có chút keo kiệt.

Nhưng mà, nam tử ngồi trong chòi nghỉ mát này chính là Mã Thiên Trường, chính là Đại Tần tổng đốc Vân Châu.

Một loạt tiếng bước chân truyền tới, đang hướng về chòi nghỉ mát, một thị nữ áo trắng vội vàng chạy vào trong chòi nghỉ mát.

- Ân!

Nghe được tiếng bước chân, Mã Thiên Trường khẽ nhíu mày, hắn không thích có người quấy rầy hắn vào những lúc thế này, nhưng nhìn thấy bộ dáng vội vã của thị nữ, trong mắt của hắn càng hiện ra một tia không thích, nhưng mà, thần sắc bất mãn chỉ hiện ra một chút mà thôi, ngay cả thị nữ kia cũng không nhìn thấy.

- Đại nhân, phu nhân có việc gấp xin ngài đi qua!

Thị nữ đi đến trước mặt Mã Thiên Trường, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói ra, trong ngữ khí lộ ra chút khẩn trương, thỉnh thoảng nhanh nâng đầu liếc nhìn, trong ánh mắt tràn ngập khâm phục và ngưỡng mộ.

- Chuyện gì?

Động tác nhỏ như vậy cũng không gạt được Mã Thiên Trường, nhưng hắn cũng không để ý làm gì, chỉ là nhẹ nhàng hỏi, âm thanh ôn hòa tràn ngập thu hút, làm cho người nghe như tắm trong gió xuân.

- Minh Nghĩ Kinh Viện Trịnh phu nhân đến tìm phu nhân, còn có Kỷ đại hiệp!

- Kỷ đại hiệp?

Nghe được ba chữ này, ánh mắt Mã Thiên Trường lóe lên, nói:

- Nghĩa bạc vân thiên Kỷ Trung Đường?

- Đúng là Kỷ Trung Đường Kỷ đại hiệp!

Thị nữ nói ra.

- Hắn tới làm gì?

Mã Thiên Trường càng nhíu mày chặt hơn, nói:

- Ta và hắn không quen biết nhau!

- Chuyện này, tiểu tỳ cũng không biết!

Thị nữ cẩn thận nói ra:

- Phu nhân đã mời Trịnh phu nhân vào trong, Kỷ đại hiệp đang ở phòng uống trà, xem bộ dáng của hắn, hình như có chuyện trọng yếu muốn gặp đại nhân.

- Biết rồi!

Mã Thiên Trường nói ra:

- Ngươi đi hầu hạ phu nhân đi!

- Dạ!

Thị nữ trả lời rất cẩn thận, bản năng ý thức được, hình như đại nhân nhà mình khi nghe thấy Kỷ Trung Đường tới chơi có chút không vui.

Thị nữ đi rồi, Mã Trường Thiên đặt tay lên bàn đá nghỉ mát, sửa lại y phục, cất bước đi tới phòng khách.

Trong phòng khách phủ tổng đốc, một gã trung niên áo bào màu xám đang bước đi thong thả, trên mặt hiện ra nụ cười yếu ớt, nhìn cảnh vật trong phòng, bàn ghế, và bộ ly uống trà, bỗng nhiên, bước chân của hắn dừng lại, nụ cười trên mặt tăng lên rất nhiều.

- Kỷ đại hiệp đại giá quan lâm, Mã mỗ không thể tiếp đón từ xa, thất kính, thất kính!

Cách thật xa, âm thanh của Mã Thiên Trường đã truyền tới chỗ hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

- Đâu có đâu có, Kỷ mỗ là người mạo muội tới chơi, mong rằng đại nhân đừng nên trách mới đúng.

Kỷ Trung Đường xoay người lại, dùng vẻ mặt tươi cười thân thiện, nhìn về phía Mã Thiên Trường, hai người giống như lão bằng hữu nhiều năm, vừa trò chuyện vừa uống trà.

Nói nhăng nói cuội kéo dài suốt nửa canh giờ, lúc này mới tiến vào chính đề.

- Không biết Kỷ đại hiệp vì sao lại đến đây?

- A! Kỷ mỗ mạo muội, lần này tới đây chủ yếu là việc hôn sự mà đến.

- Phốc!

Mã Thiên Trường vừa mới uống một ngụm trà đã phun ra, phun ra một nửa, một nửa khác, đều dính lên ghế dựa, gã sai vặt đứng ở cửa, cũng bị sửng sờ, vội vàng tiến vào thu thập, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Kỷ Trung Đường, lóe ra thần sắc cổ quái.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-96/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận