Thăng Long Đạo
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 12: Thần Tích.
Ads
Baiguard cố ý làm cho Dịch Trần sinh lòng hiếu kỳ, nhưng khi nhìn thấy nét mặt không đểlộ cảm xúc như cổ phật thâm sơn của Dịch Trần, ngay cảtốc độ xoay mảnh ngọc trong tay cũng không đổi, hắn hiểu mình đã đụng phải loại người khó đối phó nhất, có lẽ nói ra tất cảmới là lựa chọn tốt nhất của mình.
Dịch Trần hơi ngảvề sau, Philly lập tức rút một cái nệm ghế ra và lót vào sau lưng hắn, đểcho Dịch Trần ngồi càng thêm thoải mái. Dịch Trần hơi híp mắt, làm bộ như chuẩn bịtrường kỳ kháng chiến. Hắn mới là người không gấp đây này, năm mươi triệu không có cũng được, ngay cảhội nghịcủa đám giáo đồ, mình không đắc tội họ thì lấy đâu ra rắc rối cơ chứ?
Baiguard cười nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay bằng vàng của mình, nói: "Dịch Trần tiên sinh thân ái. Ta nghĩngài nhất định sẽ có hứng thú với chuyện này. Ngài biết truyền thuyết về kiếm trong đá không?"
Dịch Trần hơi sững sờ, liền lắc đầu đáp: "Philly bảo bối, kiếm trong đá là cái gì? Uầy? Bảo kiếm trong tảng đá sao?"
Philly xem ra cũng không phải là một người có hứng thú với truyền thuyết và đồng thoại, nàng cũng lắc đầu, ánh mắt mê hoặc nhìn Baiguard. Baiguard lảo đảo suýt ngã, hắn khoa trương mở ra hai tay: "Trời ạ, Oh my god. Chẳng lẽ ngài không biết kiếm trong đá tiếng tăm lừng l
ẫy sao? Đây là bảo v
ật nổi tiếng nhất của nước Anh. Nghe nói King Arthur đã rút thanh thần kiếm này từ trong đá, sau đó đã thống nhất toàn bộ nước Anh."
Dịch Trần miết nhẹ môi, nói: "Bá tước Baiguard, nếu ngài tới Trung Quốc, có thểsẽ được đọc những câu chuyện càng kì lạhơn đấy. Trong thuyền thuyết thần thoại của Trung Quốc, có người dùng một cây cung khổng lồ đểbắn hạthái dương trên bầu trời. Nếu so với thống nhất nước Anh thì hình như việc này có độ khó lớn hơn một chút đấy."
Baiguard hơi nghẹn, một ngụm rượu ộc lên, suýt nữa thì sặc chết. Hắn nhún vai bất đắc dĩ, nói: "Dịch Trần tiên sinh, trời ạ, chẳng lẽ chúng ta thực sự không có tiếng nói chung sao? Ừ, chúng ta không nhắc tới việc của King Arthur nữa, nhưng còn một cố sự nữa về kiếm trong đá, có lẽ ngài nên nghe một chút."
Dịch Trần g
ật g
ật đầu, nho nhã lễ phép nói: "Tiên sinh, ngài nói đi, ta xin rửa tai lắng nghe."
Baiguard hiểu Dịch Trần không có hứng thú với truyền thuyết, hưng đểnói rõ mọi chuyện, hắn v
ẫn phải kiên trì nói: "Còn một truyền thuyết khác. Trong thời Trung Cổ có một kịsĩđộc ác, tàn nh
ẫn và hùng mạnh. Hắn trầm mê trong rượu, bạo lực và đàn bà, là tai họa của một vùng, đã gieo rắc nỗi khiếp sợ ở khắp mọi nơi. Nhưng một ngày nọ, có thiên sứtừ trên trời bay xuống, nói với hắn: "Ngươi nên kết thúc tội ác của mình đểđược d
ẫn đường về với Chúa." Kịsĩtrảlời rằng: "Việc thay đổi con người ta cũng chẳng khác nào chém tảng đá bằng gươm." Nói xong bèn rút gươm chém mạnh vào tảng đá lớn bên đường. Điều kỳ lạlà thanh gươm không bịgãy mà lại cắm ph
ập vào khối đá, lút sâu t
ận cán rồi mắc kẹt luôn trong đó. Phép màu đó đã khiến cho Guidotti thay đổi hoàn toàn về đức tin với Chúa. Ông ta từ bỏ hẳn cuộc đời tàn ác của mình và bắt đầu cầu nguyện mỗi ngày."
Baiguard trơ mắt ếch ra nhìn Dịch Trần ngáp một cái nhàm chán, sau đó nói với hắn: "Trong thần thoại của Trung Quốc, còn có thần tiên đưa tiên đan cho phàm nhân, giúp cho bọn họ trở thành thần tiên. So sánh với nhau, xem ra thần tiên của quốc gia chúng ta hào phóng hơn đấy... ha ha ha ha ha ha ha, tối thiểu bọn họ không chỉbay xuống và khuyên bảo ngươi làm điều thiện."
Baigurad hơi khom người về phía trước, thấp giọng thần bịnói: "Thanh kiếm trong đá này thực sự tồn tại, có không ít người trên thế giới biết điều này."
Dịch Trần nhìn hắn hỏi: "Ý ngài là?"
Baiguard mỉm cười nói: "Hội nghịlần này của đám giáo đồ có liên quan tới kiếm trong đá. Trong lần thăm dò trước, thanh bảo kiếm này cắm vào một khối đá lớn, dưới đó có một m
ật thất, nhưng rất ít người có ý định thăm dò nó. Lần này, người của giáo đình phát hiện trong đó có chút đồ v
ật thú vị, cho nên họ mới phái ra nhiều giáo đồ như v
ậy. Mà kiếm trong đá, khối đá lớn và những v
ật bịphát hiện kia đều đã bịđưa vào trong nhà thờchính tòa thánh Paul."
Dịch Trần nhìn hắn một lát, đột nhiên cười kỳ lạ: "Chẳng lẽ khách hàng của ngài là tín đồ của Satan sao?"
Baiguard lắc đầu liên tục: "Không, không, không, chúng ta đều là tín đồ trung thành của thượng đế. Chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì với Satan."
Dịch Trần lại hỏi: "V
ậy, sao y lại có ý định với những v
ật kia? Nếu chúng thực sự có thểchứng minh sự vĩđại của thượng đế thì giao chúng cho giáo hoàng thần thánh, người phát ngôn của thượng đế ở nhân gian không phải là thích hợp nhất sao? Ta hoài nghi kẻ muốn có được những thứđó là tín đồ của kẻ thù của thượng đế, chẳng lẽ là sai sao?"
Baiguard giải thích: "Chúng ta không muốn chứng minh sự tồn tại của thượng đế, chúng ta th
ậm chí còn không cần thanh bảo kiếm kia. Có điều, trong m
ật thất đó có một bộ khải giáp rất đặc biệt, nghe đồn đó chính là bộ giáp của kịsĩGalgano Guidotti. Khách hàng của chúng ta là một người yêu thích các bộ giáp đến điên dại, th
ậm chí hắn còn cất giữhơn trăm bộ khải giáp của tướng quân Trung Quốc cổ đại. Vì v
ậy, ngài có thểhiểu được mà..."
Dịch Trần nghi vấn: "Hắn nguyện ý trảhai trăm triệu dola vì cái này? Ngài nói đùa sao?"
Baiguard nhẹ nhàng nói: "Gia tộc của hắn rất giàu, chỉcần dầu mỏ ở vùng Trung Đông không khô cạn, hắn sẽ không hết tiền. Hơn nữa, hắn không có hi vọng kế thừa vương vị, đương nhiên chỉquan tâm đến của cải và xa hoa, chẳng lẽ không được sao?"
Dịch Trần trầm thấp nói: "Các ngươi đã nh
ận một nhiệm vụ phi thường khó đấy."
Baiguard cao giọng nói: "Trời ạ, thượng đế của ta, khó khăn ư? Chẳng lẽ ngài cho rằng mấy trăm giáo đồ là khó khăn ư? Chẳng phải một khẩu súng máy hạng nặng bắn pặc pặc pặc pặc là có thểxua đuổi họ đi sao? Trời ạ, ngài còn nói khó khăn? Ngài ng
ẫm lại xem, chỉcần đoạt được bộ khải giáp kia trước khi cảnh sát chạy tới là chúng ta có hai trăm triệu dola, chẳng lẽ ngài thực sự nghĩrằng nó rất khó sao?"
Dịch Trần lạnh lùng nói: "Ngài cho rằng giáo hoàng đương nhiệm là thằng đần sao?"
Baiguard lắc đầu đáp: "Làm sao có thể? Nếu là thằng đần, hắn căn bản không đọc nổi thánh kinh, làm sao có thểlàm giáo hoàng được."
Dịch Trần nở nụ cười: "V
ậy, ngài nói xem tại sao giáo hoàng bệ hạlại không ủy thác Scotland Yard hộ tống những v
ật quý giá đó tới Vantican, mà lại phái cha sứ, linh mục của mình ra ngoài? Chẳng lẽ ngài không suy nghĩtới sức mạnh của bọn họ, th
ậm chí bọn họ còn còn có thểmạnh hơn cảđống súng máy pặc pặc pặc đấy?"
Baiguard trợn tròn mắt: "Ngài đang nói chuyện thần thoại."
Dịch Trần lắc đầu đáp: "Chẳng lẽ vừa rồi ngài không nói thần thoại sao? Trời ạ, thần thoại về một thiên sứgiáng trần khuyên người phàm bỏ gian tà theo chính nghĩa, thần thoại về một thanh kiếm kém chất lượng thời Trung Cổ đâm lút cán vào trong đá núi, thần thoại về một đám đồ v
ật thần thánh, cuối cùng là thần thoại về một vương tử ngu ngốc dùng hai trăm triệu dola đểmua một cái áo giáp. Người cho ta là ngu ngốc hả? Phil, tiễn khách, Baiguard đã uống quá nhiều rồi."
Dịch Trần đứng d
ậy, ôm Philly đi mất. Baiguard ngây người tại chỗ, bịPhil và Gore d
ẫn theo mấy người da đen cao to đưa ra ngoài, sau đó gần như đã bịđá ra khỏi Trung Quốc Thành. Baiguard nhếch nhác chạy lên một chiếc xe Mercesdes ở bên đường đối diện, sau đó bất đắc dĩnói với một ông già ăn mặc đẹp đẽ quý giá: "Ông chủ, th
ật ngại quá, người ta không tin lời ta. Chúa trời ư, một người bình thường cũng không tin tưởng."
Ông già có phần đau đầu: "Chết tiệt, chẳng lẽ đám xã hội đen này đều đổi tính cảrồi? Trung Quốc Dịch là ông chủ thứtư mà chúng ta tìm tới rồi... Baiguard, chúng ta có nên bồi dưỡng một ít thành viên bạo lực không? Như v
ậy thì lúc cần thiết chúng ta không phải đi khắp nơi cầu người nữa."
Baiguard kiên quyết phản đối: "Ông chủ, điều này không được. Chúng ta là nghệ thu
ật gia thanh lịch, sao có thểmúa đao múa thương được. Hay là chúng ta mời lính đánh thuê? Bọn họ có thểkhông quen thuộc Luân Đôn nhưng đáng tin hơn lũ xã hội đen này nhiều, lúc trước ta còn sợ họ định cướp của chúng ta một vố lớn sau khi lấy được v
ật kia."
Ông chủ g
ật đầu: "Cũng được, cũng được." Lão thấy Phil ở phía bên đường đối diện đang âm trầm nhìn chằm chằm vào trong này, chợt run cảngười, thấp giọng mắng: "Ngu ngốc, còn không mau lái xe? Cẩn th
ận bọn họ coi chúng ta là cảnh sát, gọi người đi tiêu diệt thì mệt đấy. Chạy mau, tên ngu ngốc này."
×××××××××××××××××××××××××××××××
Vào đêm...
Trong phòng ngủ, Dịch Trần nằm trên giường, Philly cẩn th
ận mát xa toàn thân cho hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, chẳng lẽ ngài không có hứng thú th
ật sao?"
Hắn lắc đầu đáp: "Ừ, chuyện này không có quan hệ với chúng ta. Chúng ta chỉcần canh chừng không cho Jester ra ngoài gây chuyện là được. Chống lại giáo đình vì năm mươi triệu, chúng ta ngu cảrồi sao? Đám giáo chủ rất khó đối phó, năm mươi triệu, hừ hừ, thêm hai số không còn có ý nghĩa. Nếu như thêm ba số không, ta liền dám ôm thuốc nổ đi tạc Vantica. Mọi chuyện đều có giá của nó, nhưng cái giá này không đủ đểmạo hiểm."
Rầm một tiếng, Cain đánh bay cửa phòng của Dịch Trần, trên trán sưng tím, âm điệu hốt hoảng làm cho Dịch Trần suýt nổi điên: "Ông chủ, Jester đánh ta ngất xỉu, không biết đã chạy đi đâu mất rồi."
Dịch Trần đột nhiên biến mất khỏi mặt giường, khi xuất hiện lần nữa, hán đã ở trong m
ật thất luyện công của mình. Đôi mắt phảng phất như hai viên pha lê trắng phát ra hào quang chói lóa, trên người phun ra từng tia sáng bạc rất nhỏ, lan ra khoảng hai thước rồi biến mất. Cảngười hắn thoạt nhìn như đang phát ra hằng hà sa số gai nhím màu bạc vô cùng quái dị.
Dịch Trần bắt đầu hấp thu lực lượng của ngôi sao, dùng tinh lực vô cùng vô t
ận làm năng lượng dự bịcho mình, đẩy thần lực ra khắp mọi nơi. May mà Dịch Trần gần đây lo lắng quá nhiều nên không luyện công, bằng không thì Cain cũng không gặp được hắn đểbáo cáo tình huống.
Thần lực lao ra khoảng không như thiểm điện, tràn qua nhà thờchính tòa Thánh Paul. Một luồng lực lượng nhu hòa cứng cỏi cản đường Dịch Trần. Hắn nhanh chóng dạo quanh giáo đường một vòng, thân ảnh cao gầy âm hàn của Jester liền xuất hiện trong vùng cảm ứng. Jester mặc áo choàng đen rộng thùng thình, khuôn mặt bôi đen bằng thuốc màu, ngồi xổm như một con vampire ở trên đỉnh núi cách chính sảnh của giáo đường khoảng ba trăm mét, sát khí phảng phất như nước chảy cuồn cuộn tràn ra ngoài.
Dịch Trần có điểm kinh ngạc, không ngờJester chỉtrong hai ba tháng đã tiến vào cảnh giới Hỗn Nguyên, trong cơ thểđã sinh ra vòng tuần hoàn linh lực nguyên thủy nhất. Dịch Trần có thểcảm nh
ận từng tia tinh lực hùng mạnh đang bịJester hấp thu, sau đó hóa thành hỏa diễm khí kình không ngừng lưu chuyển trong thân thể. Hắn có phần hâm mộ, mặc dù thểchất của mình cực kỳ ưu tú, nhưng xem ra lại thua kém đám tiên thiên dịnăng giảquá nhiều.... Ngày còn ở trên núi, Dịch Trần mất nửa năm mới đạt đến trạng thái hiện tại của Jester. Có điều, trong lòng Jester có quá nhiều thù h
ận, sợ rằng đây mà là động lực đểhắn điên cuồng tu luyện như v
ậy.
Jester đột nhiên rống lên ầm ầm, xoáy lên vô số cát bụi, từng làn sóng âm thanh màu trắng trông như lũ quỷ dữtàn ác có thểnhìn thấy bằng mắt thường tuôn trào về phía nhà thờchính tòa Thánh Paul. Nương theo tiếng rống của Jester, cái chuông đồng nặng 17 tấn trên gác chuông của giáo đường rung lên ầm ầm, từng đạo sóng âm từ trong chuông đồng tỏa ra, cuồn cuộn đụng vào sóng âm của Jester.
Dịch Trần "trơ mắt" nhìn hai dải sóng âm đ
ập vào nhau, chỗ giao giới có không ít xe cảnh sát bịsức ép ngàn tấn nén lại thành đống sắt, sau đó nổ tan tành. Nhiều cảnh sát không may rú lên thảm thiết không ngừng, bịt lỗ tai không ngừng giãy dụa dưới đất, lát sau đã bịchấn hôn mê bất tỉnh. Tượng nữhoàng Anne đã nát rồi, sau đó nương theo mảnh vỡ của pho tượng, mặt đất bắt đầu nứt ra ầm ầm, các kẽ nứt không ngừng lan tràn ra ngoài dưới sức ép của va chạm sóng âm.
Jester tiếp tục gầm rú, thế nhưng người điều khiển chuông đồng lại mạnh hơn hắn nhiều. Làn sóng âm màu trắng bịép ngược lại, đẩy Jester bay lui lại hơn trăm mét như mảnh lá rụng.
Hai tay Jester cùng động, phóng ra một cột lửa lo lớn. Sau đó hay tay hất lên, hai ngọn lửa như hai con rồng mạnh mẽ cuốn theo tất cảlao tới. Người điều khiển chuông đồng không ngờhắn có chiêu thức này, sóng âm còn đang liều mạng với tiếng gầm của Jester, hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản hai con rồng lửa.
Mười mấy đạo Th
ập Tự Thánh Quang bắn ra từ vòng tròn lớn trên đỉnh giáo đường. Hai đạo thánh quang nhẹ nhõm đánh nát hỏa long của Jester, đám thánh quang còn lại l
ập tức bay vụt về phía Jester. Jester chấn động trong lòng, hai tay nắm quyền, một bức thành màu đỏ trầm trọng xuất hiện ở gần thân thểcủa mình, đồng thời tăng mạnh tinh lực đẩy ra ngoài. Hắn không kịp chuyển hóa tinh lực thành hỏa lực, chỉcó thểtrực tiếp đẩy ra ngoài. Kết quảchính là, bên ngoài tấm chắn hỏa diễm của hắn được bao phủ bởi một tầng màu bạc sáng lóa, hào quang rực rỡ dấy lên điểm điểm tinh quang.
Dịch Trần kinh hãi trong lòng, người của giáo đình lại có thểche giấu thực lực. Người bắn ra Th
ập Tự Thánh Quang lúc nãy gần như đã đạt tới cảnh giới hiện tại của Dịch Trần, th
ậm chí là cao hơn. Hai đạo thánh quang đã có thểđánh nát hỏa thu
ẫn của Jester. Dịch Trần bất đắc dĩ, mạo hiểm đem tin lực của mình xuyên qua hư không, truyền vào cho Jester. Hào quang trên hỏa thu
ẫn của Jester l
ập tức sáng bừng lên.
Dịch Trần toàn thân run rẩy, ứa ra một ngụm máu tươi. Thần lực mãnh liệt tràn vào trong đầu Jester, nổi gi
ậm gầm lên: "Jester, ta X con mẹ nhà ngươi. Ngươi còn không chạy đi, con đĩđiếm này. Chờngươi trở về lão tử sẽ giết ngươi. Chạy mau, bọn hắn có hồng y đại giáo chủ."
Dịch Trần không nắm rõ thực lực của hồng y đại giáo chủ, nhưng mắt thấy trên đỉnh giáo đường xuất hiện hai người mặc thần bào màu đỏ, mười tên giáo chủ vây quanh đó tựa như chúng tinh phủng nguyệt. Nếu hắn còn không hiểu được lực lượng của bọn họ thì cũng không cần phải lăn lộn nữa.
Jester vốn tưởng mình chết chắc rồi, ai ngờDịch Trần lại có thểtruyền tinh lực tới từ ngoài xa. Hỏa thu
ẫn đã biến mất sau khi ngăn cản được một đợt tấn công. Jester điên cuồng gào lên một tiếng, quay người bỏ chạy như một con bọ chó đang lồng lên chạy. Mười người của Tông Giáo Tài Phán Sở đuổi theo không buông. Tốc độ của Jester chỉnhanh hơn bọn họ một chút, Dịch Trần dứt khoát điều khiển tinh lực, trực tiếp dùng thần lực hấp d
ẫn một luồng tinh lực trên hư không, hợp thành một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ cao vạn trượng, sau đó chém mạnh xuống đám người đang đuổi theo Jester.
Mười chấp sự của Tài Phán Sở hoảng hồn, vội vàng nhảy ra tứtán. Chứng kiến một kiếm thoạt nhìn uy lực vô cùng nọ chỉkhơi d
ậy được một đống bụi đất, tức gi
ận gào lên điên cuồng. Jester thừa dịp này đã sớm chạy ra xa, lau sạch thuốc màu trên mặt, thu
ận tay trộm một chiếc xe đểchạy về Trung Quốc Thành, chuẩn bịtiếp nh
ận sự trách mắng của Dịch Trần.
Lúc này, trong thân thểDịch Trần đã loạn thành một đoàn. Trong vài giây ngắn ngủi trước đó, đám Th
ập TứThánh Quang kia đã đụng vào một bộ ph
ận tinh lực của Dịch Trần, TứTượng Tuần Hoàn vốn đã sắp tan rã, sau khi nh
ận lấy trọng kích này liền tan rã hoàn toàn. Dịch Trần có thểchứng kiến tinh hạch của mình đang điên cuồng hấp thu lực lượng mạnh mẽ do TứTượng Tuần Hoàn tản mát ra sau khi bịtan rã, đồng thời tinh lực ở ngoại giới cũng bịhấp thu càng nhanh hơn vào trong thân thể.
Trước đó, thân thểđã trải qua quá trình làm quen với chu thiên tinh lực của NhịTh
ập Bát Tú nên lúc này đã tự hành hoạt động, tổ chức và phân công luồng linh lực nhộn nhạo trong cơ thể. Dịch Trần ngưng thần cảm thụ tình huống trong thân thể, phát hiện cơ bắp đau nhức không thôi. Hắn dứt khoát giữchặt thủ cung, làm cho tinh hạch bất động, điều khiển luồng tinh lực hùng mạnh đểhình thành tiểu vũ trụ.
Dịch Trần thấy thân thểđã ổn định liền sinh lòng hiếu kỳ. Ỷ vào thiên phú của mình, đồng thời đã trải qua cảnh giới này một lần, biết không có nguy hiểm gì lớn nên lại vụng trộm tách ra một tia thần lực, bắt đầu rình coi tình huống của thánh đường.
Có thểchứng kiến đám người của Tài Phán Sở đầu tóc đầy bụi đã trở về. Đám giáo chủ trên đỉnh giáo đường cũng đã đi xuống. Hai phe không cùng một hệ thống nên không chào hỏi nhau. Mấy chấp sự cấp cao của Tài Phán Sở đi ra, hơi khiển trách mười người đuổi giết Jester. Chấp sự mặc trường bào đen ở giữa bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: "Các ngươi đã làm rất tốt, người ta xuất ra nhiều giáo chủ đại nhân như v
ậy còn không làm đối phương bịthương thì đám người vô dụng trốn trong bóng tối như Tài Phán Sở chúng ta làm gì được, thất thủ cũng là chuyện bình thường."
Lời này đầy ý châm biến nhưng hai vịhồng y đại giáo chủ không hổ là người có tố chất, hoàn toàn không đểý tới hắn, cười ha hảnói: "Các vịđều khổ cực, cầu chúc Chúa từ bi ban phước cho mọi người. Kẻ t
ập kích lần này rất kỳ quái, chẳng lẽ một mình hắn cũng muốn cướp đi bộ khải giáp thần thánh kia sao?"
Mọi người tán g
ẫu một lát trên quảng trường nhỏ, vừa nhìn các linh mục cấp thấp chạy đi cứu trợ đám cảnh sát không may, vừa xóa đi trí nhớ của bọn họ. Đúng lúc này, biến cố xảy ra.
Vô số con dơi màu đen đột nhiên vọt xuống từ phía ánh trăng, lúc tiếp c
ận mặt đất liền hóa thành hình người, vô số bóng đen mang theo vô số tàn ảnh che kín trời đất, ùn ùn kéo đến. Đám linh mục cấp thấp đang cứu trợ cảnh sát còn chưa kịp phản ứng đã bịđánh bại giữa tiếng kêu gào thê thảm. Ai nấy đều bịbẻ cổ, cái đầu chảy máu đầm đìa lăn lóc dưới đất.
Hai hồng y giáo chủ cầm tay của nhau, trong miệng thì thầm: "Dưới danh nghĩa của Chúa, xua đuổi loài quỷ dữ." Một luồng hào quang to lớn màu ngã sữa bao phủ quanh người bọn họ, sau đó khuếch tác ra vô hạn. Đám bóng người màu đen rú lên thảm thiết không ngừng, khắp người bốc lên sương mù màu đen, vội vàng biến thành bản thểcon dơi, bay đi tứtán. Nhưng v
ẫn có hơn hai mươi con quỷ không may bịthánh quang đánh trúng vào người, ngã xuống mặt đất.
Người của giáo đình sắc mặt trang nghiêm, một hồng y giáo chủ thấp giọng nói: "Người của thế giới hắc ám sao? Bọn hắn đang theo dõi khải giáp thần thánh. Không được, tuyệt đối không thểđểcho bọn họ hủy diệt thánh khí. V
ật này có thểtạo ra một thần thánh kịsĩ, tuyệt đối không thểđểcho đối phương phá hủy. Chúng ta l
ập tức xuất phát trong đêm, không cần giám định nữa. Giáo hoàng đại nhân sẽ tự mình giám định bảo kiếm và khải giáp."
Đám giáo chủ còn lại liên tục đồng ý, mà người của Tài Phán Sở lại thờơ nói: "Ý tứcủa giáo hoàng bệ hạlà phải giám định kỹ càng bộ thánh khí ở chỗ này, và truy cứu trách nhiệm vì sao lúc trước không ai phát hiện ra sự kỳ diệu của thánh khí... Ta nghĩ, bây giờtrở về Vantican, e rằng có điểm không giống ý tứcủa bệ hạ..."
Một hồng y giáo chủ lạnh lùng nói với hắn: "Iris, dù ngươi muốn có phối hợp hay không. Nhưng lần này ta mới là người chỉhuy, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Ta lệnh cho ngươi, l
ập tức triệu t
ập toàn bộ mọi người, sau đó yểm hộ chúng ta rời khỏi đất Anh, quay về Vantican."
Iris tức gi
ận hừ một tiếng, lớn tiếng nói: "Bây giờta chỉcó vài người thế này thôi. Năm chấp sự cao cấp, hai mươi ba chấp sự cấp một, ba mươi mốt chấp sự cấp hai, những người khác không thểsử dụng. Vanderbilt hồng y đại giáo chủ tôn kính, ngài xem rồi xử lý đi."
Vanderbilt nhìn hắn hồi lâu mới từ từ nói: "Ngươi d
ẫn người về Vantican bằng phương pháp nhanh nhất, giao thánh khí cho đại nhân Panorama, đểhắn dâng lên cho bệ hạ. Ngươi hiểu chứ?"
Iris lộ vẻ xem thường: "Lạth
ật, không phải ngài vừa nói chúng ta yểm hộ cho các ngài đi trước sao? Sao lại thay đổi chủ ý v
ậy?"
Vanderbilt g
ật g
ật đầu nói: "Đúng v
ậy, nước anh là cứđiểm quan trọng của Hắc Ám NghịĐoán, lực lượng của chúng ta còn hơi yếu một chút. Đểchúng ta kéo dài thời gian, Tài Phán Sở các ngươi toàn lực chạy về là tốt nhất. Các ngươi mạnh về chiến đấu, chúng ta chỉmạnh về phòng ngự và chữa bệnh. Lực chiến đấu của chúng ta không mạnh bằng các ngươi, được chứ?"
Iris g
ật g
ật đầu, lạnh lùng nói: "Hay lắm, các hạ, đó là ý của ngài. Ngày sau có xảy ra chuyện gì, Iris ta sẽ không chịu trách nhiệm." Hắn quay lại định d
ẫn đoàn người đi vào giáo đường.
Một âm thanh khàn khàn lạnh như băng, phảng phất như người mấy ngàn năm không nói chuyện vang lên: "Các ngươi không cần đi nữa. Đểlại hai kiện thánh khí, chúng ta không muốn tổn thương hòa khí... Hà hà, các ngươi còn chưa giám định được là chúng có hiệu quảhay không, cần gì phải phá hư "hòa bình" giữa chúng ta vì chúng?"
Mười mấy người bao phủ trong áo đen từ từ xuất hiện từ trong bóng tối quanh quảng trường, không rõ là ai nói lời kia. Âm thanh kia lại vang lên: "Hơn nữa, dựa theo pháp lu
ật của nước Anh, việc đưa di v
ật văn hóa ra nước ngoài là phạm pháp, là trái pháp lu
ật đấy... Các tín đồ của thượng đế thân ái, chẳng lẽ các ngươi muốn vi phạm pháp lu
ật của trần gian sao? Chẳng lẽ chính nghĩa của các ngươi là như v
ậy sao?"
Tiếng cười ha ha từ nơi khác: "Các tín đồ dối trá của thượng đế, không ngờcác ngươi còn giảlàm nhà khảo cổ học đểtìm về kiếm trong đá. Th
ật là một cách làm đáng yêu. Ta cứngỡ chỉcó đám phù thủy bóng tối như chúng ta mới có thểlàm ra loại hành vi này chứ?"
Có thểthấy, mười mấy người áo đen đều b
ật cười, tiếng cười u ám làm cho đám nhân viên thần chức trong quảng trường phải thay đổi sắc mặc.
Rất nhiều cha sứ, linh mục yên lặng đi ra từ trong giáo đường, đứng sau lưng hai vịhồng y đại giáo chủ, đứng song song với mười mấy người đang tỏa ra khí tức hắc ám hùng mạnh. Rất nhiều bóng đen cũng đã xuất hiện ở bốn phía, xem ra Hắc Ám NghịĐoàn đã xuất động thêm người...
Giọng nói khàn khàn đầu tiên lại cất lên: "Các ngươi đã có mười hai người kế thừa được lực lượng của Thánh KịSĩtừ thời Trung Cổ. Cho nên, chúng ta tuyệt đối không cho chép người thứmười ba xuất hiện... Giao ra hai kiện đồ v
ật, bằng không hôm nay chúng ta hủy diệt nhờthờchính tòa Thánh Paul."
Vanderbilt làm dấu thánh giá trước ngực, im lặng nở nụ cười khổ. Giáo đình và Hắc Ám NghịĐoàn tuyệt đối không thểnói chuyện, từ thời Trung Cổ, th
ậm chí từ càng xa xưa hơn, Tông Giáo Tài Phán Sở đã thiêu cháy vô số phù thủy. Mà các phù thủy cũng điên cuồng trảthù giáo đình, song phương đã sớm kết thù h
ận rồi. Lúc này, ở nơi này có bốn gã nghịviên cấp cao nhất của Hắc Ám NghịĐoàn. Bên này chỉcó hai vịhồng y đại giáo chủ, hắn không khỏi than phiền vì giáo hoàng: "Bệ hạcủa ta, đã biết rõ nơi này là cứđiểm quan trọng của Hắc Ám Ngụy Đoàn, sao chỉđiều động có mấy người chúng ta? Buổi tối hôm nay khổ rồi đây... Lúc này là mấy giờ? Trời sáng thì tốt rồi... trời sáng thì tốt rồi. Nhưng mà, chúng ta có thểchèo chống đến hừng đông sao?"
Mười nam nữanh tuấn đẹp đẽ, sắc mặt tái nhợt, hơi lộ răng nanh xuất hiện làm cho toàn bộ nhân viên thần chức trên quảng trường bịchấn động trong lòng. Dựa vào hoa văn vàng trên áo choàng của họ có thểthấy được, họ đều thuộc về gia tộc Vampire cao quý và cổ xưa nhất, thực lực hùng mạnh, chỉcó linh mục của tổng giáo đường mới có thểsánh được. Kế đó, năm mươi mấy người thú cao cấp xuất hiện. Trong hàng ngũ giáo đường liền có tiếng kinh ngạc vang lên. Xem ra, ngày mai nhà thờchính tòa Thánh Paul có thểđứng sừng sững dưới ánh mặt trời không cũng là một vấn đề."
Dịch Trần vô cùng thích thú, vụng trộm bám thần thức của mình vào một viên gạch trong giáo đường. Linh khí trong viên gạch giúp hắn có thểxem kịch miễn phí mà không cần tiêu hao khí lực. Tiểu vũ trụ đã hình thành trong thân thểcủa Dịch Trần, vây quanh tinh hạch. TứTượng Tinh Tú sau khi tan rã đã bạo phát tinh lực thành tinh tú đầy trời, điểm điểm ánh sáng đối ứng với tinh tú trên dải ngân hà. Lực Lượng của Dịch Trần đã tăng lên một cấp độ khác hẳn. Hắn đã dần dần hòa làm một với lực lượng của ngôi sao. Phàm là sinh v
ật không cảm nh
ận được lực lượng của ngôi sao thì không bao giờcảm nh
ận được thần thức của Dịch Trần đang rình coi ở ngoài.
Âm thanh khàn khàn đầu tiên lại vang lên: "Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Hồng y đại giáo chủ thân ái của ta... Dâng ra hai kiện đồ v
ật... Nhầm rồi, hai kiện thánh khí, khà khà... Bằng không chúng ta đành phải tấn công thôi. Ngài cũng hiểu mà, chúng ta quan tâm tính mạng con người hơn bất kì ai, cho nên chúng ta cũng muốn giải quyết chuyện lần này trong hòa bình. Cho ngài một phút suy nghĩ, nếu không... Ánh trăng hôm nay sáng th
ật đấy."
Đám nhân viên giáo đường vô thức ngẩng lên nhìn ánh trăng hơn bầu trời. Đúng v
ậy, trong tình huồng này, người sói càng có thểphát huy lực lượng của mình. Nhầm rồi, không chỉlà người sói, ngay cảvampire cũng nh
ận được ban phúc nhất định, mà lực lượng thần thánh lại bịsuy yếu xuống mức thấp nhất.
Âm thanh nọ càng thêm hài lòng: "V
ậy, bắt đầu tính thời gian... Bây giờlà thời đại công nghệ cao nên chúng ta cũng tiến bộ lắm đấy." Sau một lúc nói hươu nói vượn, người áo đen nọ móc ra một cái đồng hồ Thụy Sĩtinh xảo, bắt đầu tính giờ. Hóa ra cái gọi là tiến bộ chính là như v
ậy...
Hai hồng y đại giáo chủ nhìn nhau cười khổ, hơi lắc đầu. Vanderbilt kiên định nói: "Không cần lãng phí thời gian, đến đây đi. Nếu như tất cảmọi người chết tr
ận, chúng ta sẽ được trở về thiên đường bên chúa trời. Ca ngợi đức chúa trên cao..." Bao gồm cảđám người của Tài Phán Sở, toàn bộ nhân viên thần chức đều giơ tay lên ngực làm dấu thánh, trên người toát ra thánh quang màu trắng thánh khiết.
Hắc Ám NghịĐoàn khá gi
ận dữ, gầm lên một tiếng, dường như ánh trăng trên trời cũng biến sắc vì nó. Dịch Trần cảm giác được tinh lực của mặt trăng đã tăng mạnh rồi. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nh
ận được mặt trăng sinh ra biến hóa khi người thú biến thân. Dịch Trần cười khổ, hóa ra sức mạnh của đám lông xù này cũng có liên hệ sâu sa với mình, thế này là thế nào?
Đúng lúc đó, một lực lượng thần thánh hùng mạnh truyền ra từ bên trong nhà thờchính tòa Thánh Paul, nó không bịlực lượng của mặt trăng áp chế, xung thẳng vào hắc ám kết giới do mười phù thủy hợp lực bố trí.
Người của giáo đường khiếp sợ quay đầu lại nhìn, chợt có một chàng trai thấp bé, toàn thân run rẩy, bối rối đi ra. Một bộ khải giáp cổ xưa bọc trên người hắn, trên tay hắn cầm một thanh trường kiếm tỏa hào quang màu trắng.
Vanderbilt kinh hô: "Thế là thế nào? Thánh khí, thánh khí lại có thểnh
ận chủ mà chưa trải qua giám định... Chẳng lẽ lực lượng hắc ám bức bách nó làm như v
ậy sao?"
Giáo chủ của nhà thờchính tòa thánh Paul, đồng thời cũng là giáo chủ của giáo khu Luân Đôn kinh hô: "Paul, ngươi làm trò gì thế? Ngươi, sao ngươi lại mặc bộ khải giáp này?"
Paul suýt chút nữa thì khóc, kêu lên sợ hãi: "Trời ạ, giáo chủ. Giáp, bộ giáp tự chuyển động, tự nhiên bay vào người ta. Ta luôn nghe lời căn dặn của ngài, một mực lau chùi cẩn th
ận. Ta không có lười biếng, nó, bọn nó động..." Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa như sắp té xỉu rồi.
Người của Hắc Ám NghịĐoàn đã bắt đầu rút lui. Thánh khí đã nh
ận chủ, v
ậy giáo đình cũng nắm giữđược sức mạnh của nó, tiếp tục tranh đấu cũng không còn ý nghĩ. Hơn nữa, thánh khí do khổ tu sĩcó phẩm tiết cao thượng lưu truyền từ xa xưa đến nay đều có sức mạnh không thểtưởng tượng nổi. Không cần phải bất chấp nguy hiểm đểlao vào hủy diệt nó như v
ậy."
Vanderbilt vui vẻ nhìn đám sinh v
ật của thế giới hắc ám nhanh chóng rời đi, thầm thề trong lòng: "Ta thề dưới danh nghĩa của Chúa. Nhất định phải xin chỉthịcủa giáo hoàng bệ hạ, t
ập trung lực lượng của giáo đình đểxua đuổi thế lực hắc ám ra khỏi nước Anh. Bọn chúng quá cảgan làm loạn rồi, rõ ràng, rõ ràng dám vây công giáo đường thần thánh... "
Đột nhiên Vanderbilt và hồng y giáo chủ kia cùng nghĩtới một vấn đề, hai người vội vã xoay người sải bước đến gần Paul.
Vanderbilt hòa ái nói với Paul: "Thoải mái một chút, chàng trai, ngươi gọi là Paul?"
Paul g
ật đầu lia lịa. Hắn đương nhiên biết trang phục của Vanderbilt và hồng y giáo chủ kia đại biểu cho điều gì.
Vanderbilt mỉm cười hỏi: "Thân ph
ận của ngươi ở nhà thờchính tòa Thánh Paul là gì?" Nếu như thân ph
ận của Paul là một cha sứ, hoặc một linh mục, cho dù là nhà truyền giáo cấp thấp nhất, cũng có thểcoi đó là thần uy vô hạn của thần đế.
Paul xấu hổ cười cười, cẩn th
ận dè dặt nói: "Ta? Ta là tạp dịch, nghĩa vụ của ta là đến giáo đường làm tạp dịch... Ta, ta không nói cho người khác biết chuyện xảy ra hôm nay đâu, ta ta..."
Vanderbilt nhíu mày, nhưng l
ập tức khôi phục dáng tươi cười, lớn tiếng nói: "Ca ngợi chúa trời, chúa trời chí cao và vạn năng. Ngài đã cho thế nhân thấy thần uy như ngục, thần ân như biển. Ngài đối xử với tín đồ của mình th
ật là vô tư, th
ật là công bằng. Ngài nói với chúng ta, ngài khen ngợi tất cả, dù không phải là người thờphụng mình. Chúa ơi, ngài ban cho vịtín đồ này hào quang rực rỡ, ngài ban cho hắn sức mạnh và vinh quang. Lấy danh nghĩa hồng y đại giáo chủ, người hầu trung thành nhất của ngài. Ta chúc phúc cho vịthần thánh kịsĩnày, hi vọng ánh sáng luôn song hành cùng ngươi."
Tất cảnhân viên thần chức, kểcảđám người tâm địa lạnh ngắt của Tài Phán Sở cũng bắt đầu cao giọng ca ngợi. Paul choáng váng nhìn các nhân viên thần chức cấp cao cất tiếng hát khúc ca thiêng liêng, cảm thấy đây là cảnh ngộ kỳ quái nhất trong đời, người rã ra, hôn mê bất tỉnh... Không biết những người ở đỉnh tối cao của Vantican sẽ nghĩgì khi biết vịthần thánh kịsĩcủa mình lại có thểloạng choạng ngã xuống trong lúc hát thánh ca.
Dịch Trần cảm nh
ận được mấy thân ảnh lén lút trong bóng tối xa xa, hắn liền nở nụ cười xấu xa.
Lại ngưng tụ tinh lực một lần nữa, nhất là thời điểm tinh lực của mặt trăng đ
ậm đặc như lúc này. Hắn lại ngưng tụ ra kiếm ảnh cao hơn một trăm mét. Kiếm ảnh này khác với trước đó, ngưng tụ như thực. Cự kiếm bổ xuống, Vanderbilt hoảng hốt kêu lên: "Mau tránh ra... " Đám linh mục chưa kịp chuẩn bị, không có sức ngăn cản. Họ vốn chỉlà người thường, chỉlà nắm giữmột ít pháp môn có thểmượn nhớ sức mạnh mà thôi. So ra, đám người của Tài Phán Sở mới là những chiến sĩhùng mạnh được huấn luyện đầy đủ.
Iris nhào tới, ôm một hồng y đại giáo chủ lao vào trong giáo đường. Nếu hai hồng y giáo chủ ở bên cạnh hắn chết vi t
ập kích, Iris hoàn toàn không chịu nổi trách nhiệm. Cho nên mặc dù không tình nguyện nhưng hắn v
ẫn phải cứu bọn họ.
Đám linh mục, cha sứcòn lại không có v
ận khí tốt như v
ậy. Bọn họ và cảPaul cùng bịbổ xuống. Một vụ nổ lớn đã xảy ra, tinh lực hùng mạnh từ bốn phía trút xuống, từng vòng sáng năm màu trút xuống, tạc bay thanh bảo kiếm rơi dưới mặt đất ra ngoài, miễn cưỡng bay đi dưới sự thao túng của Dịch Trần.
Mấy con vampire ở lại muốn chiếm tiện nghi l
ập tức mừng rỡ, tóm lấy thanh Thánh Khí nóng như sắt nung. Tuy họ không hiểu sao tự nhiên lại xảy ra bạo tạc nổ tung, nhưng chỉcần mình có thểl
ập công thì cần gì phải quản mấy chuyện này? Hắc Ám NghịĐoàn trước giờv
ẫn vô cùng hào phóng với công lao như thế này.
Dịch Trần cẩn th
ận khống chế uy lực của vụ nổ. Đám linh mục kia không có chuyện gì, chỉgãy mười cục xương, nhổ ra mấy ngụm máu mà thôi. Có điều Paul là mục tiêu chính trong vụ nổ đã hóa thành tàn phế... Trên cơ bản, Thánh Khí không được chủ nhân phát động đều là v
ật vô dụng, cho nên bộ khải giáp cũng không thểbảo vệ Paul. Dịch Trần sợ sau khi Paul chết đi, giáo đình l
ập tức có thểđổi một người của Tài Phán Sở làm thần thánh kĩsĩthì mệt. Đểtạo ra rắc rối cho họ, hắn dứt khoát phế Paul. Tối thiểu giáo đình cũng phải mất một thời gian rất dài đểcứu Paul chứ? Dựa theo lý giải của Dịch Trần, mấy thứnhư thiên tài địa bảo sau khi nh
ận chủ thường rất khó đổi chủ. Hi vọng thánh khí của giáo đình cũng là loại như v
ậy.
Thần thức của Dịch Trần vụng trộm quay trở về, thỏa mãn cảm nh
ận tiểu vũ trụ trong thân thểmình. Tinh lực hùng mạnh v
ẫy tay là có, không còn nhược điểm chỉcó thểtu luyện trong đêm nữa. Hắn thở phào thỏa mãn. Mất ba năm đểđạt tới cảnh giới này, sợ là đám lão quỷ trong sư môn cũng không tưởng tượng được đi? Dù con đường tu luyện sau này ngày càng khó nhưng hắn có đủ lòng tin...
À... Phải xử lý Jester thế nào bây giờ? Đánh hắn một tr
ận? Thằng này đã rất đáng thương roài... Bắt bế quan? Cái đồ tu luyện cuồng như hắn cầu còn không được... Được rồi, cắt tiền hoa hồng năm nay là thực tế nhất. Lại dám làm lão tử ộc máu, không lấy hết tiền của hắn, sao có thểnhịn được con tức này....
Đương nhiên, trước khi trừng phạt v
ẫn phải hỏi Thánh Khí rốt cuộc là cái gì. Sao giáo đình lại khẩn trương như v
ậy? Có vấn đề gì cũng phải lên tiếng hỏi, tích lũy được nhiều kiến thức, ngày sau mới không bịthiệt thòi.
Dịch Trần đột nhiên b
ật cười điên cuồng, cười đến không ng
ậm miệng được. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩtới một vấn đề, vào sáng ngày mai, người của giáo đình phải giải thích với đám cảnh sát thế nào. Xe cảnh sát bẹp dúm, người người bịthương, quảng trường đã thành đống đổ nát? Dịch Trần đúng là rất chờmong báo Thames ngày mai có thểxuất bản sớm sớm một tí...
Dịch Trầm âm hiểm cười, lên lầu hạlệnh với Phil: "Phil tiên sinh, l
ập tức ra bot điện thoại công cộng, thông báo cho tờbáo Thames biết có thần tích xảy ra ở nhà thờchính tòa Thánh Paul. Bảo bọn họ tới nhanh lên, không thì cảnh sát tới phong tỏa hiện trường đấy."
Phil hơi ngây người, g
ật đầu đáp ứng, bước nhanh ra ngoài trước vẻ mặt quái dịcủa Jester. Jester kỳ quái nhìn Dịch Trần. Dịch Trần quay ra nhìn hắn bằng ánh mắt đang nhìn một con pet, nở nụ cười đểu giả.
×××××××××××××××××××××××××××××××
1. truyền thuyết về thanh gươm cắm trên khối đá.
Galgano Guidotti và Arthur.
http://vtc.vn/bi-an-thanh-guom-cam-ngap-trong-khoi-da.394.483003.htm
2. chúng tinh phủng nguyệt, sao vây quanh trăng, làm tôn lên cái đẹp của mặt trăng.